Tân Quỳ còn cố tình nhấn mạnh hai từ “ngâm bồn”, sau khi nói xong cô đợi một lát.
Hạ Vân Nghi ở phía bên kia quả nhiên không hé răng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ. Nếu không có tiếng thở này, Tân Quỳ còn tưởng anh bị rớt mạng. Cô còn định nói chút gì đó, Hạ Vân Nghi đã trả lời “Được” rồi cúp điện thoại.
“…”
Gì đây, phản ứng này là sao?
Tân Quỳ vốn chỉ định đùa anh, kết quả người này căn bản không dính chiêu?
Đây hoàn toàn không phải tác phong trước kia của đồ lưu manh này.
Cô bĩu môi nhưng không nghĩ về chuyện đó nữa. Lần cuối Hạ Vân Nghi đột ngột tới đây là khi nào… Tân Quỳ bấm đốt ngón tay, hình như là sau nửa đêm giao thừa.
Khi đó Hạ Vân Nghi mới vừa kết thúc sân khấu liền chạy qua luôn, không báo trước cho cô biết.
Sau khi đến chỗ cô, hai người lập tức làm hàng loạt các hành động giống như trước đây một lát, cô bị anh làm cho có chút mệt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghiêm túc mà nói, Hạ Vân Nghi đã nhớ rõ số phòng của cô, đồng thời thuận tiện lấy thêm một thẻ mở khóa cửa từ chỗ cô. Như vậy anh rất dễ đến và đi.
Nếu sáng hôm nào đó, cô nghe thấy tiếng quẹt thở mở cửa, cô không thấy lo lắng gì cả, không phải Hạ Vân Nghi mới lạ.
Tân Quỳ quay lại thu dọn đồ ở phim trường, vừa định chuẩn bị cất bước đi ra ngoài thì có trợ lý hiện trường đi tới, giơ tay cản cô lại.
“Em gái!”
“Hử?” Tân Quỳ thắc mắc.
“En không ở lại sao?”
“Em quay về khách sạn.”
“Vậy đúng lúc, chị cho em hai hộp bánh trôi này, em cầm về khách sạn ăn đi.”
Tân Quỳ nhận lấy, âm thầm nghĩ vừa vặn cho Hạ Vân Nghi một phần.
Cô đáp lời, “Vậy cảm ơn chị, em đi đây.”
Trợ lý hiện trường rất thích cô, sờ sờ đuôi tóc cô, “Đi thôi.”
Tân Quỳ về khách sạn muốn lấy chút đồ dùng cá nhân, đồ của cô ở chỗ Hạ Vân Nghi cũng không nhiều.
Ngược lại anh để ở chỗ cô rất nhiều đồ.
Sau khi cô thu dọn xong, Tân Quỳ nhắn tin cho long miểu.
Tân tân hướng quỳ: “Chị ơi, em tạm thời có việc bận, tối nay không ngủ cùng chị được!”
Sau khi nhận được tin nhắn, Tân Quỳ ngẫm lại, thế này thì sao có thể là có người bầu bạn cùng chứ, rõ ràng chỉ làm bạn với rượu vang.
Tân Quỳ ra khỏi khách sạn, xách túi lớn túi nhỏ đi vào hầm gara.
Từ khi cố nghênh mạn tới đoàn phim hồi tết, cô đã quanh minh chính đại cởi bỏ vỏ bọc của mình. Bởi vì phần lớn thời gian cô đều quay phim, lý nghiêm và trợ lý hoàn toàn không còn nghiêm khắc giống như trước đây.
Hiện tại bởi vì tết nguyên tiêu, đoàn làm phim nghỉ, hai người bọn họ chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tân Quỳ tính toán thời gian, thấy không gấp liền bật nhạc disco tận hưởng trong lúc lái xe, vừa nghe vừa chậm rãi lái xe về hướng bờ sông.
Tân Quỳ đã từng đến khu nhà của Hạ Vân Nghi, ngoài việc vào cổng bằng mật khẩu còn có hệ thống xác minh khuôn mặt.
Cô cũng không biết anh đã lưu dữ liệu cho cô khi nào, lần này cô có thể vào suôn sẻ.
Đến khi cô ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa nhà anh, Tân Quỳ mới nhớ ra cô không có mật khẩu.
Lúc trước cô toàn đi theo Hạ Vân Nghi, đều là anh nhập. Cô mơ hồ nhớ lại lúc trước Hạ Vân Nghi từng nói với cô, tay nhỏ ấn vài số trên bàn phím.
Tiếng “tít tít” vang lên thông báo mở cửa thất bại.
“…”
Tân Quỳ ngẩn người, đặt các túi trong tay xuống đất, lại cố nhớ thêm một lần nữa, ấn thêm một lần.
Âm thanh “tít tít” quen thuộc lại vang lên lần nữa.
Tân Quỳ trợn tròn mắt.
Vào lúc cô định thử mở lần thứ ba, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Hạ Vân Nghi xuất hiện ở chỗ huyền quan, khuôn mặt của anh bị ánh sáng chiếu vào, nhìn không rõ lắm.
“Em ngốc à? Không vào được thì phải nói với anh một tiếng chứ.”
“Nhưng em nghĩ em có nhớ mật mã.” Tân Quỳ cũng không biết tại sao không mở được, gãi gãi đầu, “Chẳng lẽ em nhớ nhầm?”
“Lần trước sau khi em đến, anh đã đổi mật khẩu rồi.” Hạ Vân Nghi nói, dáng người cao lớn đi ra, khom lưng xách toàn bộ túi dưới đất lên cho cô.
“Đổi?” Tân Quỳ bị anh ôm vào trong nhà, cô thuận thế thay sang dép lê mềm mại, “Anh được lắm, bây giờ còn phòng bị em!”
Hạ Vân Nghi tiến sát lại, cắn nhẹ lên chóp mũi cô, “Nếu phòng bị em, anh còn bảo em sang đây?”
Dứt lời, anh xách túi đi vào phòng khách.
Tân Quỳ quay người lại, đứng ở huyền quan nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà đang đóng chặt.
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ thấp thoáng, “Vậy anh đổi thành gì?”
Hạ Vân Nghi xoay người, nhìn qua chỗ cô, hơi nâng cằm, “Em đi thử xem.”
Anh không nói cụ thể là gì nhưng Tân Quỳ dường như đã biết một chút.
Cửa nhà có thể mở cả trong và ngoài cho nên Tân Quỳ không phải ra khỏi nhà, đứng thử mật mã.
Quả nhiên lần này không còn là tiếng “tít tít” kia mà là tiếng “bíp”.
Mật khẩu giống như khóa điện thoại của Hạ Vân Nghi, đều là ngày hai người bắt đầu ở bên nhau.
Câu trả lời đã được xác nhận, Tân Quỳ đứng thẳng dậy, vỗ tay, giọng điệu kiêu ngạo, “Quá đơn giản, em còn tưởng khó như mật mã Da Vinci chứ.”
Hạ Vân Nghi liếc cô một cái, “Vậy vừa rồi người không vào được là ai thế?”
“Em không biết anh đã đổi mật khẩu.” Tân Quỳ đứng tại chỗ nhìn anh, “Đáng ra anh phải khen em giỏi!”
Anh nghe thấy giọng điệu hờn dỗi của cô, hơi cong môi, tiện thể duỗi tay vẫy tay với cô.
“Làm gì vậy, em có phải chó đâu.” Tân Quỳ mặc dù nói như vậy nhưng vẫn tung tăng chạy qua.
Đại khái là do sức lực quá lớn, khi Hạ Vân Nghi duỗi tay ôm cô, cả người bị đẩy về sau, lưng phải dựa vào bàn phòng khách.
Trong lúc lơ đãng, trán của Tân Quỳ đúng lúc đập vào xương quai xanh của anh,
Hạ Vân Nghi nhíu mày, lập tức kêu lên một tiếng.
Động tĩnh này khiến cô gái trong ngực anh ngước mắt lên, ngữ điệu chột dạ, “Anh không sao chứ…”
“Em nói xem.” Hạ Vân Nghi rũ mắt.
Tân Quỳ ừm ừm hai tiếng cho có lệ, sờ trán mình, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, trán em hơi đau…”
Cô nói đến đây, hơi chớp mắt, “Hay là anh thổi cho em đi?”
Hạ Vân Nghi bị cô chọc cười, cố tình làm ngược lại, cúi đầu cắn má cô, hơi dùng lực một chút, một lúc lâu sau cũng chưa buông ra. Khi cô giãy dụa, eo càng bị siết chặt hơn.
Hai người không biết náo loạn đến bao giờ, chờ đến khi cô được buông ra, Hạ Vân Nghi làm như không có chuyện gì xảy ra, thổi khí bên tai cô, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn phòng khách, “Em mang gì sang đây mà nhiều vậy?”
“Một ít đồ dùng cá nhân.” Tân Quỳ nói đến đây đột nhiên đánh một cái vào trán, “Ai da, giờ em mới nhớ ra em còn mang bánh trôi tới đây, hôm nay là tết nguyên tiêu mà, chị gái trợ lý hiện trường có mang cho em hai phần.”
Hạ Vân Nghi gật đầu, còn chưa kịp nói gì, thấy Tân Quỳ mở túi, lúc này hơi buông lỏng tay.
Cô lấy từ trong túi ra hai cái hộp, đặt lên trên bàn, không mở ra mà chạm vào hộp trước.
Không còn hơi ấm.
Tân Quỳ cười ha ha, “Nguội rồi.”
Đến khi cô mở ra, nụ cười của cô lập tức tắt ngấm, không thể nào cười nổi.
Cô nhìn về phía Hạ Vân Nghi, khóc không ra nước mắt, “Làm sao bây giờ… đã trở nên hỗn độn rồi…”
Hạ Vân Nghi nhìn theo hướng tân uqyf chỉ.
Quả nhiên là thế.
Những viên bánh trôi béo tròn ban đầu giờ đây đã bị chồng chất lên nhau, dính chặt không một kẽ hở.
Hạ Vân Nghi nhìn một lát, “Em lấy riêng tới đây cho anh ăn?”
“Đúng vậy.” Tân Quỳ gật gật đầu.
Hạ Vân Nghi không lên tiếng nữa, cầm bộ đồ ăn lên, chậm rãi xé mở.
Anh đang muốn múc ăn, bị Tân Quỳ ngăn lại.
“Ai da, cái này nguội rồi.”
“Chỉ là nguội thôi mà.”
“Còn dính lại thành cả đống thế này, chắc chắn không thể ăn, không được, anh đừng ăn.” Cô dùng tay cản trước mặt anh, “Nếu không anh đem đi đun lại, em và anh cùng ăn.”
“Được.” Hạ Vân Nghi buông đũa xuống, nhân tiện xoay người lại đặt Tân Quỳ xuống bàn, chậm rãi tới gần, hai tay chống ở bên eo cô, hơi khom lưng, “Bánh trôi hết nóng, nhưng anh nóng thì em làm nguôi thế nào?”
Tân Quỳ sửng sốt một lúc, mới hiểu được câu nói này của anh.
Cô làm bộ nghe không hiểu.
Bởi vì Hạ Vân Nghi dán sát mặt vào, ở góc độ này cô có thể thấy rõ đôi mắt đang rực cháy của anh.
Cô bị ép sát, hơi ngửa ra đằng sau, cổ thiên nga cong thành một đường cong hoàn mỹ, “Tại sao anh lại như vậy?”
“Em nói đi, anh như thế nào?”
Dứt lời, Hạ Vân Nghi nghiêng đầu, m.út bên gáy cô, bật cười, nói, “Chẳng lẽ là như vậy?”
Vành tai cô đỏ lên, cô vẫn không nhúc nhích, sợ chọc đến anh.
Tân Quỳ không thể lui, nảy ra một ý tưởng, “Em nói là mình muốn ngâm bồn, anh đã chuẩn bị nước ấm cho em chưa?”
Hạ Vân Nghi không trêu cô nữa, đứng thẳng dậy, “Đã chuẩn bị rồi, em vào tắm đi.”
Cô nghe vậy, cầm quần áo của mình, chạy luôn không quay đầu lại.
- --
Trong nhà tắm có bật máy sưởi.
Nước trong bồn tắm được điều chỉnh vừa phải, âm thành ào tạt dần dần được phóng đại. không biết Hạ Vân Nghi mua bông tắm ở đâu, phía trên là tầng tầng bọt mịn trong suốt, Tân Quỳ tò mò, để sát gần mùi ngửi thử.
Mắt cô cong lên, cô bật cười.
Vậy mà là mùi dâu tây.
Cô thả lỏng hơn, an tâm ngâm một lát.
Đến khi cơ thể tản ra tín hiệu thoải mái, cô đột nhiên cảm thấy đêm nay thật tuyệt.
Tết nguyên tiêu, ngày hội đèn lồng có ý nghĩa là ngày gia đình đoàn viên.
Vào những ngày như thế, hai người vẫn có thể có thời gian ở bên nhau.
Hạ Vân Nghi không tới thúc giục cô như thường lệ, Tân Quỳ ngâm đến khi đầu choáng váng, lúc này mới đứng dậy.
Cô đã đem một bộ đồ ngủ đến đây, cô thay váy ngủ hoa hướng dương rồi mới từ từ đi ra ngoài.
Bên ngoài chưa bật đèn.
Ngọn hải đăng ở phía xa chiếu ánh sáng qua cửa sổ tạo thành từng vòng tròn ánh sáng.
Cũng không hẳn là nhìn không rõ.
Vào lúc này chỉ có phòng bếp là có ánh sáng.
Hạ Vân Nghi đứng ở bên bếp, rũ mắt, tay khuấy bánh trôi.
Tân Quỳ đứng đối diện anh, chống khuỷu tay lên mặt bàn, ôm mặt nhìn anh.
Dưới tóc mái là hàng mi cong dài.
Thâ
Thấy cô đang đánh giá mình, Hạ Vân Nghi nhìn qua.
“Tắm xong rồi?”
“Ừ, anh có muốn đi tắm không?”
“Anh đã tắm trước rồi.”
Lúc này Tân Quỳ mới để ý tới bộ đồ ngủ xám đậm trên người anh.
“Em tránh xa một chút.” Trong làn hơi nước mờ mịt, Hạ Vân Nghi chậm rãi mở miệng, “Ở đây nhiều hơi nước.”
Tân Quỳ không nghe, cứ đứng đó. Không biết bao lâu sau, Hạ Vân Nghi mới tắt bếp.
“Bánh trôi đun xong rồi, em muốn ăn nhiều hay ăn ít.”
Tân Quỳ cười tủm tỉm trả lời, “Anh cho em nhiều thì em ăn nhiều, cho ít thì em ăn ít.”
“Tối nay có pháo hoa, chắc một lát nữa sẽ bắt đầu.” Hạ Vân Nghi nói, nhìn về phía cửa sổ sát đất, “Muốn xem không?”
“Chúng ta vừa ăn bánh trôi vừa xem?” Tân Quỳ thấy anh không trả lời, lập tức tấn công, “Được không, được không!”
Nói rồi cô vòng qua bệ bếp, đi tới lay cánh tay Hạ Vân Nghi.
Anh cũng không có cách nào với trò này của cô, thấy cô đòi hỏi nhiệt tình vậy, cuối cùng Hạ Vân Nghi thỏa hiệp, “Có thể, để anh chuyển bàn nhỏ ra đó, em đi ra ngồi trước đi.”
Tân Quỳ được đồng ý, vui vẻ đi tới cửa sổ sát đất.
Tết nguyên tiêu vốn là một ngày lễ đặc biệt, những ngọn hải đăng bên bờ sông đều nhuốm màu đỏ Trung Quốc.
Ánh sáng chiếu xuống mặt sông lấp lánh. Màn đêm buông xuống tạo nên vẻ đẹp lộng lẫy cho toàn bộ thành phố, nơi xa xa còn có ánh đèn đường hiu hắt.
Cô dán mặt lên cửa sổ, yên lặng mà nhìn quang cảnh ngoài trời. Trái tim cô dường như trở nên bình yên hơn bao giờ hết.
“Lại đây ngồi đi.” Hạ Vân Nghi đã đặt hai bát bánh trôi lên bàn rồi gọi cô lại.
Tân Quỳ ngồi xếp bằng bên cạnh anh, hai người ngồi trên thảm mềm vừa nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ vừa ăn bánh trôi.
“Nấu lại một lần nữa, ăn giống như mới được nấu lần đầu vậy.” Tân Quỳ nhai vài cái, ngước mắt nhìn Hạ Vân Nghi.
“Em cảm thấy ngon là được.” Anh chỉ ăn mấy miếng rồi dừng, nhân tiện lau giơ tay lau mè đen trên miệng cô do cô không cẩn thận.
Bầu không khí lập tức trở nên ngọt ngào giống như vị mè đen vậy.
Cô vốn trắng nõn, sau khi ngâm bồn xong giống như ngó sen non, nơi nào nên lớn thì lớn. Cẳng chân mảnh khảnh lộ ra ngoài váy ngủ, ở trước mặt anh không hề phòng vệ, quyến rũ mà không biết.
Tân Quỳ đã quen từ lâu, không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn tùy ý để anh thích làm gì thì làm.
Sau khi chờ một lát, cô nhìn đi nhìn lại bốn phía. Căn phòng vẫn chưa được bật đèn lên, ngoại trừ đèn gần cửa sổ, còn lại đều chìm trong bóng tối.
Tân Quỳ đột nhiên nghĩ tới điều gì, cảm thấy bản thân đến bây giờ mới nhận ra.
Cô đẩy tay Hạ Vân Nghi ra, dùng bả vai chạm vào người anh, “Từ nãy đến giờ anh không bật đèn, anh nói đi, có phải anh đã sớm có kế hoạch muốn xem pháo hoa với em không!”
Lúc trước Hạ Vân Nghi còn cố ý dò hỏi, hiện tại xem ra… anh hẳn là đã tính toán từ trước.
Lần này Hạ Vân Nghi không phủ nhận, “Hôm nay em phản ứng nhanh đấy.”
Lời này…
“Em vẫn luôn phản ứng nhanh mà.”
Cô hừ nhẹ, khóe miệng khẽ cong lên, tiện đà xoay người nhìn về phía không trung, “Nhưng anh bảo rất nhanh sẽ có pháo hoa, tại sao đến bây giờ em vẫn chưa thấy?”
“Phải nhìn trong lúc lơ đãng mới đẹp nhất, không phải sao.”
Giống như chứng nhận lời anh nói là đúng, Hạ Vân Nghi vừa dứt lời, toàn bộ bầu trời bừng lên, như có ánh sáng xuất hiện.
Căn nhà được chiếu rọi sáng lên, sườn mặt Hạ Vân Nghi được phản chiếu những nét đẹp, lông mi cong dài, cả người đẹp đến kỳ lạ.
Vài giây trôi qua, khuôn mặt anh lại chìm vào bóng tối.
Giọng nói Hạ Vân Nghi cũng trầm xuống, “Em xem, hiện tại không phải đã có rồi sao?”
Lúc này anh hơi khom người tiến sát lại gần cô, tay nắm cằm cô, hôn xuống.
Tân Quỳ ngả người ra sau, mềm nhũn người.
Trong tầm nhìn của cô, ngoại trừ anh còn có pháo hoa rực sáng cùng với bầu trời đêm vô tận.
Pháo hoa bắn một lúc lâu, hai người nhiệt liệt thân mật hơn trước rất nhiều. Lâu lẳm rồi hai người không ở cạnh nhau, mỗi khi ở bên nhau dường như thời gian không bao giờ là đủ, cho đến hôm nay hai người vẫn giữ được trái tim nhiệt huyết của mình.
Sau khi hôn, Hạ Vân Nghi có chút không chịu nổi. Thật ra lúc trước mấy lần ở khách sạn, sau khi anh như vậy đều không nói gì, buông cô ra, chạy vào nhà tắm xối nước lạnh, trời lạnh thế này anh cũng cố gắng nhịn xuống.
Vào lúc này thật sự không hề dễ kìm nén chút nào.
Bầu không khí yên tĩnh kéo dài một thời gian, cuối cùng Tân Quỳ vươn tay vuốt tóc anh.
“Hay là…” Tân Quỳ nói đến đây, rõ ràng cô có thể nói to nhưng vô luận thế nào cũng không thể thốt lên lời.
Giọng nói giống như có xiềng xích, cho dù thế nào cũng không thể mở ra.
Hạ Vân Nghi nhìn cô chăm chú, ngọn lửa trong mắt bừng lên.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô, “Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Hạ Vân Nghi cũng không làm gì nữa, chỉ bế ngang cô lên, khi chùm pháo hoa cuối cùng nở rộ, anh mang cô vào phòng ngủ, nhân tiện đóng cửa lại.
Khi được đặt xuống đệm, Tân Quỳ che mắt không dám nhìn anh, nhưng ngay sau đó rất nhanh bị nụ hôn của anh làm suy nghĩ bị rối loạn.
Bởi vì là cô, dù là trái tim có co rút thế nào, dường như không có gì đáng ngại.
Sau khi lột bỏ quần áo, Hạ Vân Nghi nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt anh lộ rõ sự điên cuồng nóng bỏng.
Anh kiên nhẫn dùng ngón tay giúp ra vào dễ dàng hơn, đợi cho cô chuẩn bị tốt, anh nói, “Được chưa?”
“Anh có thể không hỏi hay không?” Tân Quỳ nói nhỏ như muỗi kêu, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn người.
Tủ đầu giường được mở ra, sau đó là âm thanh sột soạt.
Hạ Vân Nghi tách chân cô ra, anh nhẹ nhàng nói, “Giao cho anh, đừng sợ.”
Vào thời khắc nguyên thủy nhất đó, hai người đều sửng sốt.
Hình như… hình như Hạ Vân Nghi ngay từ đầu đã kết thúc luôn rồi.
Cô muốn mở mắt ra, phát hiện có một đôi tay chắn ngang tầm mắt cô.
Đây là đang không muốn cho cô xem?
Động tác của Hạ Vân Nghi ngầm có ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, có buồn bực, có không cam lòng, thậm chí còn là… không thể tin được?
Tân Quỳ vỗ vỗ anh mấy cái tượng trưng, “A việc này… không sao đâu.”
Thật ra cô đang nói thật, cô có chút khó chịu nhưng lại có chút… nói chung là sung sướng khi chiếm thế thượng phong.
Cho nên cô không cảm thấy có gì ghê gớm.
Nhưng cô không biết rằng, cô không mở miệng, mọi việc vẫn khá tốt, cô vừa mở miệng liền mở ra chốt nào đó.
Hạ Vân Nghi im lặng trong chốc lát, rất nhanh ngóc đầu trở lại.
Lần này anh lại mò đến tủ đầu giường nhưng lấy ra nguyên một hộp, đặt ở bên cạnh gối.
Tân Quỳ còn chưa kịp phản ứng lại, vô số tiếng kêu rên đã cuốn đi.
Lần này cô nếm trải chút mùi vị, chiếc giường liên tục rung chuyển cả đêm, dường như không kết thúc.
- --
Bởi vì là tết nguyên tiêu, một loạt pháo hoa lại được bắn một lần nữa.
Có lẽ ai đó ở thành phố Z này tỏ tình, ở trong không trung có để lại vài chữ tình yêu trong mấy giây. Mặc dù là căn phòng trên cao hướng ra bờ sông, cách thành phố khá xa, nhưng tiếng hoan hô dường như đều theo pháo hoa xuất hiện ở trước mắt.
Lúc này tiếng pháo hoa đã che đi tiếng động trong phòng.
Khi Tân Quỳ được bế lên, toàn thân toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nếu cô không tắm, Hạ Vân Nghi sợ cô ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, chỉ mặc bộ đồ ngủ rồi bế con chim cút nhỏ đang buồn ngủ vào phòng tắm.
Cô bắt đầu trợn mắt, cáo mượn oai hùm đuổi Hạ Vân Nghi đi, nhưng đối phương kiên nhẫn ngồi xổm xuống, cứ nhìn như vậy, không có dấu hiệu muốn rời đi.
“Anh tránh ra…”
“Không đi.” Hạ Vân Nghi cứ ngồi im tại chỗ, lúc này vẻ mặt vẫn tươi tỉnh, dường như cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, một mực nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Vậy anh có thể đừng nhìn em nữa không?” Tân Quỳ lén mở mắt ra một chút, sau khi liếc nhìn anh lại nhắm chặt hai mắt lại.
Hạ Vân Nghi trả lời rất nhanh, “Không thể.”
Sau đó anh vẫn còn tâm tư, bám riết không tha hỏi cô, “Có cần bông tắm không?”
“Không muốn!”
Hạ Vân Nghi thấy dáng vẻ mềm mại không xương đang mơ màng buồn ngủ của cô, đột nhiên mở miệng, “Là chính em nói trước, tại sao lại trách anh?”
Tân Quỳ không hiểu, cô trách anh cái gì?
Cô thắc mắc, chỉ cảm thấy người này da mặt thật dày, “Em nói cái gì?”
“Một người là tắm, hai người thì là cùng nhau tắm.”
“…”
Cô im lặng.
Tân Quỳ lại cảm thấy lời Hạ Vân Nghi nói còn rất có lý.