Thích em, thích mê muội vì em

Chương 34



Editor: Dánh
Bụng bị xoa đến hơi nóng lên, thể xác và tinh thần Kiều Nguyệt đều thoải mái, xoay eo vài cái, miệng thoải mái đến rầm rì vài tiếng, cả người cô hoàn toàn thả lỏng.
Ánh mắt cô vẫn luôn dừng trên mặt Thương Yến, không cách nào rời đi được.
Mũi anh thật cao nha, lông mi cũng thật dài nữa. Cô chưa thấy người đàn ông này dùng qua bất kì sản phẩm dưỡng da gì, nhưng da mặt anh lại giống như không tồi.
Tầm mắt hơi đi xuống, mặt Kiều Nguyệt nóng lên. Quần áo ở nhà bình thường mặc lên người người đàn ông này cũng không cách nào che đi dáng người tốt của anh.
Kiều Nguyệt nhớ lại cái xúc cảm rắn chắc trước kia khi chạm ngực anh, trên mặt dần nổi lên màu hồng. Cô giơ tay chạm vào mặt mình, có chút nóng.
"Thương Yến ..." Kiều Nguyệt không nhịn được, ấp úng kêu tên anh.
Thương Yến ngẩng đầu, thấy mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, hai tròng mắt ướt át, trong lòng hơi gấp, duỗi tay sờ sờ mặt cô, lại áp lên trán cô, phát hiện mặt và trán cô đều rất nóng.
"Sao lại nóng như vậy? Có phải sốt rồi không?" Thương Yến sắc mặt sốt ruột, động tác trên tay ngừng lại, "Nguyệt Nguyệt, em có chỗ nào không thoải mái không? Em đừng giấu anh, anh sẽ không mắng em."
Da mặt cô gái nhỏ mỏng, lần trước ăn hư bụng cũng không nói với anh, có khi lần này thân thể cô có chỗ nào khác không thoải mái cô cũng giấu anh.
"Không, không có không thoải mái." Kiều Nguyệt nhỏ giọng hừ hừ.
Thương Yến căn bản không tin lời cô.
Anh cẩn thận chạm vào mặt cô, "Vậy sao mặt em lại nóng như vậy? Sắc mặt cũng rất đỏ. Nguyệt Nguyệt, em phải ngoan ngoãn nghe lời."
Kiều Nguyệt ấp úng một lúc, cắn cắn môi, nhẹ nhàng trừng anh, "Em nói không sao mà, anh đừng hỏi nữa."
Cô cũng không thể nói với anh là bởi vì anh quá đẹp trai, cô càng nhìn càng thích nên mặt mới nóng như vậy đi?
Kiều Nguyệt ngượng ngùng nắm lấy quần áo trên người. Cô mới không nói những lời này, quá mất mặt.
"Nguyệt Nguyệt," Tay Thương Yến chống lên giường, cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng dỗ dành: "em quên chuyện lần trước em bị đau bụng có bao nhiêu khổ sở? Hửm?"
Cô gái nhỏ không thoải mái, hốc mắt hồng hồng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch kêu đau, lúc đó anh còn khó chịu hơn cô.
Kiều Nguyệt ngước mắt nhìn anh, bắt lấy tay anh, không được tự nhiên vặn vẹo cơ thể, "Thương Yến, anh đừng hỏi, em thật sự không có không thoải mái."
"Nguyệt Nguyệt, mặt em quá đỏ, anh đưa em đi bệnh ..."
Tay Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh hơi dùng sức, đột nhiêm nhắm mắt lại hướng anh rống: "Anh quá đẹp trai nên em không nhịn được đỏ mặt!"
Rống xong, trong lòng Kiều Nguyệt mạc danh buông lỏng, cô mở mắt ra, đối diện ánh mắt ngốc lăng của Thương Yến, ngực cô không khống chế được rung động.
Thương Yến ngẩn ra vài giây mới nghi hoặc nói: "Nguyệt Nguyệt, em mới nói ..."
"Nói anh quá đẹp trai, em nhìn đến ngây người, nhìn đến mặt đỏ nóng lên, thì sao?" Kiều Nguyệt trừng anh la lên.
Lời nói mất mặt dù sao đã nói rồi, cô không ngại nói thêm vài lần.
Kiều Nguyệt hừ hừ, phồng mặt hung dữ nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua con gái nhìn con trai đến mặt đỏ nóng lên sao?"
Ánh mắt cô gái nhỏ trốn tránh, ngữ khí nghe vào cũng không quá tức giận.
Khóe miệng không khống chế được giương lên, ngực dần nóng lên mềm mại, anh nghiêm túc gật đầu, "Ừ, anh thật sự chưa từng thấy qua con gái nhìn con trai đến mặt đỏ nóng lên."
Anh cầm tay mềm như bông của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng xoa vài cái.
Cô gái của anh sao lại đáng yêu như vậy, thật muốn đi đâu cũng đem theo cô.
Kiều Nguyệt chịu không nổi nhất là bộ dáng anh nghiêm trang nói hưu nói vượn theo cô. Cô cầm ngược lại tay anh đặt lên bụng mình, "Hừ, anh đừng dừng lại, tiếp tục xoa."
"Được."
Thương Yến cúi đầu, nghiêm túc xoa nhẹ.
Nói ra lời trong lòng, Kiều Nguyệt tiếp tục thoải mái nhìn chằm chằm mặt anh.
Thương Yến ban đầu còn thật chuyên tâm giúp cô gái nhỏ xoa bụng. Nhưng ánh mắt cô thật quá nóng bỏng, nhìn đến tim anh đập có chút không xong.
"Nguyệt Nguyệt." Thương Yến ngước mắt, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô.
"Kêu cái gì?" Kiều Nguyệt chột dạ, hơi nâng cao âm lượng.
Thân thể Thương Yến nhũn ra, duỗi tay bế cô gái nhỏ lên, cẩn thận ôm vào lòng, tay vẫn đặt trên bụng cô xoa nhẹ.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhẹ cọ vài cái, "Nguyệt Nguyệt, em đừng nhìn anh như vậy."
Tay Kiều Nguyệt đặt trên ngực anh, nói thầm: "Sao anh lại bá đạo như vậy? Em nhìn anh như thế nào anh cũng quản. Hừ, em chính là nhìn anh, anh có giỏi thì cắn em đi?"
Thanh âm cô gái nhỏ mềm mại, khi nói chuyện môi mỏng lúc đóng lúc mở, anh mơ hồ có thể thấy đầy lưỡi nhỏ của cô.
Yết hầu Thương Yến căng thẳng, cúi đầu khẽ cắn lên môi cô.
"Anh thật sự cắn em?" Kiều Nguyệt che miệng, khiếp sợ nhìn anh, đánh vài cái lên cánh tay anh, "Hỗn đản, anh dám cắn em?"
Thương Yến cẩn thận ôm eo cô, hôn mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em nhìn anh như vậy, anh chịu không nổi, muốn hung hăng 'bắt nạt' em."
Anh không dám nói với cô gái nhỏ, hiện tại anh rất muốn cắn cô đến khi khóc lóc xin tha.
Kiều Nguyệt nghe hiểu sự ám chỉ trong lời anh, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Lưu manh."
Thương Yến nâng mặt cô lên, hôn vài cái, ở bên tai cô không ngừng kêu tên cô: "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt."
Anh kêu đến trầm thấp dễ nghe, cả người Kiều Nguyệt mềm nhũn, túm chặt quần áo anh, "Anh không được kêu tên em nữa."
Anh lớn lên đẹp trai, lại dùng loại tiếng nói khàn khàn kêu tên cô, cô chịu không nổi.
Thương Yến không nhịn được cắn một ngụm lên lỗ tai nhỏ gần ngay trước mặt, ngữ khí hàm chứa ý cười: "Nguyệt Nguyệt, em mới là người bá đạo, vì sao không cho anh kêu tên em?"
Tiếng cười ái muội của anh làm Kiều Nguyệt dường như bị mê hoặc, hai tròng mắt thủy nhuận ngốc ngốc nhìn anh, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Bởi vì anh đẹp trai nha."
Anh lớn lên đẹp trai, còn ôn nhu ái muội kêu tên cô như vậy, khiến cả trái tim cô đều tê tê dại dại.
Thương Yến không hiểu, anh đẹp trai và không được kêu tên cô có liên quan gì.
Nhưng anh cũng không rối rắm vấn đề này. Logic của cô gái nhỏ anh không hiểu được, cho dù hiểu cũng không thể phản đối.
Tay Thương Yến cực nhẹ xoa bụng nhỏ của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn không tì vết của cô, ánh mắt hơi tối, nghiêm túc nhớ lại mặt mình, thanh âm khàn khàn nói: "Nguyệt Nguyệt, anh không đẹp như em."
Da anh vừa thô ráp, cơ thể còn cứng rắn. Không giống cô gái nhỏ, không chỉ lớn lên xinh đẹp, cả người còn trắng mềm thơm ngọt, anh ôm như thế nào cũng đều cảm thấy không đủ.
Kiều Nguyệt dỗi liếc anh một cái, chọc chọc ngực anh, "Sao anh ngốc vậy, không thể so sánh như vậy. Em là con gái, không giống đàn ông các anh."
Bộ dáng hờn dỗi của cô gái nhỏ khiến lòng Thương Yến càng thích.
Anh giơ tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô, "Vì sao không thể so sánh? Nguyệt Nguyệt, em chính là đẹp hơn anh, nơi nào của anh đều so ra kém em."
"Thương Yến ..." Kiều Nguyệt bị lời nói ngu ngốc của anh dỗ đến vui vẻ, trong lòng ngọt ngào, so với ăn đồ ngọt còn vui hơn.
Có người đàn ông nào lại đi so sánh mình với phụ nữ, thật ngốc.
Cô ôm cổ Thương Yến, mặt dán trên ngực anh, nhỏ giọng nói: "Ngốc chết đi được."
Thương Yến không cảm thấy bản thân ngốc, anh tự nhận là trên đời này không có nhiều người thông minh hơn anh. Mấy ngày nay anh đã quen cô gái nhỏ thích nói anh "ngốc", cũng không rối rắm phải sửa đúng lời cô.
Ngược lại, anh hùa theo cô dỗ dành: "Ừ, anh đúng là ngốc, Nguyệt Nguyệt nhà ta là cô gái thông minh nhất."
Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng trừng mắt liếc anh một cái. Vì sao bây giờ người đàn ông này nói câu nào cũng có thể khiến cô thật vui vẻ nha?
"Bụng em không đau nữa." Kiều Nguyệt nhẹ nhàng đẩy tay anh.
Thương Yến cũng không thu tay lại, động tác trên tay anh vẫn không nhanh không chậm, miệng thì dỗ cô: "Ngoan, anh lại giúp em xoa một lúc."
Mới hai tuần mà thịt trên bụng cô gái nhỏ hình như lại nhiều thêm, mềm mại mượt mà, anh rất thích.
Kiều Nguyệt không ngăn cản anh, nhắm mắt lại ghé vào ngực anh, thoải mái rầm rì.
Đến khi động tác Thương Yến ngày càng không thành thật, Kiều Nguyệt mới mở mắt ra cầm tay anh, "Anh làm gì đó?"
Tay người nào đó sắp chạm vào nơi nguy hiểm, Kiều Nguyệt cắn răng trừng anh, "Hỗn đản, hôm nay em không tiện, anh đừng có xằng bậy."
Tay Thương Yến hơi ngừng, nói: "Anh biết, anh sẽ không xằng bậy."
"Vậy anh còn không lấy tay ra?"
Thương Yến thật nghe lời buông tay, nhẹ ôm cô, "Nguyệt Nguyệt, em đừng đuổi anh đi, anh muốn ngủ cùng em."
Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, không được tự nhiên đẩy anh, "Em đang trong kì sinh lí, thật không tiện."
"Vì sao không tiện?" Thương Yến nhẹ giọng dỗ cô, "Nguyệt Nguyệt, em đến tháng đau bụng, chúng ta cùng nhau ngủ thì anh có thể chăm sóc em. Nhiệt độ cơ thể anh cao, có thể làm lò sưởi cho em ấm người."
Kiều Nguyệt nghĩ nghĩ, thấy anh nói có đạo lí. Dù sao hiện tại cô không tiện, Thương Yến cũng không làm được gì.
Cô gật đầu, ấp úng nói: "Vậy được rồi, mấy ngày nay chúng ta cùng nhau ngủ. Anh phải thành thật chút, không thể làm gì khác."
Thương Yến hôn cô, "Ừ, anh sẽ không làm gì khác."
"Vậy anh thả em xuống, em muốn đi tắm." Kiều Nguyệt nhẹ đẩy anh.
Thương Yến dù không nỡ thì cũng chỉ có thể thả cô ra, xoa đầu cô, nói: "Anh giúp em chuẩn bị quần áo."
Kiều Nguyệt gật đầu, đỏ mặt nói: "Em đi giặt quần áo trước."
Cô gái nhỏ bước chân hơi vội đi vào phòng tắm, Thương Yến mới thu hồi tầm mắt.
Anh đi đến trước tủ quần áo, kéo cửa tủ ra, bên trong quả nhiên như anh đoán, đã rất loạn, hẳn là lúc cô gái nhỏ lấy quần áo vừa rồi làm loạn.
Thương Yến đem từng món gấp xong, để lại nguyên lai vị trí. Anh mở ra ngăn đồ lót của cô gái nhỏ, chọn bộ đồ lót màu đen và một cái váy ngủ hai dây nhỏ, ánh mắt thoáng nhìn, dừng ở một ngăn tủ khác đã bị mở ra.
Bên trong tất cả đều là băng vệ sinh. Thương Yến ngẩn người, cầm một bao lên nhìn, khi nhìn thấy hai chữ "ban đêm", anh lấy ra một cái.
Đóng tủ quần áo, Thương Yến lấy điện thoại tìm đọc một hồi, xé mở miếng băng, động tác vụng về giúp cô gái nhỏ dán tốt băng vệ sinh.
Anh cúi đầu nhìn quần lót trong tay. Cô gái nhỏ cả người nhỏ sinh, quần áo trên người cũng nho nhỏ tinh xảo.
Kiều Nguyệt giặt xong quần áo dơ, vừa bước ra phòng ngủ, liếc mắt liền thấy trên tay Thương Yến đang cầm quần lót của cô, lẳng lặng nhìn chằm chằm, không biết nghĩ gì.
Sắc mặt cô bạo hồng, chạy chậm đến trước mặt anh, duỗi tay giật quần lót lại, thanh âm mềm mại rống anh: "Nhìn cái gì vậy, anh anh anh sao lại biến thái như vậy?"
Cô cúi đầu, phát hiện băng vệ sinh đã được dán tốt, sắc mặt càng thêm hồng.
Thương Yến cẩn thận ôm cô, "Nguyệt Nguyệt, thân thể em không thoải mái, cẩn thận một chút."
Cô gái nhỏ quá sơ ý, bụng đau còn chạy loạn.
Anh liếc mắt nhìn đồ lót bị cô gái nhỏ giật về, biểu tình không đổi, ngữ khí kì quái: "Nguyệt Nguyệt, vì sao em nói anh biến thái?"
Kiều Nguyệt trừng anh, "Anh còn không biết xấu hổ hỏi em? Đây là đồ riêng tư của con gái, ai cho anh đụng vào?"
"Anh không đụng vào của người khác, anh chỉ đụng vào của em." Vẻ mặt Thương Yến đương nhiên, "Em là cô gái của anh, mọi đồ vật của em anh đều có thể chạm vào."
Anh tạm dừng vài giây, ngực hơi nóng lên bổ sung: "Đồ vật cá nhân của anh em cũng có thể chạm vào."
"Em mới không chạm vào." Kiều Nguyệt hừ nói.
Ai sẽ giống anh biến thái như vậy, cầm đồ lót của người ta nhìn chằm chằm xem.
Kiều Nguyệt mềm mại cảnh cáo anh, "Tóm lại sau này anh không được đụng vào mấy thứ này, nghe chưa?"
Thương Yến trầm mặc không nói, không muốn đồng ý yêu cầu vô lí này của cô.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt gấp đến nhéo anh, "anh nói chuyện đi chứ?"
Thương Yến lắc đầu, "Anh không thể đồng ý."
Anh nhìn Kiều Nguyệt, thanh âm trầm ổn bình tĩnh: "Trên người em chỗ nào anh cũng đều xem qua, vì sao không thể đụng vào đồ vật riêng tư của em? Nguyệt Nguyệt, anh thích làm những chuyện này vì em."
Kiều Nguyệt còn muốn nói tiếp nhưng Thương Yến không cho cô cơ hội này.
"Nguyệt Nguyệt," Anh nâng mặt cô gái nhỏ lên, "em phải ngoan ngoãn nghe lời."
Kiều Nguyệt hừ hừ, trong lòng cuối cùng thoả hiệp.
"Thôi, anh đụng vào thì đụng đi." Cô đánh bay tay anh, "Em muốn tắm, anh buông em ra."
Ánh mắt Thương Yến nóng lên, ngữ khí trầm thấp nói: "Nguyệt Nguyệt, em đến tháng đau bụng không tiện."
"Cái gì không tiện?" Sắc mặt Kiều Nguyệt mờ mịt.
Tầm mắt Thương Yến dừng trên xương quai xanh trắng nõn của cô, hơi hơi đi xuống, nhìn lướt qua chỗ dưới cổ cô, yết hầu căng thẳng, tay càng dùng sức ôm chặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em đau bụng, ngồi yên là được, anh giúp em tắm."
Anh nhớ lại lần trước cùng cô gái nhỏ tắm chung, cô mềm mại ghé vào ngực anh, bộ dáng đáng thương lại vô lực cầu anh nhẹ chút. Cả trái tim anh dần đập loạn lên.
Kiều Nguyệt ngẩn người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không biết xấu hổ, ai muốn anh tắm giúp cho chứ?"
"Nhưng em bị đau bụng ..."
"Anh buông em ra." Kiều Nguyệt đỏ mặt, "Em đau bụng cũng không phải đau tay, mới không cho anh chiếm tiện nghi của em!"
Kiều Nguyệt dùng sức đẩy anh ra, không nhịn được đá anh một cái, mới xoay người vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm bị cô gái nhỏ "rầm" một tiếng dùng sức đóng lại, trong lòng Thương Yến tiếc nuối. Anh cầm quần áo của mình, đến phòng tắm bên cạnh nhanh chóng tắm rửa xong, mới trở lại phòng ngủ.
Liếc mắt về phía phòng tắm, cô gái nhỏ vẫn chưa ra. Thương Yến lấy điện thoại ra, nhắn Wechat cho thằng bạn.
[ Thương Yến: Con gái đến tháng đau bụng, nên nấu gì cho em ấy uống? ]
Anh vừa gửi tin nhắn đi, gần như lập tức nhận được hồi âm.
[ Tống Từ: ??? ]
[ Tống Từ: ??? ]
[ Tống Từ: Tài khoản bị trộm?! ]
Thương Yến nhíu mày, ngón tay di chuyển cực nhanh.
[ Thương Yến: Chính chủ ]
Anh vừa trả lời xong, đối phương trầm mặc hơn mười giây ———
[ Tống Từ: Cậu thế mà thoát ế?! ]
[ Tống Từ: Cậu thế mà có phụ nữ?! ]
[ Tống Từ: Đm, cậu thoát ế mà tôi vẫn còn FA?! ]
...
Tin nhắn Wechat vẫn không ngừng spam, Thương Yến chịu đựng nhìn một lúc lâu sau Tống Từ mới trở về chủ đề chính.
Ghi nhớ lời nói của Tống Từ, Thương Yến gọi điện thoại cho dì giúp việc dì Trần, bảo bà chuẩn bị tốt nguyên liệu.
Anh vừa buông điện thoại thì cửa phòng tắm mở ra.
Thương Yến ngước mắt, nhìn thấy cô gái nhỏ mặt đỏ hồng đi ra. Cô vừa tắm xong, da thịt trắng nõn trên mặt ửng đỏ, trên người mặt váy ngủ hai dây, cả người nho nhỏ một đoàn, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Thương Yến đã hơn nửa tháng không thấy bộ dáng cô vừa tắm xong, không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
Anh đi vài bước đến trước mặt cô gái nhỏ, dùng áo khoác dài của mình bọc cô lại, cúi đầu hôn lên khuôn mặt mượt mà của cô, ở bên tai cô nói: "Nguyệt Nguyệt, em thật đẹp."
Kiều Nguyệt giận yêu liếc anh một cái, nói thầm: "Có gì đẹp mắt chứ, cũng không phải chưa thấy qua."
Tuy rằng ngoài miệng cô nói vậy, nhưng trong lòng không nhịn được ngọt ngào, cô thích Thương Yến khen cô đẹp.
Kiều Nguyệt nhẹ đẩy anh, "Em muốn thoa mỹ phẩm dưỡng da, anh tránh ra."
"Anh giúp em." Thương Yến không cho cô cơ hội cự tuyệt đã khom lưng bế cô lên ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận ôm cô vào lòng, nhìn thoáng qua chai chai lọ lọ trên bàn, "Nguyệt Nguyệt, anh giúp em thoa mỹ phẩm dưỡng da."
"Anh sao biết những cái này, em tự làm được rồi." Kiều Nguyệt trừng anh, đem chai này lọ kia mở ra.
Thương Yến đúng là không hiểu những cái này, anh ôm cô gái nhỏ, nhìn cô đem từng thứ thoa lên mặt.
Anh kiên nhẫn đợi nửa tiếng cô gái nhỏ mới làm xong, cô mềm mại nói: "Em xong rồi."
Thương Yến giơ tay sờ mặt cô, nói: "Nguyệt Nguyệt, anh nhớ hết rồi, sau này anh sẽ làm giúp em."
Anh liếc mắt nhìn một chai trên bàn có tên "Kem Body", hầu kết lăn lộn. Anh học xong, sau này có thể giúp cô gái nhỏ thoa kem body. (Editor: (≖ ͜ʖ≖)
Kiều Nguyệt không biết ý tưởng hiện tại trong lòng Thương Yến, nghe xong lời anh, trong lòng mạc danh ngọt ngào, nhỏ giọng nói: "Sao anh biết những thứ này chứ?"
"Anh sẽ." Thương Yến dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, anh thật sự học xong rồi, lần sau em để anh thử xem."
Anh gấp không chờ được muốn giúp cô gái nhỏ bôi kem body lên toàn thân cô.
Kiều Nguyệt nắm quần áo anh, cuối cùng vẫn mặt đỏ hồng gật đầu, "Được rồi, để anh thử xem."
Cô hừ hừ, ôm cổ anh, "Em mệt rồi, anh ôm em lên giường đi."
Thương Yến ôm cô đặt lên giường, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, chính mình cũng chui vào ổ chăn.
Anh vừa nằm xuống cô gái nhỏ liền dính lên, gắt gao ôm anh.
Bời vì kì sinh lí, Kiều Nguyệt cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô cọ cọ ngực Thương Yến, "Thương Yến, người anh thật ấm nha."
Mùa đông tay chân cô dễ lạnh, sau này ôm Thương Yến liền thấy vô cùng thoải mái.
Thương Yến nằm nghiêng, đem cô gái nhỏ ôm vào lòng, hôn lên trán và mặt cô, "Vậy có phải em rất thích ôm anh không?"
Kiều Nguyệt vốn muốn phản bác, nghĩ nghĩ, vẫn là đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh, hừ nói: "Đúng đó, em thích ôm anh đó."
Ngực Thương Yến rung động, ôm cô càng chặt, "Anh cũng thích ôm em."
Anh khẽ cắn chóp mũi cô, "Nguyệt Nguyệt, người em vừa thơm vừa mềm, ôm thật thoải mái."
Kiều Nguyệt cực lực nhịn cười, đắc ý mở miệng: "Mỗi ngày em đều dưỡng da, tất nhiên thơm mềm rồi."
Nói đến chuyện này, Kiều Nguyệt không khống chế được không ngừng nói bản thân mình từ nhỏ đến lớn là dưỡng da như thế nào.
Thương Yến thích nghe thanh âm mềm mại mang theo chút đắc ý chút kiêu ngạo của cô. Anh cúi đầu nghiêm túc lắng nghe, ngẫu nhiên hôn cô vài cái.
Kiều Nguyệt nói một hồi, ngáp một cái, rúc vào ngực Thương Yến nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật buồn ngủ, em muốn đi ngủ."
Cô gái nhỏ rất nhanh liền phát ra tiếng thở đều đặn. Thương Yến cẩn thận giúp cô đắp chăn đàng hoàng, tay vẫn luôn nhẹ xoa bụng cô.
...
Sáng hôm sau 6 giờ, Thương Yến mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Sắc mặt cô hồng hồng, ngủ thật ngon.
Thương Yến cẩn thận rời giường, giúp cô đắp chăn cẩn thận, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi anh rửa mặt xong, vào phòng bếp rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, nấu cháo và canh điều trị thân thể cho cô gái nhỏ.
Khi cháo nấu xong, dì Trần đem bánh mì và sủi cảo mà đầu bếp trong nhà nấu lên bàn cơm.
Thương Yến múc chai chén cháo gạo kê, nhìn thoáng qua thời gian, cởi tạp dề,

1 2 »