- Trong Quy Khư có cơ duyên lớn, nếu có được sẽ là tiền đồ vô lượng, nhưng cũng sẽ có hung hiểm vô tận, gây chuyện không tốt… sẽ vạn kiếp bất phục. Cho nên các ngươi đều phải suy nghĩ kỹ càng. Hay là không muốn đi vào. Nếu như muốn rời khỏi hãy đề xuất với sư môn. Nhớ kỹ… đây không phải chuyện may mắn gì! Lượng sức mà đi… cũng là lựa chọn sáng suốt!
Lời nói này của Triệu Khánh được tính là vô cùng thành khẩn rồi, trong đáy lòng mọi người ở đây đều âm thầm khen ngợi Triệu Khánh.
Đại diện tứ đại phái cùng với người của Đại Hoang phái và Thanh Sơn môn ngồi phía sau lại không có sắc mặt tốt.
Người của tứ đại phái là cảm thấy Triệu Khánh lắm mồm!
Lúc này danh sách người tiến vào Quy Khư, ngoại trừ 140 người ra, còn có thêm những người có tư cách tiến vào lúc trước, tổng cộng là hơn ba trăm người.
Hắn vừa nói như vậy, chỉ sợ sẽ có rất người sinh lòng sợ hãi, không dám đi vào.
Tuy nhiên vào thời điểm này bọn họ cũng không thể đứng ra làm kẻ ác.
Biết rõ nguy hiểm còn muốn làm người ta đi vào, ngươi đây là có bao nhiêu dã tâm chứ?
Cái tên xấu xa này, không ai muốn đi làm.
Bởi vậy cũng chỉ có thể nhìn tên khốn kiếp Triệu Khánh đứng ở nơi đó thu hoạch số lượng lớn thiện ý.
Mặt của người Đại Hoang phái và Thanh Sơn môn lại vô cùng khó coi, chính là đang ghen ghét.
Triệu Khánh biết rõ phản ứng của những người đó, nhưng hắn vẫn không để ý. Người sống cả đời cuối cùng cũng nên giữ vững lập trường của mình.
Nhất là lúc này đây, sau khi hắn thấy được tứ đại phái trong truyền thuyết, cái loại kính sợ với tứ đại phái lúc trước đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng.
Bất quá chỉ là một đám người có thực lực và chiến lực hùng mạnh hơn các môn phái khác mà thôi, còn lại trên người tứ đại phái thật sự không tìm ra được cái loại khí chất xa rời thế tục.
Có lẽ trên người Thiên Ngoại cùng Nhất Kiếm có thể tìm thấy một chút điểm như vậy, nhưng tổng quát mà nói, tứ đại phái cũng không hề…. thần thánh như trong truyền thuyết.
Bọn họ hùng mạnh là sự thật, nhưng thần thánh… thì chưa phải.
Ấn tượng của Sở Mặc với Triệu Khánh thật ra vô cùng tốt, từ lúc vừa mới bắt đầu, vị chưởng môn Tây Hải phái này không ngừng xuất ra thiện ý với hắn. Bao gồm xử lý chuyện của Chu Tuấn đều thể hiện ra phong cách của Triệu Khánh và toàn bộ Tây Hải phái.
Ngày sau nếu có cơ hội ngược lại có thể hợp tác với bọn họ một chút!
Sở Mặc sở định Phiêu Diêu Cung không chỉ đơn giản là tranh đoạt thiên tài cũng những môn phái kia.
Hẳn là phải… trực tiếp mang đi tất thiên tài trong tất cả các môn phái!
Thậm chí còn kiêu ngạo, ngông cuồng hơn một chút, hắn là muốn những môn phái này cam tâm tình nguyên đưa những thiên tài có thiên phú nhất trong môn phái… tới Phiêu Diêu cung!
Hiện tại có lẽ là ảo tưởng, thậm chí là điên cuồng, nhưng trong tương lai ai mà biết được?
Nửa tháng sau.
Sở Mặc lần đầu tiên bước lên một đại lục khác.
Đại lục Bạch Hổ!
Quy Khư trong truyền thuyết ở ngay chỗ này.
Sở Mặc không đi cùng những người khác, tốc độ chiếc thuyền của hắn nhanh hơn so với các con thuyền khác rất nhiều lần.
Cho dù Sở Mặc cố ý giảm bớt tốc độ đi rất nhiều lần, nhưng vẫn đi lên mảnh đại lục này sớm hơn những người khác mười ngày.
Đám người Tây Hải phái đi cùng bọn Sở Mặc sau khi rời thuyền đều hiện ra vẻ mặt không thể tin.
Mấy ngày qua tất cả bọn họ đều ở trong khoang thuyền đóng kín không đi ra ngoài.
Vốn tưởng rằng phải thật lâu mới tới nơi, ai ngờ chỉ gần nửa tháng đã tới đại lục Bạch Hổ.
Hơn nữa càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là, Sở Mặc lại làm chiến thuyền biến mất ngay trước mặt bọn họ.
Đúng vậy, sau khi tất cả mọi người đều rời thuyền, chiếc thuyền kia liền…. nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Cũng có người nghi ngờ trên người Sở Mặc có không gian trữ vật vô cùng lớn, tuy nhiên…. Đây chỉ là suy đoán. Bởi vì cho dù chính miệng Sở Mặc thừa nhận bọn họ cũng không dám tin tưởng trên đời này thật sự có không gian trữ vật lớn như vậy.
Triệu Khánh trực tiếp hạ phong khẩu lệnh cho những người trong môn phái, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo những người này:
- Chuyện này… ai nói ra, chẳng những bị trục xuất khỏi môn phái, hơn nữa còn bị Tây Hải phái đuổi giết cả đời!
Một câu, ai dám nói ra, người đó sẽ chết!
Đây cũng không phải chuyện đùa. Theo Triệu Khánh, cách làm của Sở Mặc tuyệt không phải là khiến hắn kinh sợ mà là tin tưởng hắn!
Bởi vì người ta căn bản không cần dùng loại thủ đoạn này làm hắn sợ.
Nếu người ta đã tin tưởng mình, vậy thì có thế nào cũng không thể để họ mất mặt!
Đây là tôn chỉ làm người của Triệu Khánh!
- Triệu chưởng môn, lúc này…. Nếu ta có thể sống sót từ Quy Khư ra ngoài, sau này chúng ta có thể có rất nhiều chuyện có thể hợp tác.
Sở Mặc cười nói với Triệu Khánh.
Triệu Khánh trước là hơi ngẩn người, lập tức mừng rỡ. Cho dù hắn còn chưa biết rõ tính toán của Sở Mặc, nhưng đã trực tiếp gật đầu đáp ứng:
- Không cần khách khí như vậy, nếu có chuyện mà Tây Hải phái có thể làm, Triệu mỗ cùng với toàn bộ Tây Hải phái đều tuyệt không hai lời!
Nếu lời này nói trước khi diễn ra đại hội Tông Môn, cho dù Triệu Khánh là chưởng môn chỉ sợ cũng sẽ có một ít thanh âm phản đối.
Nhưng vào giờ khắc này, Triệu Khánh nói ra những lời này, nhóm người đi bên cạnh hắn cũng không hề phản đối. Thậm chí ngay cả khuôn mặt không vui… cũng không hề có.
Đối với một môn phái, có thể kết giao với một người trẻ tuổi tuấn kiệt, tài đức có tiền đồ không thể đo lương như vậy, cả Tây Hải phái đều là một mảnh thanh âm tán thành.
Sắc mặt Chu Tuấn có chút ửng đỏ đứng phía sau Triệu Khánh, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn mình có chút thông minh, không thật sự chọc giận vị Sở Vương này… nếu không hôm nay hắn làm gì có tư cách đứng ở chỗ này? Nghĩ tới hành động của mình ở Sở quốc lúc trước, Chu Tuấn cũng cảm thấy đỏ mặt.
May mắn người ta không chấp nhặt với mình… thật sự là mất mặt!
Sở Mặc khẽ mỉm cười:
- Nếu ta nói muốn Triệu chưởng môn đưa người trẻ tuổi có thiên phú nhất tới Phiêu Diêu cung… Triệu chưởng môn cũng tuyệt không hai lời sao?
Triệu Khánh trước là kẽ ngẩn người, trong mắt lập tức… lộ ra một chút khó hiểu, nhìn Sở Mặc:
- Ý của ngài là?
- Ý của ta là nói, ta muốn biến Phiêu Diêu cung trở thành…. môn phái cao cấp nhất trong thế gian. Chỉ cần đi vào môn phái của ta, như vậy ta có thể cam đoan, hắn… nhất định có thể phi thăng!
Sở Mặc thản nhiên nói. Nhìn Triệu Khánh đang trợn mắt há hốc mồm và các đệ tử Tây Hải phái đang ngây ra như phỗng:
- Các ngươi hiện tại có lẽ cảm thấy ta đang khoác lá, tuy nhiên không sao cả, các ngươi hãy đợi mà xem.