Miệng Tần Hiểu bật ra tiếng cười nhưng trên mặt chẳng có lấy nửa điểm tươi cười.
Lúc này, ánh mắt của hắn dừng ở một kiến trúc bị tàn phá, hẳn từng là một tòa miếu nhỏ.
Nhưng hiện tại đã không còn hình dạng.
Chỉ có thể theo những mảnh tàn phá suy đoán dáng vẻ năm đó. Tần Hiểu nhìn chằm chằm vào đó, hai tay không ngừng kết ấn, sau đó đột nhiên ra chỉ.
Ba!
Như tiếng giọt nước rơi vào trong hồ nước.
Một đạo hào quang nhàn nhạt từ tay Tần Hiểu bắn vào khoảng không trên tàn miếu.
Phốc!
Tần Hiểu phun ra một ngụm máu tươi
- Quá yếu... Chết tiệt, thật sự là rác rưởi!
Tần Hiểu tự mắng một câu.
Nhưng khi hào quang bắn xuyên qua, tàn miếu như bị giật xuống một tầng ngụy trang, trực tiếp lộ ra một gian miếu hoàn hảo mang phong cách tang thương cổ xưa!
- Tiểu kỳ lân, ngươi về bắt ngươi kế thừa sao? Đáng tiếc tất cả sẽ thuộc về Mao Lợi Đồng, à không... Thuộc về Tần Hiểu ta, ha hả ha hả.
Tiếng cười lạnh không ngừng phát ra.
Một kỳ lân bị phong ấn huyết mạch, có lực lượng nhỏ yếu đến không chịu nổimột kích.
Mao Lợi Đồng dù không còn là ma tướng uy phong năm đó, nhưng muốn đối phó một tiểu kỳ lân cũng không có áp lực gì.
Rất nhanh, hắn đi tới cửa miếu, nghiêm nghị niệm khẩu quyết, hai tay cũng không ngừng kết xuất thủ ấn cổ quái.
Đúng lúc này, một ý niệm lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống. Hóa thành một chữ trực tiếp xông vào đầu Tần Hiểu... cũng chính là tinh thần của Mao Lợi Đồng.
- Cút!
Ý niệm này mạnh đến không thể tin nổi, đừng nói kẻ thần hồn suy nhược như Mao Lợi Đồng trong thân xác Tần Hiểu, cho dù là ma tướng đỉnh phong Mao Lợi Đồng muốn chống lại đạo ý niệm này cũng chỉ có hóa thành tro bụi.
Ầm!
Thân thể Tần Hiểu trong nháy mắt nổ tung, chia năm xẻ bảy, trực tiếp biến thành sương máu.
Trong huyết vụ có một lực lượng thần kỳ, gần như trong nháy mắt làm Tần Hiểu vỡ vụn đến nỗi không tìm được cặn bã để ngưng tụ lại!
Về phần thần hồn của Mao Lợi Đồng, trong khoảnh khắc đó cũng xui xẻo tanthành mây khói.
Hắn thậm chí còn không thấy đau khổ!
Chỉ là trước khi chết, có thể cảm nhận được sự tức giận lôi đình kia.
Thân thể của Tần Hiểu một lần nữa ngưng tụ lại, nhưng đã mất đi thần hồn thì chỉ như một pho tượng gỗ đứng đó.
Trong hư không truyền đến tiếng kinh ngạc:
- Đây là thủ đoạn của Huyết Ma? Hắn đến Nhân Giới làm gì?
Nói xong lại hừ lạnh một tiếng:
- Huyết Ma thì sao? Dám có ý đồ với nàng, đừng nói chỉ là một con rối, cho dùngươi đích thân đến, ta cũng phải xé nát ngươi!
Trong giọng nói này lộ ra sự tự tin, sau đó lẩm bẩm nói:
- Tuy nhiên một tượng gỗ của Huyết Ma vẫn có chỗ dùng, ít nhất có thể làm người hầu cho tiểu thư. Hừ, đến lúc đó, Huyết Ma có thấy thì sao? Ma tộc có thể động tới kỳ lân tộc sao?
Thanh âm này lầu bầu trong hư không, rồi liên tiếp xuất hiện mấy cỗ lực lượng đánh vào cơ thể Tần Hiểu.
Lúc này, Tần Hiểu khẽ chấn động, đôi mắt mờ mịt lập tức ngưng tụ ra thần thái.
- Ta là Tần Hiểu, trưởng lão trẻ nhất Cô Thành, chủ nhân của ta là Hoàng Họa... lời nàng nói là mệnh lệnh tối cao. Ta thà rằng hy sinh bản thân cũng không thể để chủnhân chịu nửa điểm ủy khuất...
Theo lời Tần Hiểu, ánh mắt của hắn càng có thần thái.
Sau đó, miếu nhỏ cũng dần biến mất giữa hư không.
Nơi này lại khôi phục dáng vẻ khi trước.
Một di tích bị tàn phá.
Tần Hiểu tới ngồi bên di tích, trong miệng không ngừng lẩm bẩm những lời khi nãy.
- Ta là Tần Hiểu... Chủ nhân của ta... Là Hoàng Họa.........
- Đúng là cao hâm! Khó quá, nhưng ta cũng phải chậm rãi học mới được!
Thẩm Tinh Tuyết dùng sức xoa đầu của mình, hết sức nhăn nhó lầu bầu.
Ở trước mặt nàng là tôn dược vương Đồng Lô, tuy nhiên lò luyện đan này còn lớn hơn trước, phỏng chừng cao hơn đầu người. Phía dưới còn có một ngọn lửa không ngừng cháy.
Chuyện Thẩm Tinh Tuyết cảm thấy vô cùng khó khăn chính là khống chế ngọn lửa dưới lò luyện đan này.
Nàng không phải không hiểu luyện đan, thậm chí ở Nhân Giới cũng khó tìm được ai có thiên phú luyện đan hơn nàng. Nhưng cách luyện đan trước mắt hoàn toàn đảo điên tất cả nhận thức trước giờ của nàng.
Ai biết luyện đan con cần phải học cách khống chế lửa? Hơn nữa còn là lửa có linh tính? Lửa sao có thể có linh tính? Đúng là gặp quỷ rồi!
Nói tím lại, Thẩm Tinh Tuyết lấy được Dược Vương Kinh, nhưng khoảng cách tới khi hiểu thấu đáo Dược Vương Kinh còn một chặng đường rất dài.
Từ chỗ không hiểu ra sao cả tiến vào nơi này, cuộc sống đau khổ của nàng lại bắt đầu.
Đầu tiên là hỏa không biết từ đâu xuất hiện, chủ động ký kết khế ước. Chuẩn xác mà nói là buộc nàng ký kết khế ước... Sau đó lại bảo nàng học cách khống chế nó
- Đúng là... Sao luyện đan phải học điều lửa? Vì sao vì sao vì sao? Luyện đan cần lửa, tinh mộc là được rồi mà? Tinh mộc hỏa lực không đủ thì hắc thạch có thể! Ai có thể nói cho ta biết sao uyện đan phải học điều hỏa chứ? A a a a!
Thẩm Tinh Tuyết vẻ mặt sụp đổ, ngồi đó khóc không ra nước mắt.
Vì thần thông điều hỏa này với Thẩm Tinh Tuyết mà nói đúng là quá khó.
Đơn cử một ví dụ, như trẻ mới sinh còn chưa biết đi lại đòi viết một quyển sách hay bài văn bàn về quốc sách... Đó là chuyện căn bản không thể nào làm được.
Trong mắt trẻ con, thế giới này không phải là ăn no rồi ngủ, đói dậy ăn rồi ngủ tiếp sao? Viết văn là cái quỷ gì? Quốc gia đại sự là cái gì quỷ gì? Nó vốn còn chưa biết chữ mà? Ừm, hiện tại Thẩm Tinh Tuyết đang có cảm giác này.
Bởi vậy, điều hỏa là việc đương nhiên trong mắt các đan sư Linh giới, trong mắt trẻ nhỏ như Thẩm Tinh Tuyết chính là chuyện không thể tin nổi.
Nhưng dù không thể tin nổi thì cũng phải đi học.
Bởi vì nếu không học, ngọn lửa sẽ giận, sẽ đốt nàng.
Khiến Thẩm Tinh Tuyết có chút sụp đổ là nàng có cảm giác sắp bị đốt chết rồi, nhưng cơ thể lại chẳng có vết thương, cứ như mọi đau khổ chỉ do nàng tự tưởng tượng.
Đoạn thời gian này với Thẩm Tinh Tuyết mà nói, quả thực cả đời này cũngkhông muốn nhớ lại.
So sánh ra, Diệu Nhất Nương quả thực hạnh phúc hơn!
Bởi vì nàng đang an tĩnh ngồi trong khuê phòng đọc sách. Toàn thân toát lên vẻ tài trí. Bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng vừa gặp đã thương.
Không biết còn tưởng đây là một tiểu thư khuê các đang tiêu khiển.
Từ khi miếng lệnh bài kia đưa nàng tới nơi này, mỗi ngày Diệu Nhất Nương cần phải đọc rất nhiều.
Chẳng qua, những quyển thư tịch này không có quyển nào đơn giản! Tất cả đều là điển tịch công pháp vô cùng tinh thâm, ngay từ đầu Diệu Nhất Nương cũng mơ màng không biết chuyện gì xảy ra. Thậm chí nàng còn không nhận ra văn tự những quyển sách này.