Nói xong, hai người ngây dại, không nhịn được cười ha ha, đồng thời quay ra Sở Mặc hỏi:
- Huynh đệ, ngươi không đến nỗi nào chứ?
Sở Mặc liếc mắt:
- Ta còn lâu mới thảm nhé. Đường ta đi thuận buồm xuôi gió, số của ta là số sướng…- Ngươi mơ à…
Hai người kia khinh bỉ.
Sau một lát, ba người ngồi trong căn nhà gỗ xa hoa của Sở Mặc. Sở Mặc đang tự minh pha trà cho hai tên còn lại.
- A, phòng này xa hoa quá đi. Ta nói Lâm Hắc, ngươi thật biết hưởng thụ đấy.
Tử Đạo nhìn căn phòng hâm mộ nói.
- Trong này còn từng có nữ nhân phải không, đúng là hành cung di động mà. Lưu Vân Phong cũng rất hâm mộ sau đó nói:
- Về sau ta cũng xây một cái thế này, đi đến đâu lấy ra đến đó là được rồi.
Tử Đạo nhìn bố trí trong phòng, cau mày phân tích:
- Đến giờ ta vẫn chưa thấy mấy thứ? Ngươi từ đại vực nào đến thế?
Lưu Vân Phong đến gần:
- Ta cũng không biết. Dù sao trong này không có nhiều thứ ở Bắc Đẩu Đại Vực. Sở Mặc cười dài pha trà, không nói chuyện.
Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong nói:
- Huynh đệ, không phải ngươi nói ngươi thảm hơn ta sao. Ngươi nói thân thế của ngươi trước đi. Nếu định kết bái thì đừng giấu nhau làm gì. Một đời người có khi cũng chỉ có hai huynh đệ này thôi, không phải chuyện đùa đâu.
Sở Mặc ở bên pha trà không nhịn được liếc mắt. Hắn đột nhiên phát hiện, các thiên kiêu khác có vẻ đơn thuần hơn hắn rất nhiều.
Tuy nhiên, Sở Mặc vẫn không nhịn được nói:
- Ta còn chưa nói sẽ kết bái với hai ngươi mà…
Hai người kia căn bản không để ý hắn. Lưu Vân Phong thản nhiên nói:
- Huynh đệ à, muốn so bi thảm với ta sao? Ngươi có biết ta sinh ra ở chỗ nào không?
- Ta không biết cha mẹ mình là ai, cũng không biết mình bị vứt bỏ hay cha mẹ ta có điều khó khăn. Dù sao đến tận hôm nay, ta đã có thể huy động nguồn lực rất lớn nhưng vẫn không điều tra ra tí manh mối nào. Ta chỉ biết, thời thơ ấu, mỗi ngày ta đều sống trong lo sợ hãi hùng. Ước mơ lớn nhất chính là được một bữa cơm no, không cần nhìn sắc mặt của mấy đứa lớn, tránh được nắm đấm của bọn chúng…
Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong, nhẹ nhàng gật đầu:
- Thời thơ ấu cũng thảm thương đấy nhỉ. Nói tiếp đi.
- Nơi ta ở lúc đó chính là bãi rác của Hạo Nguyệt tông…Theo lời Lưu Vân Phong, bức họa về thời thơ ấu đau khổ của một oa nhi hiện lên trước mặt Sở Mặc và Tử Đạo.
Khi Lưu Vân Phong nói xong, hai người đồng loạt thở dài, Tử Đạo lắc đầu nói:
- Thời thơ ấu của ngươi cũng đủ u ám nhưng còn tốt chán.
- Ta mà tốt?
Lưu Vân Phong không dám tin nhìn Tử Đạo nói:
- Như ta mà tốt á?
Tử Đạo cười cười:
- Đương nhiên là tốt rồi. Ngươi nghĩ sao chứ, ngươi chỉ bị ức hiếp bắt nạt bảy tám năm, sau đó được đến đại phái như Hạo Nguyệt tông còn gì. Sau khi thấy thiên phú của ngươi, sư tôn của ngươi phi thường quan tâm, trân trọng ngươi. Đồng môn tuy nhìn ngươi không vừa mắt nhưng khẳng định không phải mỗi ngày đều có người muốn giết ngươi đi.
- Ngươi thì thế à?
Lưu Vân Phong không dám tin nhìn Tử Đạo nói:
- Đừng cho là ta không biết thân phận của ngươi nhé. Ngươi không phải là…
- Ta không phải là hậu nhân của họ phải không? Tử Đạo cười, sau đó ngồi trên ghế trải da thú, cầm lấy ly trà Sở Mặc vừa pha, nhẹ nhàng uống một hớp, mắt đột nhiên trừng lớn hô lên:
- Ta còn thắc mắc vì sao lúc trước không ngửi thấy mùi gì, ra ngươi dùng Chí tôn cảnh để toàn bộ tinh hoa thu liễm trong nước trà. Đây là trà có ngộ đạo à? Hô, giờ ta đã tin số mệnh của ngươi không hề tầm thường rồi, đến trà này cũng có thể pha được…
- Rất hiếm à?
Sở Mặc hỏi.
Tử Đạo và Lưu Vân Phong liếc nhau. Sau đó Tử Đạo nói:
- Vân Phong à, ta nghĩ hai người chúng ta kết bái thôi. Đá phứttiểu tử này đi rồi cướp hết đồ tốt trên người hắn.
- Ta thấy chủ ý này không tồi.
Lưu Vân Phong vừa uống trà vừa tủm tỉm cười.
- Hai người các ngươi nói đủ rồi chứ. Tử Đạo huynh, ngươi mau nói chuyện của ngươi đi. Ta thích nhất là nghe chuyện người khác khó khăn khổ sở đấy.
Sở Mặc cười hì hì.
Tử Đạo khinh bỉ, sau đó mới than nhẹ kể tiếp:
- Tên đầy đủ của ta là Triệu Tử Đạo. Các ngươi nghe qua Triệu giaở La Thiên Tiên Vực chưa?
Lưu Vân Phong hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút mới không xác định lắm hỏi lại:
- Là Triệu gia đó sao?
- Đúng, chính là Triệu gia ngươi đang nghĩ đó.
- Trời ơi… không ngờ ngươi có thân thế hiển hách như thế. Thế mà ngươi còn dám nói ngươi thảm?
Lưu Vân Phong khiếp sợ, không dám tin nhìn Tử Đạo. Sở Mặc thấy khá kỳ lạ, tự nhủ: hay thật, lúc trước ngươi gặp Tuyết Vô Tình, người có vô thượng tồn tại sau lưng cũng chẳng thấy ngươi kinh ngạc như thế nha.
- Có phải ngươi không biết gì hay ngươi bình tĩnh thật thế?
- Ta không biết gì mà.
Sở Mặc nói.
- …
Lưu Vân Phong kéo kéo miệng, sau đó nhìn sang hướng khác.
- Tử Đạo huynh, huynh nói tiếp đi.
Lúc này đến lượt Sở Mặc phẫn nộ, tuy nhiên hắn cũng không hỏi thêm.
Tử Đạo nói:
- Gia thế hiển hách, nhìn qua rất lợi hại đúng không? Trong truyền thuyết, mẹ ta là nữ nhân họ Tử đó.
- Chẳng lẽ không phải à?
- Đương nhiên không phải rồi. Tử Đạo thở dài.
- Cha ta là con vợ cả, cửu công tử của Triệu gia. Còn mẹ ta là thập lục công chúa của Tử gia.
Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong vẻ mặt mờ mịt, cười khổ nói:
- Chắc ngươi không biết chuyện này rồi. Cũng đúng thôi, loại chuyện gièm pha như vậy sao họ lại dễ dàng để lộ chứ. Khá ít người biết chuyện này.
Lưu Vân Phong không dám hỏi thêm nữa. Tuy Lưu Vân Phong không biết hai người kia có chuyện gì nhưng thân phận con vợ cả của họ cũng đủ kinh hãi thế tục rồi.
- Vốn đối tượng đính hôn của cha ta không phải mẹ ta mà mẹ ta cũng thế, đều là người của đại tộc khác. Khụ, ta không tiện nói hai gia tộc này vì liên quan đến thanh danh của người ta nhưng cuối cùng, cha mẹ ta ở cùng một chỗ. Chắc các ngươi cũng có thể tưởng tượng lúc đấy ồn ào thế nào…
- Cha mẹ ngươi thật sự rất dũng cảm…
Lưu Vân Phong không nhịn được nói. Tuy anh ta không xuất thân từ nhà quyền quý nhưng Hạo Nguyệt tông là nhóm tôn quý hàng thật giá thật. Vì thế, Lưu Vân Phong cũng hiểu được một chút. Việc hôn nhân đã định ra thì không thể thay đổi.
- Cũng coi là dũng cảm đi. Năm đó vị công chúa của La Thiên hoàng tộc đào hôn đến Viêm Hoàng Đại Vực, sau đó gả cho thiên kiêu số một ở đó đã khiến cả Viêm Hoàng Đại Vực bị liên lụy…