Thích Em Đã Từ Lâu!

Chương 6: Ngôn Thiên, em yêu anh!



Bạch Giai mặc một chiếc áo sơ mi trắng đang tiến về phía Kỷ Ngôn Thiên.

Anh nhìn cô đi tới mà suýt nữa chảy máu mũi, hình như áo sơ mi này là của anh, áo dài đến nỗi sắp chạm đến đùi, còn lấp ló những cảnh xuân khiến cho người ta mê mẩn.

Cô đi đến ôm cổ anh, đưa đôi môi của mình lại gần môi anh mập mờ nói: “Ngôn Thiên, em yêu anh.”

Anh bất ngờ chưa kịp phản ứng lại, hình ảnh Bạch Giai biến mất không kẽ hở.

Sau đó là một màn trắng xoá, anh tỉnh lại sau cơn mơ.

Anh nhìn lại một lượt trong căn phòng, không hề có Bạch Giai.

Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.

Tự nhiên Kỷ Ngôn Thiên cảm thấy không đúng, anh liếc về phía quần mình.

Con mẹ nó!

Không ngờ có ngày anh cũng bị mộng xuân mà nhân vật chính còn là Bạch Tiểu Giai nữa chứ.

Không thể được.

Suốt từ sáu giờ đến bảy giờ, anh đều ở trong phòng tắm, bản thân sắp mòn luôn rồi.

Anh giặt quần mang ra ban công phơi.

Nhìn cái quần một hồi, khó chịu trong lòng.

Bạch Giai tỉnh dậy lúc sáu rưỡi, cô tập thể dục khởi động chân tay.

Hôm nay ngủ đủ giấc cô cảm thấy rất phấn chấn.

Bầu trời hôm nay cũng rất đẹp nữa.

Cô cầm bộ đồng phục ở trên giường vào nhà tắm thay.

Soi gương chải tóc, hôm nay cô búi tóc cao lên, nhìn bản thân trong gương cảm thán: “Ai da, ai đáng yêu vậy ta!”

Tặng cho bản thân một nụ hôn rồi lấy balo đi học.

Bây giờ cô mới phát hiện ra, balo của cô đang ở chỗ Cố An Tình.

Bạch Giai nhìn thời khoá biểu cầm thêm mấy quyển sách.

Lúc ra cửa, Bạch Giai gặp ngay Kỷ Ngôn Thiên cũng đang đi ra.

Anh nhìn thấy cô liền quay lại phòng.

Khi quay lại còn bị đập đầu cửa nữa, anh không suy nghĩ được gì nhanh chóng đóng cửa phòng mình lại.

Bạch Giai ngơ ngác nhìn, cảm giác hôm nay cái tên kia có cái gì lạ lạ.

Biểu cảm như gặp thấy ma không bằng ấy.



Cô nhìn lại bản thân một lượt, tất cả bình thường mà.

Khi ăn sáng, Kỷ Ngôn Thiên cứ cúi đầu xuống ăn không dám ngẩng đầu nhìn cô.

Bởi vì không có xe đạp, cô đành ngồi chung xe hơi với Kỷ Ngôn Thiên.

Anh nhìn thấy cô ngồi cạnh mình tim càng đập nhanh hơn.

Kỷ Ngôn Thiên nhanh chóng xuống xe, bắt một taxi đi học nhường lại xe cho cô.

Anh ngồi trong taxi, nhịp tim đập nhanh lúc nãy đã dần dần bình thường lại.

Bạch Giai rất nghi ngờ bản thân, không biết bản thân có mùi hôi hay gì không nữa mà Kỷ Ngôn Thiên cứ nhìn thấy cô chạy như ma đuổi vậy.



Hai tiết học đầu kết thúc một cách nhanh chóng, đến giờ ra chơi tận một tiếng.

Quay lưng lại đã chẳng còn thấy cái tên chết tiệt Kỷ Ngôn Thiên đâu.

Bạch Giai buồn chán đi lên chỗ Cố An Tình chơi, cô cứ mải chuyện rồi chốt một câu: “Cậu có nghe mình nói gì không?”

Cố An Tình đang cắm cúi trong điện thoại không biết làm gì. Nghe thấy tiếng của Bạch Giai, cô ấy cũng không ngẩng đầu, mắt nhìn điện thoại nhưng miệng lại nói: “Có, có mà.”

Cô tò mò hỏi Cố An Tình: “Cậu đang làm gì trong điện thoại ấy?”

“Mình đang nhắn tín.”

“Nhắn tin với ai?”

“Thì là anh Mạc Hi đó.”

“Anh ấy rảnh rồi hả?”

Phó Mạc Hi đi đóng phim rất bận, có khi nhắn tin với anh ấy mãi mấy tháng sau anh ấy mới nhắn lại.

“Ừ.”

Cố An Tình bỏ điện thoại ra nâng mắt lên nhìn cô, đầu tiên tỏ ra bình tĩnh rồi kích động: “An Mạc Hi về rồi. Đã thế còn về lâu dài nữa.”

Cô ấy còn hỏi cô: “Cậu có vui không?”

Bạch Giai không hiểu: “Sao mình phải vui chứ? Có phải mình chưa gặp anh ấy bao giờ đâu.”

Cô ấy không thèm quan tâm cô, lấy điện thoại nhắn tin tiếp.

Bach Giai lắc đầu thở dài. Trong mối tình này, Phó Mạc Thần là người đau khổ nhất.

Phó Mạc Thần thích Cố An Tình mà Cố An Tình lại thích Phó Mạc Hi. Cô cũng chẳng biết Phó Mạc Hi có thích Cố An Tình không nữa.

Tình yêu thật là rắc rối.

Tan học, Kỷ Ngôn Thiên lấy cặp sách rồi chạy trước. Bạch Giai chưa kịp lên tiếng đã biến mất sau cánh cửa.

Cậu ta bị bệnh thần kinh à!



Cô cầm từ từ cho sách vở vào cặp, cho xong rồi thì đi ra cửa thì thấy Phó Mạc Thần đang đứng ngoài.

“Cậu chờ Cố An Tình à. Cậu ấy về trước rồi.”

Phó Mạc Thần lắc đầu: “Mình chờ cậu. Mình cầm xe đạp của cậu.”

“Ồ. Ra vậy. Chúng ta đi thôi.”

Trên đường, Phó Mạc Thần đang chở Bạch Giai bỗng nhiên nói: “Mình sẽ ở nhà cậu trong vài ngày.”

Bạch Giai bình thản: “Ờ.”

Phó Mạc Thần thắc mắc: “Cậu không hỏi lý do?”

Cô bình tĩnh nói: “Từ nhỏ đến lớn, cậu sang ở nhờ biết bao nhiêu lần rồi, mà mỗi lần ở nhờ chỉ có lý do duy nhất là Phó Mạc Hi.”

Bạch Giai khuyên nhủ: “Đừng buồn nữa. Không có Cố An Tình thì có người khác.”

Cậu lắc đầu thở dài.

Thấy cậu vẫn buồn, cô loé lên một ý tưởng: “Này, Phó Mạc Thần, chúng ta trêu chó đi.”

Cậu bóp phanh dừng xe: “Cậu đùa đấy à! Đi xe có chắc chạy nhanh hơn chó không?”

Không thèm để ý lời Phó Mạc Thần, cô đã nhìn thấy con chó màu đen từ xa, cô huýt sáo làm đủ trò.

Con chó đã hiểu chạy nhanh về phía cô, cô vội vỗ lưng Phó Mạc Thần ý bảo cậu chạy đi chó sắp đuổi đến nơi rồi.

Phó Mạc Thần quay đầu thấy con chó màu đen vừa to vừa hung dữ vội đạp xe chạy.

Nhưng con chó chân dài còn chạy nhanh, một lát sau đã đuổi kịp.

Bạch Giai thấy con chó có vẻ như sắp nhai mình tới nơi, dứt khoát đứng lên yên xe hai tay bám vào vai Phó Mạc Thần.

Đuổi được lúc, con chó bị chủ gọi về, Bạch Giai mới thoát nạn.

Hù. Trò này thật kích thích.

Phó Mạc Thần nhịp tim đập nhanh dần dần chậm lại, hung hắng nói cô: “Trong đầu toàn chứa mấy cái trò vớ vẩn.”

Cô đâu có thèm để tâm, mắt còn liếc xem còn con chó nào không.

“Ê. Ở kia con kìa.” Bạch Giai kích động chỉ về hướng con chó đang đứng.

Phó Mạc Thần phóng xe đi luôn, để cô một mình ở lại trêu chó.

Bạch Giai chạy đuổi theo: “Ê, này, đợi mình với.”

“Cái tên chết tiệt nhà cậu, đợi mình với.”

Chạy một đoạn, Phó Mạc Thần mới dừng xe đợi cô.

Cậu cũng không ngờ một cô gái lại thích chơi mấy cái trò như vậy.