Nhưng khi tấm lệnh bài kia tiến vào thức hải, nàng lập tức hiểu được những quyển thư tịch này, còn trực tiếp nhập vào.
Tuy rằng có cảm giác không thể tin nổi, nhưng Diệu Nhất Nương biết đó là cơ duyên của nàng.
Nơi này chứ chừng hơn vạn sách!
Mỗi một quyển sách đều là công pháp cao thâm, nàng chỉ cần xem qua một lần là có thể ghi nhớ trong lòng. Diệu Nhất Nương cảm thấy trí nhớ của mình không có tốt như vậy, ít nhất không tới mức nhìn qua là không quen được.
Khi nàng đọc đưa tới những quyển sách này thì đã hiểu rõ ngọn nguồn.
Tấm lệnh bài kia là một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa trí tuệ.
Nơi này, là một tầng kinh các của vô thượng đạo thống Thiên giới.
Còn nàng là truyền nhân vô thượng đạo thống lựa chọn.
Đạo thống này tên là thiên thư đạo.
Theo điển tịch trong tay Diệu Nhất Nương ghi lại, Thiên đạo thực rất giỏi, cũng đã từng huy hoàng ở Thiên giới.
Thiên đạo cường đại ở chỗ đệ tử nhập môn rồi là có thể sử dụng công pháp học được đối địch. Người bình thường có thể sẽ nghĩ xem đem những công pháp này, như mấy môn phái khác thi triển hết toàn bộ thế nào.
Kỳ thật không giống!
Dựa theo sở học trong quy tắc thiên đạo tâm pháp, nàng chỉ cần ghi nhớ công pháp, sau đó lĩnh ngộ tinh túy là đã có thể thi triển.
Cũng không cần học chiêu thức học được, thậm chí hoàn toàn không cần học! Mà chỉ có đệ tử giai đoạn nhập môn. Thứ bọn họ học là công pháp hữu hình thế gian.
Căn cứ quy tắc thiên đạo tâm pháp nói, thiên đạo đệ tử tu luyện tới cao cấp thì bất cứ bộ tịch nào trên thế gian cũng có thể trở thành vũ khí công kích của họ!
Nhất là tiên hiền đại năng ra tay, uy lực công kích còn lớn hơn nữa!
Nếu đây là công pháp cao nhấ, qua thiên đạo đệ tử suy diễn, đồng dạng cũng có thể chém ra công pháp hoàn toàn bất đồng nhưng không kém hùng mạnh!
Thủ đoạn này, Diệu Nhất Nương quả thực chưa từng nghe thấy.
- Thế gian này, thật sự có thủ đoạn thần kỳ thế sao? Diệu Nhất Nương vừa nhìn đã thấy chấn kinh rồi.
Bởi vì quy tắc đạo tâm pháp trong tay nàng nói thiên đạo đệ tử chân chính tu luyện tới cảnh giới đỉnh cao thì không cần tịch gì cả. Tùy ý nói ra một chữ, ví dự như “Thiên” thì trong chiến đấu với cường nhân, chữ này cũng nặng tới vạn ức cân!
Một chữ có thể đè chết đối thủ!
Nhưng cũng giống tu giả khác, càng là công kích hùng mạnh, tiêu hao lại càng lớn.
Nếu không đủ cảnh giới, cưỡng ép sử dụng thủ đoạn công kích thì bản thân cũng bị suy sụp, thậm chí là chết! - Đạo thống mạnh mẽ như thế sao lại tan thành mây khói chôn cất trong Quy Khư?
Diệu Nhất Nương xem hết quy tắc đạo tâm pháp trong tay, cảm giác phi thường nghi hoặc.
Nhưng ở đây cũng không có tư liệu gì để giải thích chuyện này. Có lẽ thứ Diệu Nhất Nương cần sẽ phải đợi sau này mới có đáp án.
Vì toàn bộ đạo thống, đều chôn cất ở đây, như vậy cũng có thể nói là toàn bộ thiên đạo chỉ có một truyền nhân là Diệu Nhất Nương.
Sở Mặc và bộ xương khô trừng mắt nhìn đối phương.
- Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Sở Mặc hỏi.
Bộ xương khô lắc đầu, sau đó dùng ngón tay chỉ vào cái đầu trống của mình.
Sở Mặc không nói gì, thầm nghĩ ngươi muốn nói đầu mình trống trơn không có gì sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy ngươi chả hề ngốc chút nào chứ?
Đây đã là ngày thứ ba, ngày thứ ba rời khỏi đống hoang tàn!
Sở Mặc không biết bộ xương khô muốn dẫn mình đi đâu, chỉ có cảm giác đang không ngừng đi sâu vào Quy Khư.
Trên đường còn gặp hai phần mộ không tầm thường. Từ bên ngoài nhìn vào, phần mộ kia dường như rất bình thường, cũng không hề xa hoa, nhưng tới gần có thể cảm nhận được khí tức trấn áp, phảng phất như muốn trấn áp mọi thứ trong thiên địa.
Đây chẳng qua chỉ là một ngôi mộ mà thôi, có uy như thế, hiển nhiên bên trong chôn cất một sinh linh từng vô cùng hùng mạnh lúc sinh thời.
Bộ xương khô mang theo Sở Mặc cũng không chọc tới phần mộ, nhưng cũng không cố ý tránh né. Khí tức trấn áp đến chỗ bọn họ đều bị bộ xương khô ngăn trở.
Mà kỳ quái là, bộ xương khô không hề có chút khí tức nào!
Chẳng lẽ tồn tại trong phần mộ không uy hiếp được hắn? Trong lòng Sở Mặc cũng cảm thấy giật mình. Kế tiếp, bộ xương khô mang theo Sở Mặc tiếp tục xâm nhập Quy Khư.
Những ngày ở Quy Khư là thời gian ngắn nhất Sở Mặc tu luyện công pháp sở học. Mà bộ xương khô cũng đã dạy cho Sở Mặc nhiều lắm.
Tuy rằng đến giờ hắn chưa nói gì, nhưng đã khắc họa rõ nét hình tượng một lão sư.
Bao gồm những tỳ vết trong chiêu thức trước của Sở Mặc cũng được bộ xương khô sửa cho từng chút. Đến hiện tại, Sở Mặc không cần năng lượng trong cơ thể cũng có thể hoàn toàn thi triển được U Minh Bát Đao.
Tuy nhiên Sở Mặc tự biết điều đó chẳng có tác dụng gì, sau đao thứ ba, tất cả chiêu thức đều phải phối hợp cảnh giới và lĩnh ngộ chiêu thức mới thể hiện được uylực chân chính của nó.
Nhưng có thể biết những chiêu thức này thi triển thể nào, với Sở Mặc mà nói cũng là chuyện quan trọng.
Sở Mặc nghĩ thầm trong lòng, một ngày kia thấy sư phụ Ma Quân, mình có thể múa hai đao cuối trong U Minh Bát Đao, nhất định có thể quật ngã sư phụ chứ?
Nhưng cũng có khả năng, chờ mình nhìn thấy sư phụ thì đã có thể thi triển đầy đủ U Minh Bát Đao.
Cứ như vậy, Sở Mặc đi theo bộ xương khô, không ngừng xâm nhập, đi liền hai tháng! Bộ xương khô như đang tìm kiếm gì đó, đi cũng không nhanh.
Hơn hai tháng qua, Sở Mặc cũng nhìn được rất nhiều nấm mồ đáng sợ, trong đó có một nấm mồ lớn khiến Sở Mặc ấn tượng sâu sắc.
Nếu không có khí tức khủng bố tràn ra, Sở Mặc còn không biết nơi đó có một nấm mồ!
Mà ngay cả bộ xương khô cũng lần đầu tiên lộ vẻ cẩn thận, tiếng động trên bộ xương như thừa nhận áp lực thực lớn.
Nhưng cũng may bọn họ hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không gặp nguy hiểm) đi tới đây. Sở Mặc không biết đổi lại người khác tới nơi này sẽ có kết quả gì, nhưng hắn hiểu câu của Giới Linh nói đã chọc giận bọn họ, đế chủ đi cũng phải nuốt hận!
Rốt cục, khi Sở Mặc tiến vào Quy Khư tháng thứ bảy, lúc hắn mười tám tuổi, bộ xương khô dẫn Sở Mặc tới trước một ngọn núi.
Ngọn núi này cũng không đặc biệt cao lớn, ít nhất Sở Mặc đã từng gặp qua nhiều ngọn núi cao hơn nó.
Nhưng chẳng biết tại sao, ngọn núi này khiến Sở Mặc thấy rất nguy nga, khí thế hùng hồn!
Nó cũng không có khí tức của nấm mồ, nhưng làm cho người ta cảm giác rất cao lớn, từ sâu trong nội tâm sinh ra kính ý. Là kính ý, không phải kính sợ.