- Không… không phải, ý của ngài là, chỉ cần đi vào Phiêu Diêu Cung của ngài… ngài đều có thể bảo đảm… phi thăng?
Vẻ mặt Triệu Khánh không dám tin nhìn Sở Mặc:
- Các kia ta không phải nghi ngờ ngài, ta chẳng qua là cảm thấy… cái này có chút không thể tin nổi!
Sở Mặc nhìn vẻ mặt Triệu Khánh, cười cười:
- Nhưng mà, người đưa tới… nhất định phải trả qua cuộc khảo nghiệm của Phiêu Diêu cung, chỉ có người đủ tư cách mới có thể tiến vào, nếu không sẽ không thể tiến vào Phiêu Diêu cung!
- Ta hiểu, ta hiểu, thiên tai, người có thiên phú trác tuyệt, ha ha, cái này khẳng định không thành vấn đề!
Vẻ mặt Triệu Khánh vô cùng hưng phấn.
- Triệu chưởng môn cứ như vậy liền tin tưởng tại hạ sao?
Sở Mặc có chút buồn bực, lúc trước hắn đã chuẩn bị tốt thủ đoạn chứng tỏ mình không nói ngoa, không ngờ lại không thể dùng được.
Chẳng lẽ nói hiện giờ mình…. Khiến người khác tín nhiệm như vậy sao? Hay là vị Triệu chưởng môn này là kẻ ngốc?
- Ha ha, nếu người khác nói những lời này, Triệu mỗ nhiều nhất chính là chê cười hắn. Tuy nhiên khi ngài nói mấy lời này, Triệu mỗ lại tin tưởng!
Triệu Khánh nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương, lại nhìn gg, sau đó nói:
- Ngay cả đệ tử Phi tiên đích truyền cũng có thể cam tâm tình nguyện ở lại Phiêu Diêu Cung, hơn nữa Phi Tiên bên kia… thậm chí không có chút phản ứng nào, Triệu mỗ có lý do gì để không tin lời ngài nói chứ?
Khóe miệng Sở Mặc co quắp, nhìn thoáng qua Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, trong lòng tự nhủ, hóa ra là vì nguyên nhân như thế, đây có thể xem như đánh bậy đánh bạ không? Lý do như vậy Phi Tiên bên kia khẳng định là người đầu tiên không ủng hộ.
Thật ra Sở Mặc cũng biết, Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết ở lại Phiêu Diêu Cung đề là bởi vì Sở Mặc hắn chứ không phải cái gì khác.
Tuy nhiên nếu Triệu Khánh muốn hiểu như vậy thì cũng không phải là sai.
Sở Mặc nghĩ, nói tiếp:
- Còn một điều, mặc kệ người Triệu chưởng môn đưa tới là ai, cho dù là con cháu của Triệu chưởng môn, nhưng một khi tiến vào Phiêu Diêu Cung, sau này hắn sẽ không còn quan hệ với Tây Hải phái! Thân phận duy nhất của hắn chính là đệ tử của Phiêu Diêu Cung. Điều ấy… Triệu chưởng môn có thể đồng ý không?
- Có thể, làm sao lại không chứ? Cái này bình thường mà!
Triệu Khánh nhìn Sở Mặc:
- Ngài chớ xem thường ta, ta rất rõ quy củ giang hồ và quy tắc môn phái. Nếu có thể có nhiều thiên tài phi thăng, Triệu Khánh ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản!
Sở Mặc gật gật đầu, có chút cảm thán nói:
- Nếu mọi người đều có thể giống Triệu chưởng môn thì thật là tốt!
Triệu Khánh cười cười, hạ giọng nói:
- Mình làm không được, cần gì phải chặn đường đi của người khác?
Sở Mặc nói:
- Triệu chưởng môn hãy yên tâm, phàm là đệ tử có đủ tư cách tiến vào Phiêu Diêu Cung được Tây Hải phái đưa tới, Phiêu Diêu Cung bên này cũng sẽ cho các ngươi phần thưởng hậu hĩnh. Về phần hậu hĩnh như thế nào, tin tưởng tới lúc đó… Triệu chưởng môn sẽ rõ.
- Ha ha, còn có loại chuyện tốt này sao, vậy thì tốt quá! Ngài yên tâm đi, sau khi chuyện lần này chấm dứt, Triệu mỗ lập tức phát động toàn bộ lực lượng Tây Hải phái tìm kiếm thiên tài thích hợp ở Trung Thần Đảo!
Triệu Khánh ôm quyền hướng về phía Sở Mặc hứa hẹn.
Đoàn người Sở Mặc không ở nơi này lâu liền đi tới hướng của Quy Khư.
Trên đường đi Triệu Khánh nói với Sở Mặc:
- Ta nghe nói, lúc này người của tứ đại phái tới tham gia đại hội Tông Môn kỳ thật đều có thân phận địa vị bình thường, nhân vật chủ chốt thật sự đều tập trung ở Quy Khư.
Sở Mặc gật đầu, vấn đề này thực ra hắn cũng đã phát hiện rồi. Thí dụ như Cô Thành bên đó, ngoại trừ người dẫn đội là Tần Hiểu ra chỉ có một trưởng lão của Tiên Thiên, chính là người bị hắn đánh chết.
Nhưng nếu nói rằng Cô Thành chỉ có chút thực lực như vậy thì thật sự sai lầm hoàn toàn, ai cũng sẽ không tin điều này.
- Sở công tử bên này phải cẩn thận hơn nữa. Ta luôn có cảm giác bọn họ sẽ gây bất lợi cho công tử. Triệu Khánh trầm giọng nói:
- Còn về tứ đại môn phái, lần này mục đích mở ra để Quy Khư đủ tư cách tiến vào, đương nhiên không cần phải nói mọi người cũng đều hiểu.
Vương Thông trưởng lão nãy giờ ngồi bên nghe nói chuyện, khẽ gật đầu:
- Bọn họ tự mình không được nữa rồi, hết cách đành phải tung lưới xem xem có còn cơ hội khác hay không. Còn về cái gì mà chỉ cần ba phần thu hoạch, ai tin người đó là kẻ ngốc.
Chu Tuấn đứng bên gật đầu, khẽ thì thầm:
- Đúng vậy, nếu thật sự còn sống để đi ra, bọn họ nói 10 phần, ai dám không đưa chứ?
Triệu Khánh lại nói:
- Thật giả thế nào tạm thời không bàn tới, chỉ cần 3 phần thì không thể tin được, nhưng muốn lấy cả 10 phần Tin rằng bọn họ cũng không làm được. Nếu không sau này ai còn hợp tác với bọn họ nữa?
Vương Thông nói:
- Dù sao ta vẫn kiên quyết không đặt lòng tin vào họ.
- Điều này thực sự không quan trọng, điều ta lo sợ là bọn họ sẽgây bất lợi cho Sở công tử.
Triệu Khánh trầm giọng nói:
- Ta luôn cảm thấy sự coi trọng của tứ đại môn phái với Sở công tử có gì đó hơi quá trớn.
Lúc này Vương Thông cũng gật đầu:
- Đúng vậy. Nhất là Cô Thành bên đó có bao nhiêu người chết dưới tay Sở công tử, chưởng môn cũng đích thân đến nơi, nhưng cuối cùng thậm chí một tiếng cũng không nói, lặng lẽ rời đi ngay. Điều này khiến người ta có cảm giác y cố tình đến để dẹp yên chuyện này đi vậy.
Triệu Khánh gật đầu:
- Không sai, hôm đó nếu y không đến, Tần Cố Vũ e là có tám, chín phần mười muốn ra tay rồi.
Vương Thông gật đầu:
- Đúng đó, ai đúng ai sai tạm chưa nói tới, người bên mình chết nhiều như vậy, nếu không ra tay, sau này người khác sẽ đánh giá bọn họ như thế nào chứ?
Sở Mặc đứng bên lắng nghe, trong lòng không khỏi cười gượng. Trên đời này quả thật chả có ai là đần độn cả.
Có những việc tự cho là bí mật, nhưng trên thực tế người khác lạithấy rõ mười mươi.
Triệu Khánh hơi lo lắng nhìn Sở Mặc:
- Sở công tử, người ở Quy Khư nhất định phải cẩn trọng.
- Theo ta thấy, Quy Khư bên đó lại không phải nơi nguy hiểm nhất, nơi nguy hiểm nhất là sau khi rời khỏi Quy Khư kìa!
Vương Thông nói.
Triệu Khánh đồng tình gật đầu.
Sở Mặc mỉm cười:
- Cảm tạ các vị nhắc nhở, ta nhất định sẽ hành sự thận trọng.
Triệu Khánh cười phá lên:
- Ta thật sự đã lo lắng quá mức rồi, với thực lực của Sở công tử, đám người đó muốn gây khó khăn cũng chả phải là chuyện dễ dàng.