Thí Thiên Đao

Chương 1960: Hiên Tùng thoái vị (2)



Tiếng hô rung trời!

Hiển nhiên, trong suy nghĩ của tuyệt đại đa số tu sĩ Giới Hải Đạo Tông, Hiên Tùng… cũng thực sự không thích hợp làm Tông chủ.

Hiên Tùng dường như có chút lạc lõng, lại giống như là thở phàonhẹ nhõm, đứng nguyên tại chỗ, trên mặt mang theo mấy phần hiu quạnh. Bất quá thì kết quả này cũng coi như là trong dự liệu. Lần này tai tiếng của Giới Hải Đạo Tông bọn họ thực sự quá lớn, vốn dĩ là một chuyện vui, hiện tại mọi chuyện đến mức này, Hiên Tùng và Hiên Vô Địch con trai y khó tránh khỏi bị khiển trách. Nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Nếu Hiên Tùng không thoái vị, sau này cũng khó mà khiến cho mọi người nể phục.

Tân Tông chủ mới nhậm chức, vốn dĩ nên ăn mừng một phen, nhưng nghĩ tới cục diện trước mắt, mọi người cũng chẳng còn tâm tư kia.

Sau khi Hiên Nguyệt ban bố vài điều pháp lệnh mới, liền cho mọingười giải tán.

Hiên Vô Địch ở bên kia sớm đã được người khác đưa đi chữa trị, cho dù chữa khỏi, thì từ nay về sau cũng chỉ là một tên phế nhân. E rằng sẽ sống trong thống khổ trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng lúc này, cũng không có ai để ý đến y.

Sau khi Hiên Tùng và Hiên Nguyệt trở về, mới bất chợt nhớ tới chuyện không thấy Hiên Tuyết đâu nữa.

Hiên Tùng nhìn Hiên Nguyệt:

- Tuyết Nhi đâu? Hiên Nguyệt cũng đột nhiên nhớ tới chuyện Hiên Tuyết luôn không xuất hiện, theo lý mà nói thì cho dù lúc trước nàng có chút khó xử vì tình, nhưng hiện tại cũng nên hiên thân rồi chứ. Lập tức triển khai thần thức tìm kiếm, nhất thời vẻ mặt tràn đầy cổ quái nhìn về phía Hiên Tùng:

- Ca, tiểu muội đi rồi…

- Hả?

Hiên Tùng ngẩn ra, sau đó, y cũng tìm kiếm bằng thần thức, sắc mặt cũng vô cùng cổ quái. Lẩm bẩm nói:

- Chuyện này… chuyện này… chuyện này là thế nào! Hiên Nguyệt cười khổ nói:

- Thế này thì còn báo thù làm sao?

Thần thức của hai người đều tìm được một câu nói mà Hiên Tuyết lưu lại: Muội cho rằng Côn Đại Thánh có thể là nam nhân của muội, muội đi tìm hắn. Ca, tỷ, đừng mong nhớ.

Hai huynh muội Hiên Nguyệt và Hiên Tùng trố mắt nhìn nhau, không nói năng gì.

Hiên Tuyết đã đi rồi, đi tìm Côn Đại Thánh rồi…Côn Đại Thánh và Sở Mặc rõ ràng là rất thân thiết, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn của Hiên Tuyết, Giới Hải Đạo Tông muốn bào thù cho Hiên Vô Địch cũng vô cùng khó khăn. Hiện giờ Hiên Tùng lại coi trọng kẻ thù của bọn họ, càng khiến cho Hiên Tùng và Hiên Nguyệt k nói nên lời.

- Thù này… còn có thể báo sao?

Vẻ mặt Hiên Tùng vô cùng khổ sở, thậm chí y còn có chút nghĩ không thông, sao mọi chuyện có thể diễn biến tới mức này?

- Ca, huynh sẽ không thật sự tưởng rằng chúng ta còn có cơ hội báo thù chứ? Hiên Nguyệt nhìn ca ca đầy cổ quái:

- Những lời nói đó của muội chỉ là nói cho người ngoài nghe mà thôi. Vô địch bị người ta phế bỏ đạo hạnh, Giới Hải Đạo Tông chúng ta bị người ta cho một cái bạt tai, nếu ngay cả dũng khí báo thù chúng ta cũng không có, vậy Giới Hải Đạo Tông thực sự giải tán rồi. Nhưng những lời đó cũng chỉ là nói miệng mà thôi, huynh suy nghĩ kỹ xem, chúng ta lấy cái gì ra để báo thù rửa hận?

Hiên Tùng ngây ngốc đứng tại chỗ, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, thở dài nói:

- Bỏ đi, coi như đây là một trận đại kiếp của Giới Hải Đạo Tông đi. Từ nay về sau, ta cũng không muốn hỏi tới bất cứ chuyện gì nữa. Ta đãbế quan rồi. Có chuyện gì thì muội tự mình quyết định đi.

Nói xong, Hiên Tùng bước đi trong hiu quạnh.

Trong mắt Hiên Nguyệt là vẻ đành chịu không biết làm sao. Trên đời này luôn có một số người không thể trêu chọc. Đối mặt với những người này, điều duy nhất có thể làm e rằng cũng chỉ là im hơi lặng tiếng. Càng đừng nói tới chuyện, lần này là Giới Hải Đạo Tông bọn họ tự tìm đến đám người kia!

Lại chủ ý đánh lên người thê tử của Sở Mặc. Trên đời này không có nếu như, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không cho ngươi cơ hội làm lại lầnnữa. Cho nên, chỉ có thể không ngừng nhìn về phía trước.

Bất kể nói thế nào, tông môn cổ xưa của Giới Hải Đạo Tông vẫn là đẳng cấp bá chủ trong biển Thiên giới.

- Như vậy đã là tốt lắm rồi!

Hiên Nguyệt thầm nhủ trong lòng.

… …

Trong một mảnh tinh không cách xa biển Thiên giới, Hầu Đại Thánh cũng với Côn Đại Thánh nhìn đám người Sở Mặc, quyết định chia ly từđây.

Hầu Đại Thánh nhìn Sở Mặc cười hì hì nói:

- Nửa năm sau, ngươi hẵng cử hành hôn lễ, trở về ta sẽ tặng ngươi mấy món lễ vật tốt!

Sở Mặc chắp tay về phía Hầu Đại Thánh:

- Đại Thánh quá khách khí rồi.

- Ta nợ ngươi một ân huệ!

Hầu Đại Thánh nói xong, cũng không lải nhải gì nữa, kéo Côn Đại Thánh cùng biến mất trong vũ trụ tinh không mờ mịt. Còn lại đám người Sở Mặc liếc nhìn nhau, khẽ mỉm cười, bay về phía La Thiên hoàng thành.

Đám người Sở Mặc trở về, khiến vô số người cảm thấy kinh ngạc. Phản ứng đầu tiên của gần như tất cả mọi người khi nhìn thấy Sở Mặc đều là hồi lâu không nói nên lời, sau đó mới lộ ra thần sắc vô cùng hưng phấn.

- Ngài còn sống?

- Tốt quá rồi!

- Sở công tử đã trở về rồi!

- Sở công tử còn sống!

- Mau đi bẩm báo đế vương!

- Mau đi bẩm báo Thanh Vũ công chúa và phò mã!

- Sở công tử sống sót trở về rồi!

Trong hoàng thành nhanh chóng lan truyền tin tức Sở Mặc trở về.

Ma Quân nhìn Sở Mặc:

- Không ngờ uy vọng của con trong hoàng tộc vẫn không giảm đi? Sở Mặc cười khổ:

- Có lẽ là vì mấy trận chiến lúc trước.

- Bất kể nói thế nào, rốt cuộc con cũng là một thành viên của hoàng tộc.

Nhiều năm trôi qua, tâm tính của Ma Quân cũng thay đổi rất nhiều so với quá khứ. Lúc chiến đấu vẫn ngang ngược vô song, nhưng trong cuộc sống bình thường lại học được cách chung sống với người khác. Tính tình cũng trở nên ôn hoà hơn rất nhiều. Trong quá khứ, những lời như vậy, y tuyệt đối sẽ không nói ra miệng.

Đám người Phiêu Linh nữ đế đều rất hiếu kỳ đánh giá cảnh tượngtrong hoàng thành.

Toà hoàng thành cổ xưa này đã chứng kiến vô số câu chuyện suốt một thời gian dài, nội tình quá sâu. Bất cứ người nào lần đầu tiên tới nơi này, đều sẽ bị cảnh tượng này làm cho rung động.

Rất nhanh sau đó, Cơ Khải dẫn theo rất nhiều thành viên hoàng tộc chạy tới, nhìn thấy Sở Mặc, Cơ Khải xưa nay luôn trầm ổn, trên mặt lộ ra vẻ kích động. Hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười:

- Ngươi đã trở lại rồi!

Sở Mặc gật đầu nói:

- Ta trở lại rồi!

Sau đó, hắn giới thiệu hai bên với nhau.

Phong cách hành sự của Cơ Khải thuộc loại phong độ điển hình của hoàng gia, một giọt nước cũng không lọt, vô cùng khôn khéo. Không hề khiến cho bất cứ ai cảm thấy không thoải mái.