Thích Em Đã Từ Lâu!

Chương 7: Phòng con trai đừng tự tiện vào!



Về đến nhà, Bạch Giai vào nhà chào mẹ Kỷ rồi lên phòng cất cặp sách.

Phó Mạc Thần đang cất xe, một lúc sau cũng đi vào.

“Cháu chào cô ạ!”

Mẹ Kỷ vui vẻ nói: “Mạc Thần đấy à! Lâu lắm rồi mới sang đây chơi đấy.”

Phó Mạc Thần ngại ngùng xoa đầu: “Không phải cháu sang đây chơi mà là…”

Bà nhìn một phát biết ngay cậu muốn nói gì: “Không phải ngại. Ở bao nhiêu ngày cũng được. Cháu cứ nhiên như ở nhà.”

“Cháu cảm ơn cô ạ!”

Cậu thấy mẹ Kỷ đang bê thức ăn cũng chung tay giúp đỡ.

“Để cháu bê giúp cô!”

“Vậy cảm ơn cháu nha!”

“Không có gì ạ!”

Bạch Giai xuống tầng ngồi vào bàn ăn, mẹ Kỷ hỏi cô: “Giai Giai, Ngôn Thiên đâu rồi con?”

Cô lắc lắc đầu: “Cậu ấy còn về trước con mà.”

Mẹ Kỷ chán không muốn cái thằng con mình: “Vậy chúng ta ăn cơm trước đi, mặc kệ nó!”

“Bố không về ạ?”

“Không. Hôm nay ông ấy có cuộc họp quan trọng nên ở lại công ty rồi.”

Ăn xong bữa cơm vẫn chưa thấy mặt mũi Kỷ Ngôn Thiên đâu.

Phó Mạc Thần đi vào phòng của Kỷ Ngôn Thiên cất đồ.

Không phải cậu tự tiện vào phòng mà do cậu đã quá quen với việc ở nhờ nhà Kỷ Ngôn Thiên rồi.

Căn phòng của Kỷ Ngôn Thiên vẫn y như lúc nhỏ vẫn toàn màu đen.

Có cái cửa sổ chắc cả năm không thèm mở ra chứ lại.

Phó Mạc Thần vén màn, mở cửa sổ. Cả căn phòng màu đen đã có tí nắng chiếu vào.

Cậu nhìn ra ngoài trời, bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên.

Phó Mạc Thần mở ra thấy anh trai gọi điện, chần chừ bấm nút nghe.

“Alo, anh.”

“Em không về nhà sao?”

“Em sẽ ở nhà Kỷ Ngôn Thiên vài ngày. Hôm qua em có nói với mẹ vài ngày rồi mà.”

Sau khi Phó Mạc Thần nói xong, cả hai lâm vào trạng thái im lặng.

Phó Mạc Hi lên tiếng trước: “Có phải em không thích anh về nhà phải không?”

Cậu im lặng, hít một hơi thật sâu: “Không có. Anh nghĩ nhiều rồi!”

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Phó Mạc Thần lên tiếng lần nữa: “Không còn chuyện gì nữa, em cúp máy trước.”

Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, cuối cùng cũng cất đi.

Trong đầu Phó Mạc Thần rất nhiều suy nghĩ phiền toái khiến cậu đau đầu. Cách tốt nhất cậu nghĩ được là đi ngủ.

Nếu có thể ngủ luôn thì tốt rồi!





Mãi một giờ chiều, Kỷ Ngôn Thiên mới quay trở về nhà.

Lúc này nhà rất im ắng, mọi người đều đang ngủ trưa.

Đi lên tầng hai, anh nhìn về phía phòng của Bạch Giai, tự hỏi không biết cô đang làm gì.

Anh về phòng mình mở cửa, có ánh nắng chiếu thẳng vào mặt anh.

Phó Mạc Thần đang trên giường trằn trọc vẫn không ngủ được, mắt đối mắt nhìn Kỷ Ngôn Thiên.

Kỷ Ngôn Thiên cũng chẳng bất ngờ gì, hỏi thẳng: “Phó Mạc Hi về rồi hả?”

Phó Mạc Thần bình thản: “Ừ.”

Anh nhìn chằm chằm cậu: “Bây giờ cậu tính sao? Suốt ngày đều trốn tránh như vậy sao?”

“Đành vậy thôi! Biết làm sao giờ.”

“Thích thì đi tỏ tình đi. Mặt mày lúc nào cũng như người chết vậy!”

Phó Mạc Thần bĩnh tĩnh nói ra một cậu khiến cho Kỷ Ngôn Thiên câm nín: “Thế còn cậu thì sao. Thích Bạch Giai sao không tỏ tình đi!”

Kỷ Ngôn Thiên bực tức chỉ vào cậu: “Cậu, cậu…”

Mãi không nói lên một câu.

Mấy giây sau, Kỷ Ngôn Thiên lên giường nằm cạnh Phó Mạc Thần.

Cả hai đều lâm vào suy tư, ai cũng có suy nghĩ riêng của bản thân mình.



Vì nhà trường chưa sắp xếp xong lịch nên hai tuần đầu chỉ học buổi sáng.

Đến tối, Phó Mạc Thần tắm xong, đi ra chỉ quấn một cái khăn quanh eo vừa đi vừa lau tóc.

“Kỷ Ngôn Thiên, máy sấy ở đâu vậy?”

“Không biết, tự tìm đi.”

“???” Phó Mạc Thần không tin vào tin vào tai mình, đây là nhà của cậu, cậu không biết thì ai biết nữa chứ.

“Vậy mình sang mượn Bạch Giai vậy.”

Nói xong đi đến cửa định mở, Kỷ Ngôn Thiên đã kịp thời ngăn lại.

Anh nghiến răng nói: “Để tôi tìm cho cậu.”

Phó Mạc Thần ung dung ngồi trên nhìn Kỷ Ngôn Thiên tìm máy sấy.

Bỗng nhiên, cánh cửa có một lực nào đó mở ra thật mạnh.

Bạch Giai đi vào còn cầm trên tay cái điện thoại.

“Này, Phó Mạc Thần, chơi game không?”

“Đợi tí.”

Bạch Giai nhìn một lượt, không nhịn được trêu ghẹo: “Không ngờ cậu lại có cơ bụng đấy!”

Phó Mạc Thần tự tin: “Tất nhiên rồi!”

Chưa kịp nhìn đủ, Kỷ Ngôn Thiên đã nhanh tay bịt mắt cô rồi kéo ra ngoài.

“Phòng con trai đừng tự tiện vào!”

Bạch Giai nhìn chằm chằm vào anh, cả sáng nay cô đã tức cái tên chết tiệt này rồi.

Cô liếc anh một cái, dùng lực giẫm thật mạnh lên anh, giận dỗi bỏ về phòng.

Trước khi còn không quên chọc tức anh: “Cậu không có nên ghen tỵ phải không?”



Kỷ Ngôn Thiên tức cười: “Tôi còn cần phải ghen tỵ sao? Cậu có tin không cơ bụng của ông đây còn đẹp hơn cậu ta gấp mấy lần.”

Bạch Giai vẫn cất bước về phòng mình, giơ tay vẫy ý nói không tin.

Kỷ Ngôn Thiên đi về phòng, vật lộn với Phó Mạc Thần một trận còn uy hiếp cậu.

“Cậu thích làm phản phải không? Có tin mình chụp ảnh khoả thân của cậu rồi đăng lên mạng không?”

Phó Mạc Thần kêu oan: “Không mà.”

Kỷ Ngôn Thiên ngồi dậy ném cái gối vào mặt Phó Mạc Thần, tức giận nói: “Mình không cậu ở đây nữa. Đi về đi!”

Phó Mạc Thần ôm chặt đầu giường: “Đừng mà. Đừng mà.”

Anh không thèm nói, đi thẳng vào phòng tắm.

Bạch Giai về phòng vẫn ủ rũ, mặc dù vừa rồi còn chọc tức tên chết tiệt kia nhưng cô vẫn còn tức.

Cô ngồi tựa vào đầu giường, giương mắt thấy tấm hình của Kỷ Ngôn Thiên.

Cô tức giận cầm phi tiêu, ném một cái còn không quên mắng anh.

“Cái tên chết tiệt nhà cậu!”

Phi tiếp một cái.

“Cái đồ đáng ghét!”

Phi tiếp một cái nữa.

“Cái đồ lang băm!”

Không biết qua bao lâu cô mới dừng lại.

Nhìn khuôn mặt bằng giấy của Kỷ Ngôn Thiên đã chi chít phi tiêu, tâm trạng cô đã đỡ hơn nhiều.

Mười một giờ đêm, trong phòng đã tắt đèn nhưng Kỷ Ngôn Thiên và Phó Mạc Thần vẫn chưa ngủ.

Kỷ Ngôn Thiên ngồi một chỗ với cái laptop, không biết cái gì cứ gõ gõ rồi lại suy tư.

Phó Mạc Thần thì nằm cũng không ngủ được lại lấy điện thoại ra chơi.

Một lúc sau, cánh cửa lại được mở ra bởi Bạch Giai.

Cô cầm một đống đồ ăn vặt đến trước mặt Phó Mạc Thần: “Chơi liên quân không?”

Cậu không có việc gì làm nên cũng đồng ý chơi.

Kỷ Ngôn Thiên nhìn thấy cảnh này không nhịn được khó chịu nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Anh cúi đầu tiếp tục công việc.

Cứ mấy phút anh lại ngẩng đầu lên nhìn.

Lần này cũng thế, anh nâng mắt lên liền bị bọn họ chọc giận.

Bạch Giai đang tựa đầu vào vai Phó Mạc Thần, anh lạnh nhạt chen vào giữa hai bọn họ: “Tôi cũng muốn chơi.”

Bạch Giai lười để ý anh tiếp tục chơi.

Ba người chơi đến gần hai giờ sáng, không biết Bạch Giai đã ngủ gật từ lúc nào.

Kỷ Ngôn Thiên ném điện thoại lên giường, nhẹ nhàng bế cô về phòng.

Phó Mạc Thần trêu chọc: “Tí có về phòng không đấy?”

Anh lườm cậu: “Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”

Anh bế cô lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Nhìn thấy Bạch Giai, anh nở nụ cười, dịu dàng giơ tay xoa đầu cô.

“Ngủ ngon nhé, Bạch Tiểu Giai.”