Thí Thiên Đao

Chương 1795: Chúng ta kết bái đi (2)



Khương Thái Nguyệt cười lắc đầu:

- Ta sẽ không chủ động tìm ngươi đâu. Yên tâm, chỉ có ngươi cần tìm ta chứ không có việc ta cầu ngươi đâu. Sở Mặc hơi ngẩn ra, cười cười, cất truyền âm thạch của mình đi.

Diệp Thanh lại nói:

- Công tử, ta… ta cũng cần…

Khương Thái Nguyệt không nhịn được liếc mắt, sau đó nhìn Diệp Thanh và Sở Mặc trao đổi phương thức truyền âm, nói vài câu với Tử Đạo và Lưu Vân Phong xong trực tiếp mang Diệp Thanh ly khai.

Khi đi Diệp Thanh còn rất lưu luyến.

Sau khi thu nàng làm đồ đệ, Khương Thái Nguyệt đối xử rất tốt vớinàng nhưng trong suy nghĩ của Diệp Thanh, Sở Mặc mới là người thân cận nhất trên đời này. Vì chẳng những là ân nhân cứu mạng, Sở Mặc còn biết toàn bộ quá khứ của nàng. Người sống trên đời quan trọng là muốn có người hiểu mình, nếu không sẽ rất cô đơn.

Chẳng mấy chốc, chỗ này chỉ còn lại Tử Đạo và Lưu Vân Phong.

Tử Đạo nhìn Khương Thái Nguyệt và Diệp Thanh đã đi xa mới cười hì hì nói:

- Lâm huynh đệ, ta nghĩ cô nương kia rất có hảo cảm với ngươi đó. Sao ngươi không đáp ứng Khương Thái Nguyệt, ngươi có biết Khương gia là gia tộc thế nào không? Sở Mặc gật đầu:

- Cũng biết một chút nhưng không nhiều lắm.

Lưu Vân Phong than nhẹ:

- Khương gia rất khó lường. Tổ tiên bọn họ từng có công phò tá La Thiên hoàng tộc đoạt thiên hạ. Nếu không có tổ tiên Khương gia, Cơ gia chưa chắc đã là hoàng tộc của La Thiên vũ trụ.

Sở Mặc chưa biết điều này, nghe Lưu Vân Phong nói mới thấy rõ hơn.

Tử Đạo nói:

- Tuy nhiên đây cũng là chuyện lâu rồi. Vận mệnh của La Thiên vũ trụ còn rất phức tạp. Bao quanh nó còn có tám đại vực.

- Không phải bảy sao?

Lưu Vân Phong nói.

Tử Đạo liếc mắt:

- Còn Viêm Hoàng Đại Vực nữa.

- Ồ, ta hiểu.

Lưu Vân Phong bừng tỉnh đại ngộ. Sở Mặc nghe vậy có chút chua xót. Hóa ra các thiên tài ở bảy đại vực và La Thiên Tiên Vực cũng biết đến Viêm Hoàng Đại Vực nhưng trong mắt bọn họ có lẽ đây chỉ là một cái tên mà thôi.

Tử Đạo nói tiếp:

- Nên mặc dù Khương gia có ân với Cơ gia nhưng người giúp Cơ gia thành gia tộc đứng đầu chính là vị Phục hưng chi tổ kia. Đáng tiếc vị vĩ nhân hùng mạnh đấy lại không sống được qua đại kiếp ba mươi sáu kỷ nguyên. Nếu vị vô thượng tồn tại này còn trên nhân thế, không ai có thể lay chuyển được địa vị của La Thiên hoàng tộc.

Tử Đạo nói xong còn khẽ thở dài. Lưu Vân Phong nghi ngờ nói:

- Không phải đạo hạnh càng cao thì khi can thiệp vào chuyện của người khác cũng sẽ phải chịu nhân quả càng lớn ư? Đám vô thượng kia sao dám can thiệp vào số mệnh của hoàng tộc chứ?

Sở Mặc cũng chăm chú lắng nghe vì chuyện này có thể quan hệ đến hắn.

Hiện giờ thứ khiến Sở Mặc thấy bất lực nhất chính là đám vô thượng tồn tại. Cảnh giới chênh lệch quá xa, hắn còn chẳng đáng là con kiến trước mặt họ. Họ chỉ cần nghĩ một cái, chẳng cần đụng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn. Tử Đạo nói:

- Đương nhiên, cưỡng ép can thiệp vào Đại thánh tấn thăng lên Tổ cảnh, dù là Vô thượng tồn tại cũng phải trả giá nghiêm trọng, bọn họ không thể đại diện cho trời được nên dĩ nhiên là bị trời phạt. Căn cứ theo tin tức ta có được thì hiện giờ các vô thượng xuất thủ đều ở trạng thái rất bấp bênh, đang dưỡng thương đó. Với cảnh giới của họ, muốn tĩnh dưỡng cũng không phải ngày một ngày hai đâu.

Lúc Tử Đạo nói còn khiến Sở Mặc cảm giác anh ta đang vui sướng khi người gặp họa, đoán rằng thanh niên này cũng là một người ngỗ nghịch, không thích đám vô thượng kia. Sở Mặc âm thầm nắm chặt tay, trong lòng mừng như điên.

Dù Tử Đạo nói tin đồn này không hẳn chuẩn xác nhưng Sở Mặc cảm giác nó là thật. Nếu thật sự tất cả các vô thượng tồn tại đang bị phản phệ, hiện tại, hay chí ít là vài thập niên thậm chí cả trăm năm, hắn có thể tránh đối mặt với bọn họ.

Như vậy uy hiếp duy nhất sau khi hắn bị bại lộ thân phận là tu sĩ Đại thánh. Chỉ cần không phải hai Đại thánh đến cùng lúc, Sở Mặc tin mình có thể giải quyết được.

Sở Mặc chưa bao giờ kiên định như thế. Dù sau khi giết Đại thánh, hắn bị phản phệ rất lớn hắn cũng thấy đáng giá.

Tử Đạo kỳ quái nhìn Sở Mặc, đột nhiên cười:

- Sao nào, có hối hận vì không đồng ý với Khương Thái Nguyệt không? Không phải người ta để lại phưng thức liên lạc với ngươi sao. Địa vị của Khương gia ở La Thiên Tiên Vực hiện tại còn vững chắc hơn cả La Thiên hoàng tộc đó.

Sở Mặc bĩu môi:

- Ta không có hứng. Tử Đạo huynh nếu có hứng thì mau đuổi theo đi.

- Để ta đuổi theo nàng thì có mà chết. Không thấy Tuyết Vô Tình phải đen mặt hay sao.

Tử Đạo cũng bĩu môi, trợn mắt nói.

Lưu Vân Phong tuy có chút quen biết với Tử Đạo nhưng chưa hẳn là thân lắm. Hiện giờ tiếp xúc mới phát hiện Tử Đạo cũng không cao ngạo lạnh lùng như trong tưởng tượng, khá giống lúc Lưu Vân Phong nói chuyện cùng sư huynh đệ. Tính cách có vẻ khôi hài, hơi phản nghịch, dám có gan bình luận chuyện của đại nhân vật.

Nghĩ thế, Lưu Vân Phong nhìn hai người nói:

- Ta cảm thấy ba người chúng ta có thể đứng ở đây cũng là mộtloại duyên phận. Chúng ta kết bái đi!

- Ồ?

- Ồ?

Sở Mặc và Tử Đạo đồng thời hô lên. Sau đó hai người nhìn nhau, không biết nói gì, lại cùng đưa mắt sang Lưu Vân Phong.

Lưu Vân Phong gãi đầu nói:

- Có phải ta đề nghị vội vàng quá không?

- Ừm. Sở Mặc và Tử Đạo lại dùng sức gật đầu, thầm nhủ: không phải vội vàng mà là như đùa ý.

- Nhưng vừa rồi, ta thật sự có suy nghĩ như thế.

Lưu Vân Phong thành thật nói:

- Ta cảm thấy đến cảnh giới và tuổi như chúng ta, số gia tộc thế giao có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi nói chuyện phiếm quá ít. Đương nhiên, trong trường hợp này, ta có hơi trèo cao rồi…

Lưu Vân Phong còn chưa dứt lời, Tử Đạo đã nói:

- Trèo cao cái gì. Ngươi không nên nói như vậy. Vân Phong đạo hữu, ngươi vừa nói ngươi thật sự nghĩ như thế sao? Lưu Vân Phong gật đầu.

- Chân tâm nha…

Tử Đạo lẩm bẩm sau đó hỏi:

- Vậy giờ thì sao?

- Giờ… vẫn nghĩ thế.

Lưu Vân Phong nói.

- Vậy thì kết bái đi.

Tử Đạo vỗ tay ba cái, sau đo nhìn Sở Mặc nói:

- Ngươi thấy thế nào? Sở Mặc không biết nên nói gì nữa:

- Người trèo cao… phải là ta mới đúng.

Hắn còn chưa nói hết Lưu Vân Phong và Tử Đạo đã đồng thời ngắt lời.

- Trèo cái đầu ngươi. Trên đời này mấy ai từ nhỏ đã cao quý chứ.

Tử Đạo cười lạnh.

- Ta nói trèo cao vì luận thân thế, ta là người thảm hại nhất trong ba người chúng ta.

Lưu Vân Phong nói. Lưu Vân Phong và Tử Đạo lại nhìn nhau, không ngờ lại cùng đồng thanh:

- Ngươi làm sao thảm bằng ta chứ?