Kết cục tuyệt đối không tốt đẹp hơn những thế lực kia là bao nhiêu. Từ trước tới nay y chưa từng cảm thấy mình là một người không quả quyết, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến y cuối cùng cũng nhìn rõ bản thân, kỳ thực chính là không đủ quả quyết.
Lại nhìn đám người bên cạnh Sở Mặc, cho dù có mấy người ngay cả cảnh giới Thánh Nhân còn chưa tới, nhưng cũng không hề sợ hãi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh!
- Haiz…!
Hiên Tùng thở dài.
Lúc này, phương trời xa truyền tới một giọng nói vô cùng cường thế:
- Không muốn bị diệt tông thì thành thật cúi đầu nhận sai! Nếu ta là Sở Mặc, vừa rồi đã một gậy đập chết con trai ngươi rồi!
- Đại ca!
Trong mắt Côn Đại Thánh lộ ra vẻ kích động, kêu lớn một tiếng.
- Ha Ha, Côn, thấy ngươi còn sống, là chuyện vui nhất trong nhiều năm như vậy đối với ta!
Một đạo thân ảnh theo giọng nói kia, bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này.
Một con khỉ dáng người thấp bé, hoả nhãn kim tinh, cầm một cây đại thiết bổng, lao tới ôm chầm lấy Côn Đại Thánh. Nhìn thấy con khỉ này, toàn bộ Giới Hải Đạo Tông đều yên lặng như tờ. Khí thế của tất cả mọi người lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Con khỉ kia!
Con khỉ kia bị trấn áp vô số năm, sau khi thoát ra, lại dùng cảnh giới Đại Thánh đánh chết khỉ lão tổ!
Nghĩ xem khỉ lão tổ bá đạo đến mức nào? Thân là một trong những lão tổ của La Thiên đại vũ trụ, hoành hành trong vô số năm, ai có thể địch lại? Nhưng lại thua trong tay con khỉ này. Cho dù không có con khỉ này, Hiên Tùng cũng không dám hạ quyết tâm liều mạng với Sở Mặc. Hiện giờ… còn có cái gì dễ nói?
Hiên Tùng oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, người lảo đảo muốn ngã, bi thống nói:
- Hôm nay, Giới Hải Đạo Tông… nhận sai rồi!
Hầu Đại Thánh cười lạnh một tiếng:
- Đừng nói bi tình như vậy, giống như bản thân mình là một anh hùng bi tình vậy. Hiên Tùng, ta mượn thê tử của ngươi dùng một chút được không? Mặc dù vừa mới đuổi tới, nhưng với sự từng trải và cảnh giới của Hầu Đại Thánh, muốn biết xảy ra chuyện gì chỉ là chuyện của một ý niệm.
- Ngươi…
Vành mắt Hiên Tùng như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào Hầu Đại Thánh.
- Không cho mượn? Vậy cũng đừng ở đó giả bộ nữa! Làm người ta thấy buồn nôn.
Hầu Đại Thánh cười nhạt mấy tiếng, sau đó nhìn Sở Mặc, cười khà khà nói:
- Tiểu tử, ngươi làm tốt lắm, nếu hôm nay ngươi không đánh trận này, trực tiếp mang người đi, ta mới xem thường ngươi!
Sở Mặc cười khổ chắp tay về phía Hầu Đại Thánh:
- Bái kiến Đại Thánh!
- Miễn lễ, miễn lễ, lễ tiết nhiều như thế làm gì?
Hầu Đại Thánh vừa nói vừa nhìn Côn Đại Thánh:
- Côn, có thể Miêu vẫn còn sống, chúng ta đi Cửu U đón hắn!
Trong mắt Côn Đại Thánh toát ra vẻ mong ước, gật đầu nói:
- Tên tiểu tử kia có chín cái mạng, hắn nhất định còn sống! Hầu Đại Thánh nhìn đám người Sở Mặc, sau đó nói với Sở Mặc:
- Đi đi, bọn họ cũng đã nhận sai rồi, đừng trì hoãn ở nơi này nữa. Tiểu tử, không phải ngươi muốn tổ chức hôn lễ sao? Trở về ca ca tặng ngươi mấy món đồ coi như lễ vật! Nhớ chờ ta đấy!
Sở Mặc liếc nhìn Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y, cả hai đều ngượng ngùng cúi đầu.
Con khỉ cười khà khà:
- Hai đệ muội xinh đẹp như vậy, tiểu tử ngươi thật có phúc. Đi thôi!
Sở Mặc gật đầu, mang mọi người rời đi cùng với Hầu Đại Thánh vàCôn Đại Thánh.
Tất cả mọi người ở Giới Hải Đạo Tông đều mặt đầy u ám nhìn bóng dáng bọn họ từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
Hiện trường chỉ còn lại Hiên Vô Địch kêu khóc không cam lòng.
Những sinh linh của biển Thiên giới tới dự lễ kia cũng lần lượt tới từ biệt với Hiên Nguyệt.
Hiên Tùng đứng tại chỗ, giống như hoá đá vậy, không nói không rằng, mặc cho đám người kia từng người một rời đi. Sau khi tất cả ngườingoài đều rời đi hết, Hiên Tùng mới giống như là sống lại, khàn giọng nói:
- Từ nay về sau, Giới Hải Đạo Tông giải tán đi. Ta vô năng, không thể đem thêm huy hoàng về cho các ngươi. Còn khiến các ngươi mất mặt với thiên hạ… cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục làm Tông chủ nữa. Giới Hải Đạo Tông, cũng không còn ý nghĩa tiếp tục tồn tại nữa. Tất cả mọi người đều ào ào quỳ xuống.
Hạ Lan Phong trầm giọng nói:
- Tông chủ, xin hãy thu hồi mệnh lệnh vừa ban, đây không phải lỗi của ngài!
- Tông chủ, xin hãy thu hồi mệnh lệnh vừa ban, đây không phải lỗi của ngài!
Giới Hải Đạo Tông chung quy cũng là một môn phái ẩn thế. Cho dù một số người trong môn phái có dã tâm, nhưng dã tâm lớn nhất cũng chỉ là xưng bá biển Thiên giới. Lại không có ai có dã tâm lớn hơn.
Bọn họ cũng đã sớm quen ở bên trong tông môn, an tĩnh sống những ngày tháng thuộc về mình.
Cho nên, bọn họ không muốn Hiên Tùng giải tán môn phái, bởi vì như vậy, bọn họ thật sự không có nhà để về. Cũng mất đi chỗ dựa lớnnhất.
Mặc dù chiến lực của Hiên Tùng bình thường, nhưng cảnh giới của y thực sự có thể trấn áp tuyệt đại đa số sinh linh trong biển Thiên giới. Đừng thấy hôm nay y chịu thiệt lớn như vậy, mất mặt như vậy. Nhưng toàn bộ biển Thiên giới, người thực sự dám gây chuyện với bọn họ, vẫn là ít lại càng ít!
Hiên Tùng khổ sở nói:
- Các ngươi cảm thấy chúng ta còn có ý nghĩa để tiếp tục tồn tại sao?
Lúc này, Hiên Nguyệt bỗng nhiên nói:
- Đương nhiên là có. Chúng ta còn có thù chưa báo!
- Có cơ hội sao?
Hiên Tùng than thở.
Hiên Nguyệt nói:
- Cho dù không có, nhưng luôn có động lực để tiến về phía trước. Giới Hải Đạo Tông chúng ta cũng sống ẩn dật quá nhiều năm rồi, hiện giờ là lúc để thay đổi.
Rất nhiều tu sĩ Giới Hải Đạo Tông cũng âm thầm gật đầu, tự nhủ đúng là như vậy, nếu không phải toàn bộ trên dưới Giới Hải Đạo Tôngđều không chủ trương chiến đấu, thì hôm nay đâu đến nỗi này? Từ trên xuống dưới, ngay cả chút huyết tính cũng không có!
Phải trái đúng sai tạm thời không nói, nhưng sự kinh sợ này lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hiên Nguyệt ngơ ngẩn. Hiên Tùng nói với tất cả mọi người:
- Năng lực của ta không đủ, huyết tính không đủ, không xứng làm Tông chủ. Từ giờ trở đi truyền lại vị trí cho Hiên Nguyệt, kể từ hôm nay, Hiên Nguyệt chính là Tông chủ của Giới Hải Đạo Tông!
Tu sĩ Đại Thánh, nói sao làm vậy. Một đạo kim sắc pháp chỉ từ trên trời giáng xuống.
Thiên địa sinh ra dị tượng, sau đó đạo pháp chỉ này khắc ghi vào trong thiên địa.
Đệ tử của toàn bộ Giới Hải Đạo Tông đều quỳ lạy Hiên Nguyệt: