Thí Thiên Đao

Chương 1961: Niềm vui bất ngờ (1)



Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y ở bên cạnh Sở Mặc cũng cực kỳ lễ độ.

Sau đó, Cơ Khải dẫn đám người Sở Mặc vào một quần thể cung điện xa hoa trong hoàng thành. Xoay người cười với Sở Mặc:

- Cô cô và cô phụ tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện, đem binh đi tấn công Chung gia rồi. Trước khi các ngươi trở về, ta vừa nhận được tin chiến sự, dưới sự bao vây tấn công của lão tổ và lão Đằng Khương gia, Chung Thái Vân Thái trưởng lão của Chung gia đã bị trọng thương, bỏ chạy không rõ tung tích. Mà Chung gia và một số đồng minh của bọn họ cũng đã gục ngã dưới sự tấn công của chúng ta. Lát nữa ta sẽ báo cho cô cô và cô phụ biết tin ngươi còn sống, tin chắc bọn họ nhất định sẽ rất vui. Tất cả mọi người đều sẽ rất vui!

Sở Mặc nhìn Cơ Khải:

- Xin đa tạ! Cơ Khải lắc đầu:

- Huynh đệ chúng ta, cần gì phải khách khí? Đúng rồi, còn có một việc…

Y nhìn Sở Mặc, có chút ý vị sâu xa nói:

- Cơ Thánh nghe nói ngươi bỏ mạng ở biển Thiên giới, kêu gào phải đi cứu ngươi, bị bọn ta ngăn lại, sau đó, hắn ra chiến trường rồi. Không phải ta nói chuyện thay hắn, lần này, hắn trưởng thành rồi.

Sở Mặc nghe xong, hơi trầm mặc, sau đó nói:

- Chuyện đã qua, ta đã quên từ lâu rồi.

- Vậy thì tốt, bất kể trước đây đã từng tồn tại hiểu lầm ra sao, nhưngchung quy chúng ta vẫn là huynh đệ.

Cơ Khải đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Sở Mặc, sau đó bỗng nhiên cười nói:

- Bả vai người huynh đệ này của ta, hiện giờ không phải ai cũng có thể vỗ được đâu!

Sở Mặc khẽ mỉm cười, đối với hành vi chủ động này của Cơ Khải, hắn không hề thấy phản cảm. Thực ra thì giống như Cơ Khải nói, bất kể thế nào, chung quy vẫn là huynh đệ. Hơn nữa còn là huynh đệ con cô con cậu rất thân cận!

Sau khi nghe tin hắn đã chết, Cơ Thánh có thể phản ứng như vậycũng đủ để chứng minh, đúng là y đã trưởng thành, đã coi Sở Mặc là người nhà rồi.

Sau đó, Cơ Khải nói:

- Thời gian này, các ngươi ở tạm nơi này trước đã. Nghỉ ngơi một thời gian, cô cô cũng sắp trở về rồi. Còn nữa, ở sân thí luyện bên kia, ta đã phái không ít người âm thầm bảo vệ thân bằng của ngươi.

Sở Mặc cảm kích nhìn Cơ Khải:

- Đa tạ!

Cơ Khải cười:

- Ta đã nói rồi, huynh đệ chúng ta không cần nói đa tạ!

Sau đó, Cơ Khải sắp xếp hạ nhân bố trí chỗ ở cho từng người, sau đó nói chờ một lát y sẽ đích thân chuẩn bị bữa tối, rồi cáo từ rời đi.

Thân là hoàng trữ, dưới hoàn cảnh đế vương đã không màng chính sự, có quá nhiều chuyện chờ Cơ Khải tới xử lý. Y có thể đích thân nghênh đón Sở Mặc, đã là chuyện không hề dễ dàng rồi.

Tin tức Sở Mặc còn sống trở về nhanh chóng truyền tới chiến trường. Cơ Thanh Vũ mừng rơi nước mắt, vành mắt Sở Thiên Cơ cũng đỏ hoe. Mặc dù hai người đều cho rằng con trai sẽ không chết, nhưng cũng không thể ngờ rằng hắn sẽ trở về nhanh như vậy. Tử Đạo và Lưu Vân Phong nghe được tin tức này, cũng vô cùng phấn khởi.

Toàn bộ đại quân hoàng tộc đều cảm thấy phấn chấn nhờ tin tức này. Nhưng bọn họ đang trong trận chiến với Chung gia, tuyệt đối không hề nương tay.

Cuộc chiến trong giai đoạn này không cho phép hạ thủ lưu tình dù chỉ một chút, không tiêu diệt được Chung gia, bọn họ sẽ không trở về.

Nửa tháng sau, Chung gia bị đánh bại. Đại quân hoàng tộc thắng lợi trở về! Thân nhân gặp lại, đương nhiên tràn đầy vui sướng. Cơ Thanh Vũ ôm Sở Mặc rất lâu cũng không chịu buông tay. Vừa khóc vừa nói xin lỗi với con trai. Bởi vì nàng không thể tiếp tục kiên trì tìm kiếm Sở Mặc. Cơ Thanh Vũ cực kỳ ưng ý với hai nàng dâu là Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y.

Nàng cũng vô cùng cảm kích mấy người Ma Quân, Phiêu Linh nữ đế, Sở Thanh, Tử Yên và Hồng Nguyệt,. Nói bản thân mình không đủ tư cách làm mẫu thân.

Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ đúng là thấy hổ thẹn trong lòng, bọn họ thực sự không ngờ rằng, ngay cả bọn họ cũng đã bỏ cuộc rồi, đámngười này lại không hề bỏ cuộc. Luôn tìm kiếm Sở Mặc.

Sau khi biết cụ thể sự tình xảy ra ở biển Thiên giới, mọi người đều vô cùng xúc động. Không ngờ rằng bên trong còn có uẩn khúc như vậy.

- Không ngờ Côn Đại Thánh lại vẫn còn sống, đây thực sự là một tin tốt. Nếu như bảy Đại Thánh tề tựu đông đủ, sẽ là một lực lượng vô cùng hùng mạnh! Toàn bộ La Thiên đại vũ trụ, có thể giống như bọn họ, có thể ngang nhiên tấn công tu sĩ lão tổ, quả thực là chuyện hiếm có. Sự tồn tại của bọn họ có thể khiến cho lão tổ kiêng dè.

Cơ Thanh Vũ nói. Sở Mặc rất tán đồng với ý kiến này, hắn đã tận mắt chứng kiến chiến lực của Hầu Đại Thánh và Côn Đại Thánh. Cho dù dùng hết một thân đạo hạnh, Sở Mặc cũng không biết bản thân có thể giữ chân Hầu Đại Thánh kia được bao lâu. Nếu đối đầu với Côn Đại Thánh, có lẽ dễ dàng hơn Hầu Đại Thánh một chút, nhưng Sở Mặc cũng không dám nắm chắc phần thắng.

Có thể nói, chiến lực của bảy Đại Thánh tuyệt đối là sức mạnh cao nhất chỉ dưới lão tổ!

- Mẹ, con muốn cho Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y một hôn lễ.

Sở Mặc đã do dự mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định nói ra suynghĩ của mình.

Cơ Thanh Vũ hơi ngẩn ra, ngay sau đó vỗ lên trán một cái, mặt mày ủ rũ nói:

- Ta phát hiện, người làm mẹ như ta… thực sự là một chút cũng không xứng, chuyện này lại phải để con trai nhắc nhở. Lỗi của ta, lỗi của ta, ta lập tức đi thu xếp!

Cơ Thanh Vũ nói xong, lập tức hấp ta hấp tấp chạy đi.

Khiến cho Sở Mặc và Sở Thiên Cơ bên cạnh trợn mắt há mồm. Hồi lâu sau, Sở Thiên Cơ mới nhỏ giọng nói:

- Hãy thứ lỗi cho mẹ con, tính cách của nàng ấy chính là như vậy, trí tuệ thì không thiếu, nhưng chuyện nhỏ… trước nay luôn mơ mơ màng màng, hơn nữa, kỳ thực cha… cũng nợ mẹ con một hôn lễ.

Sở Mặc thấy mặt phụ thân đầy vẻ tiếc nuối, nói:

- Vậy thì cùng nhau tổ chức a!

- Hả? Cùng nhau cái gì cơ?

Sở Thiên Cơ đờ đẫn nhìn con trai.

- Cùng nhau cử hành hôn lễ!

Sở Mặc nói. - Đây là chuyện gì chứ? Sao có thể làm như vậy!

Sở Thiên Cơ quả quyết cự tuyệt, nhưng trong mắt lại thoáng qua vẻ động tâm. Trong lòng y sao có thể không có chút tâm lý mang nợ đối với thê tử đây? Tuy nói người trong giới tu hành, chỉ cần cả hai cùng vừa ý đối phương liền có thể kết thành đạo lữ. Nhưng nếu có một hôn lễ trọng thể, chung quy vẫn sẽ khiến người ta càng thêm vui vẻ.

- Chuyện này có gì không được?

Sở Mặc nhìn cha, cười nói:

- Chẳng lẽ cha không muốn cho mẹ một niềm vui bất ngờ sao?