Nhưng cho dù cảm thấy có chút hợp lý, lời này của Hạ Vân Nghi vẫn là cưỡng từ đoạt lý. Rõ ràng anh mới vận động mạnh như vậy, tại sao bây giờ còn có thể có tinh thần như vậy.
“Anh còn dám nói, anh đây là đang giảo biện.” Tân Quỳ cố nén ủ rũ, vẫn muốn dỗi anh.
Hạ Vân Nghi lúc này vẫn cứ không muốn đi ra ngoài, nhướng mày nhìn chằm chằm hình ảnh như ẩn như hiện giữa đám bọt biển, chậm rãi mở miệng, “Anh không giảo biện, anh nói thật mà.”
“…”
Nói thật.
Giọng nói của anh ung dung bao nhiêu, cô có thể cảm nhận được bản thân khó có thể bảo toàn thế nào.
Lúc này Tân Quỳ giơ tay lên, khoanh tay lại chắn trước mặt mình, ngước mắt nhìn anh một cái, ám thị cảnh cáo.
Nhưng Hạ Vân Nghi vẫn hời hợt, cố tình làm như không nhận ra tín hiệu này, nhẹ nhàng tạt nước lên người cô.
“Này sao bây giờ anh vẫn chưa buồn ngủ vậy?” Tân Quỳ cực kỳ thắc mắc.
Kỳ thật bây giờ đã không còn sớm nữa.
Sau khi hai người lăn lộn rồi nháo loạn đến bây giờ, thời gian đã tầm ba, bốn giờ tối.
Nhưng Hạ Vân Nghi giống như thải âm bổ dương, trông cực kỳ tỉnh táo. Anh không chỉ không buồn ngủ mà còn ăn vạ cô!
Tân Quỳ vừa nói xong, thấy đầu ngón tay anh từ từ tiến vào trong bồn tắm, dần dần biến mất sau lớp bọt xà phòng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tân Quỳ cảm thấy giọng anh mang theo ý gì đó.
Đặc biệt câu người, thậm chí còn gợi cảm.
“Em đã nói rồi, em không cần.” Cô trả lời rồi phát hiện Hạ Vân Nghi lại chơi xấu mình.
Tân Quỳ cảm thấy mình có chút đáng thương. Cô đã bị ép khô thì không nói, hiện tại nội tâm cũng không được yên, phải dùng hết toàn bộ.
Dường như cô đã phát hiện ra, sau khi Hạ Vân Nghi được làm chuyện kia, anh không còn thương cô nữa!
“Bây giờ anh không còn dịu dàng chút nào, quả thật là đồ lưu manh, thay lòng đổi dạ thật nhanh.” Mắt Tân Quỳ ửng hồng, cô không ngừng đẩy anh ra.
Cô vẫn luôn đối tốt với anh giống như trước đây.
Tân Quỳ nghĩ vậy, càng tức hơn, “Lần đầu tiên của anh như vậy, em còn an ủi anh đấy!”
Cô vừa dứt lời, lập tức cảm thấy khí thế Hạ Vân Nghi thay đổi.
Động tác tay của anh cũng dừng lại.
Tân Quỳ vội che miệng, cơn buồn ngủ cũng bị đánh bay.
Cô hơi ngước mắt, hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy.
Tầm mắt hai người giao nhau trong nháy mắt, Hạ Vân Nghi không những không giận, ngược lại còn cười.
Mặt Hạ Vân Nghi giãn ra, dáng vẻ rất thoải mái, anh cúi người tiến lại gần, nhẹ nhàng lặp lại câu nói vừa rồi của cô, “Không dịu dàng, đồ lưu manh, thay lòng nhanh.”
Anh dừng một chút, nhướng mày, “Lần đầu tiên như vậy, còn gì nữa không?”
“Không có, không có, hoàn toàn không.” Tân Quỳ lắp bắp, “Sao có thể còn gì nữa chứ.”
“Anh không biết, hóa ra em nghĩ anh như vậy trong lòng.” Hạ Vân Nghi cười, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt cô.
Hạt hướng dương bé nhỏ còn chưa kịp phản kích, lại một lần nữa bị bóc tách rồi bị ăn triệt để.
Nước trong bồn từ từ dâng lên, rồi sau đó rung động lớn.
Tiếng nước trào ra ngoài vang lên, Tân Quỳ giữ chặt thành bồn tắm, càng nghe càng thấy xấu hổ.
“Đừng mà hu hu hu” Tân Quỳ cầu xin tha thứ, “Hu hu hu anh, em sai rồi!”
“Kêu anh cũng vô ích.” Hạ Vân Nghi xoa nhẹ, “Nếu em không thay đổi ấn tượng về anh, thì anh là bạn trai phải làm cho xứng với những gì mà em nói.”
“Anh xứng, anh xứng mà.” Tân Quỳ không dám to tiếng, kìm giọng, chỉ cảm thấy đầu óc bị hơi nước trong nhà tắm làm cho rối loạn.
“Ngại quá.” Hạ Vân Nghi nói, mồ hôi chảy xuống xẹt qua mi mắt anh, đi xuống cằm, rơi xuống mặt Tân Quỳ khiến cô híp mắt lại.
Hạ Vân Nghi thấy vậy giơ tay ra gạt đi, “Em nói muộn rồi.”
Sắc trời vẫn còn tối, mọi nhà vẫn đang ngủ say.
Không biết bao lâu sau, Tân Quỳ cuối cùng cũng được anh kéo lên, an ổn đi ngủ.
Cô nhắm mắt cuốn chặt chăn, mệt đến mức không nói nên lời. Sự thật chứng minh, cô chưa bao giờ nói thắng Hạ Vân Nghi, không biết tại sao người đàn ông tồi này lại có thể ngụy biện giỏi như vậy.
Thật là khiến cô đau đầu.
Khi Hạ Vân Nghi muốn tới gần ôm cô, anh lập tức bị cô đẩy ra. Nhưng dường như anh vẫn rất vui, nắm tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ.
“Bảo bối có mệt không?”
“Tân Bảo có buồn ngủ không?”
Tân Quỳ trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có chút mệt mỏi, hơi bực mình vì bị chọc ghẹo, hung hăng cào anh.
Lúc này Hạ Vân Nghi không nói gì nữa, chỉ ôm cô như một đứa trẻ.
Có lẽ sau khi vượt qua rào cản nào đó, cô dùng sự thẹn thùng che giấu những suy nghĩ chân thật nhất trong nội tâm mình.
Kỳ thật cô thích, mà bởi vì sự quan tâm, sự gục dổ, sự trầm luân của anh, hết thảy những thứ này đều khiến cô cảm thấy mình là người quan trọng.
Tân Quỳ cảm thấy cơ thể mình như tràn đầy sức sống. Đầu quả tim dường như có dầu nóng chảy qua khiến nó phình ra rồi co lại, lặp đi lặp lại, hốc mắt cô có chút nóng lên.
Bỗng nhiên cô bắt đầu cảm thấy mình phải phấn đấu để tương lai sau này rạng rõ hơn.
Tân Quỳ ngả người ra sau, cuộn tròn trong lòng ngực Hạ Vân Nghi, ngửi mùi bạc hà thơm mát, cuối cùng chìm sâu vào trong giấc ngủ.
- --
Cô ngủ không biết trời cao đất dày gì, mãi muộn mới tỉnh lại.
Lọt vào tầm mắt cô là đèn treo trần nhà cùng với cách bài trí không quá quen thuốc quanh mình.
Xung quanh cô không có ai, trên giường chỉ có một mình cô.
Cô tiếp tục chôn vùi trong gối, lòng bắt đầu thấp thỏm, bây giờ cô mới nhớ ra ở đây không phải khách sạn của đoàn làm phim mà là nhà Hạ Vân Nghi.
Tân Quỳ muốn xoay người, đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Kết quả cô vừa nhấc chân liền cảm thấy đau đớn.
“…”
Lúc này cổ họng cô khẽ kêu nhẹ lên một tiếng, cô thật sự muốn đánh Hạ Vân Nghi.
Nhưng mà cơ thể cô sạch sẽ sảng khoái, cực kỳ thoải mái.
Cô cúi đầu xem xét, trên người không phải bộ đồ tối qua, hẳn là Hạ Vân Nghi đã thay bộ váy ngủ mới cho cô.
Tân Quỳ bị dày vò một thời gian dài vẫn chưa hết mệt, có chút uể oải, cô chống nửa người dậy, đuôi tóc đen xõa xuống tấm lưng.
Cô còn chưa kịp ngáp, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hạ Vân Nghi bước vào, đi tới chỗ cô.
“Em tỉnh rồi?” Anh đi đến mép giường, véo má cô như trước kia.
Tân Quỳ mới vừa rời giường, chỗ đó vẫn chưa thực sự thoải mái, không nghĩ nhiều giơ tay gạt tay Hạ Vân Nghi ra, “Anh luôn dùng sức như vậy, mặt em đau quá.”
“Luôn?” Hạ Vân Nghi liếc cô, “Về sau anh sẽ chú ý hơn.”
“…”
Tân Quỳ mà không hiểu thì chính là đứa ngốc, cô vô thức chu môi.
Hạ Vân Nghi không có biểu cảm gì, lại cúi đầu chạm vào mặt cô.
Cô cố gắng tránh né, bị anh làm nhột, cười rộ lên, “Làm gì vậy.”
Hai người không tiếng động náo loạn một lát, Tân Quỳ mới nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi anh, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Đoàn làm phim chỉ cho nghỉ một thời gian ngắn, tối nay cô phải về quay phim.
“Giữa trưa.” Hạ Vân Nghi chậm rãi mở miệng, “Em cứ từ từ sắp xếp, đợi chút anh nấu cơm cho em.”
Tân Quỳ chưa bao giờ ăn cơm anh làm, nghe vậy hai mắt trợn tròn, cảm thấy cơn buồn ngủ đã bị câu này của anh đánh bay.
Tân Quỳ cười hì hì hai tiếng, vội vàng bò qua, “Anh đích thân xuống bếp, tốt như vậy?”
Hạ Vân Nghi cảm thấy có chút buồn cười, “Đây là đang đối tốt với em sao?”
Tân Quỳ gật gật đầu, “Đúng vậy, ba em nấu cơm cực kỳ khó ăn, sau này chưa có người đàn ông nào khác nấu cơm cho em.”
“Ừm, vậy coi như anh đối tốt đi.” Hạ Vân Nghi khẽ nâng cằm, dừng một chút lại nói thêm, “Dẫu sao không như vậy, anh lại tăng thêm vài cái danh hiệu nữa.”
Nói đến danh hiệu.
Hạ Vân Nghi chưa có định hình cố định gì đối với cô mà luôn thay đổi liên tục.
Tân Quỳ không biết đang nghĩ đến việc gì, gò má nóng lên, vội vàng cười ha ha.
Chỉ là một giây sau, cô đột nhiên mở miệng, “Không phải là do tối qua nên anh mới muốn xuống bếp chứ?”
Chẳng lẽ…
Chính là muốn bồi thường cho cô?
Hạ Vân Nghi gõ lên trán cô hai cái, hỏi ngược lại, “Thế tối qua ai ăn bánh trôi của anh?”
Tân Quỳ nhỏ giọng nói, “Mỹ nhân ăn.”
Nhưng khi nói về chuyện tối qua, hai người đều ngẩng đầu lên, khi ánh mắt chạm nhau, suy nghĩ cũng trở nên trùng khớp.
Hiếm khi có thời khắc Hạ Vân Nghi khó giải quyết như vậy.
Anh nhẹ giọng nói, “Còn đau không?”
Một chiêu toi mạng.
Tân Quỳ mím môi hồi lâu không đáp.
Nhưng cô sẽ không che giấu cảm xúc của chính mình, cũng bởi vì đối phương là Hạ Vân Nghi cho nên cô ghé sát lại gần, thì thầm, “Hơi, hơi đau.”
Khi Hạ Vân Nghi ở trong bếp nấu đồ ăn, Tân Quỳ bị anh bắt ở trong phòng nghỉ ngơi. Thật ra cô cũng không thấy không thoải mái.
Tân Quỳ nghĩ tới đây, những hình ảnh tối qua bắt đầu dâng lên trong đầu cô giống như một đoạn phim.
Ví dụ như yết hầu lúc lên lúc xuống của Hạ Vân Nghi, mồ hôi mỏng trên eo anh, khớp xương tay rõ ràng, hay đôi mắt đen láy của anh.
Cuối cùng tất cả hóa thành hành động nhắm hai mắt, mím môi rên của anh.
“…”
Tân Quỳ mày bị làm sao vậy!
Lúc này còn đi nhớ lại làm gì!
Cô thầm tự mắng mình, không khỏi cảm thán đúng là sắc đẹp khiến người ta u mê.
Cô cứ cảm thán như vậy, cảm thấy trong tay trống không, dứt khoát lấy một cái gối ôm vào ngực.
Mặc kệ nói thế nào, xem như Hạ Vân Nghi đã bị cô chiếm lợi rồi.
Sau này cho dù thế nào cũng không thể quỵt nợ!
Tân Quỳ nghĩ đến đây, đột nhiên lại cảm thấy tâm tình thật tốt.
Cô đập gối xuống nệm, chiếc gối bật lên rồi lại rơi xuống, cô ngồi nghịch một lát. Lúc này không hiểu sao ánh mắt cô chợt nhìn về phía tủ đầu giường.
Tâm tư cô đột nhiên xao động, nhớ tới chiếc hộp nhỏ tối qua.
Hạ Vân Nghi lấy những thứ đó từ đâu ra?
Cô vươn tay xuống dưới gối dò thử, không có.
Hạ Vân Nghi đã thay ga trải giường mới, bởi vì nó có màu xám nên khi bị ướt thì chắc chắn sẽ rất nổi. Nếu đã đổi thì chắc chắn sẽ không thể tìm thấy trên giường nữa.
Tân Quỳ nghĩ vậy, lại nhìn về phía thùng rác trong phòng.
…Cô không dám lục thùng rác.
Cô đột nhiên mở tử đầu giường ra, suýt chút nữa bị làm cho mù mắt.
Không biết anh đã mua từ khi nào.
Bên trong có tới năm, sáu loại với những màu khác nhau được xếp nối đuôi nhau.
Thật sự là lòe loẹt.
Ai không biết còn tưởng là công trình gì đấy.
Tân Quỳ nhìn lén, nghĩ lát nữa phải dùng khí thế cao quý, lạnh lùng thế nào để đi chất vấn Hạ Vân Nghi.
Nhưng khi cô đóng tủ đầu giường lại, mấy chiếc hộp bên trong đột nhiên rơi xuống. Những chiếc hộp bị kẹp méo trong kẽ hở khiến tủ không đóng lại được.
Cô vội vàng nhét lại vào trong nhưng không được, ngược lại còn rơi ra ngoài.
Tân Quỳ còn đang chiến đấu với tủ đầu giường, cách đó không xa có tiếng bước chân truyền tới.
“Tân Bảo.” Hạ Vân Nghi rất nhanh xuất hiện ở cửa, gõ cửa, “Ăn cơm thôi.”
Dứt lời, anh nhìn về phía cô, đúng lúc thấy Tân Quỳ quay đầu nhìn anh, xấu hổ cười cười.
“…”
Tại sao cô phải giật mình chứ.
Cảm thấy mình thua…
Trong bữa cơm, Tân Quỳ luôn cúi đầu.
Hạ Vân Nghi rất chăm chỉ, làm một bàn cơm đầy, đều là những món ăn cay.
Lúc này anh giống như hoàn toàn không nhớ tới chuyện vừa nãy, gắp đồ ăn cho cô, “Ăn ngon không?”
“Ngon.” Tân Quỳ nhai nhai, lén nhìn Hạ Vân Nghi, thấy anh không có ý định nhắc chuyện vừa rồi, nói, “Làm mấy món này mất rất nhiều thời gian, anh nấu kiểu gì vậy?”
“Em ăn ngon là được.” Hạ Vân Nghi trả lời, “Chỉ cần lên mạng xem thôi.”
Tân Quỳ vẫn rất bội phục, “Nhưng như vậy cũng rất giỏi, nếu để em nhìn công thức rồi làm, em chỉ có thể làm cháy nồi, rồi làm nổ bếp thôi.”
“Không hoàn toàn giống công thức.” Hạ Vân Nghi dừng một chút, bổ sung thêm, “Khác với nhà em, trong nhà anh, ba anh luôn là người nấu cơm, hay nhìn ông ấy làm nên biết một chút.”
Giọng điệu này nghe có vẻ ung dung, thoải mái.
Nghiêm túc mà nói, anh thật sự thích thể hiện trước mặt Tân Quỳ.
Suy cho cùng, anh vẫn là một chàng trai mới bắt đầu yêu đương, có đôi khi ở trước mặt cô gái mà mình thích, Hạ Vân Nghi không khác gì những người bạn cùng trang lứa, thích tỏ ra lạnh lùng.
Tân Quỳ vốn dễ gạt, cô gật đầu, trong mắt toàn là sự sùng bái.
Cô cho anh mặt mũi, ăn no căng bụng, vỗ vỗ bụng rồi ngước mắt lên.
Hạ Vân Nghi một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.
Cũng không biết nhìn chằm chằm bao lâu.
Tân Quỳ chợt nhớ tới chuyện chiếc tủ đầu giường. Lần này cô phải để mình chiếm ưu thế hơn.
Nghĩ đến đây, Tân Quỳ nhấc chân đá Hạ Vân Nghi một cái khiến người đối diện nhướng mày.
Cô lấy hết dũng khí, hắng giọng một cái, cực kỳ đứng đắn.
“Vừa nãy em chưa nói với anh, chuyện của cái tủ đầu giường là sao?”
Hạ Vân Nghi giống như nghe không hiểu, ngồi thẳng, hơi nghiêng người ra sau, lười biếng dựa vào lưng ghế, không nhanh không chậm mở miệng, “Tủ đầu giường làm sao?”
“Chính là tủ đầu giường của anh đó!”
Anh quá bình tĩnh nên khi Tân Quỳ mở miệng nói lần nữa, không khỏi có chút khó khăn.
“A?” Hạ Vân Nghi hơi cong miệng, chân dài cũng hơi mở rộng ra, học động tác của Tân Quỳ, đụng vào đầu gối của cô, “Vậy em nói đi, tủ đầu giường của anh thế nào?”
Tân Quỳ nhìn chằm chằm vào anh một lát. Nhưng dẫu sao cô ở cùng Hạ Vân Nghi đã lâu, cô cũng đã hiểu rõ, “Được thôi, anh còn cố tình giả vờ nghe không hiểu.”
“Không phải em hỏi anh, anh nghiêm túc trả lời sao?” Hạ Vân Nghi nói, nhưng nắm đấm nhỏ của cô, cảm thấy buồn cười.
Cuối cùng anh không trêu cô nữa, mở miệng nói, “Lúc trước đi qua một cửa hàng, nhân tiện mua một chút.”
“…”
Một chút.
Vậy mà là một chút?
Tân Quỳ phát hiện ra mình sắp không định nghĩa được từ “một chút” là như thế nào rồi.
“Hóa ra anh đã muốn từ lâu rồi…” Tân Quỳ liếc anh một cái, “Hơn nữa chỉ để trong nhà.”
Cô nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Chẳng trách Hạ Vân Nghi gọi cô đến đây, đơn giản là không có ý tốt rồi!
“Lời này của em đã nhắc nhở anh.” Hạ Vân Nghi đặt tay lên môi, giống như đang trầm tư, “Sau này anh sẽ để ở khách sạn nữa.”
Tân Quỳ không nhịn được, đứng bật dậy khỏi ghế, chạy đến bên cạnh anh, bịt miệng anh lại.
Sau khi ăn cơm, Hạ Vân Nghi thu dọn bát đĩa xong. Hai người ngồi trên ghế sofa nhìn ngắm hai hình nhân bằng gốm được làm trong cửa hàng lúc trước.
Cô vốn tới đây chỉ để xem thứ này, kết quả mọi chuyện sau này lại phát triển thành như vậy, chẳng ai nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện kia.
Tân Quỳ sờ trái sờ phải, dùng ngón tay chỉ vào chữ Nebula mà Hạ Vân Nghi khắc vào trước đó, “Vậy mà anh bảo viết bừa, em thấy anh có ý định từ trước, đã sớm muốn đóng dấu rồi.”
Hạ Vân Nghi đang nhìn những từ Tân Quỳ khắc, không ngẩng đầu, mí mắt miễn cưỡng nâng lên, tính là liếc nhìn, ý là mình biết rồi.
Lúc này Tân Quỳ thấy phản ứng của Hạ Vân Nghi không giống như mình tưởng tượng, lấy cùi chỏ đẩy anh, “Anh nhìn em đi, không có lời gì muốn nói à?”
“Nói gì?” Hạ Vân Nghi thuận thế kéo Tân Quỳ vào lòng, ấn đầu cô, “Nói anh là người đàn ông của em?”
“…”
Đây chính là chữ tiếng anh mà cô viết trên bức tượng – “My man!”
So sánh hai từ của cô và Hạ Vân Nghi, cô thích cái của Hạ Vân Nghi hơn.
Tân Quỳ có chút ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi, “Lúc ấy em không có linh cảm, em muốn xem của anh mà anh lại không cho.”
“Không phải lúc đó em đã nhìn được rồi sao?” Hạ Vân Nghi nói, còn chỉ ra khoảng thời gian Tân Quỳ “gây án”, “Lúc anh đi tìm cửa hàng trưởng.”
“Tại sao anh biết?” Tân Quỳ kinh ngạc, lập tức thoát khỏi ngực anh, giơ tay muốn véo cổ anh, “Hơn nữa anh đã biết rồi mà còn khiến em chẳng hay biết gì!”
Hạ Vân Nghi tùy ý để cô véo, “Chính em không giấu nổi tâm tư của mình.”
Anh lại vươn tay ra, kéo cô vào lòng, “Đáng ra em phải thêm một chút.”
Tân Quỳ bình tĩnh lại, cũng không náo loạn, ngước mắt hỏi Hạ Vân Nghi, “Thêm cái gì?”
“Thêm một từ đơn giản – only.”
“…”
Hạ Vân Nghi thực sự bị ám ảnh bởi hai từ “duy nhất”.
Tân Quỳ xem một lát, vươn tay lấy điện thoại của mình, chuẩn bị chụp làm kỷ niệm, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy đâu. Cô cũng không biết tối qua cô để đâu.
Nhưng Tân Quỳ không để tâm, bên cạnh không phải còn một anh chàng đẹp trai sao.
Cô giơ tay vỗ Hạ Vân Nghi, “Em không biết điện thoại đâu rồi, để em dùng máy anh chụp đi.”
Hạ Vân Nghi đưa máy đến trước mặt cô.
Vì Tân Quỳ muốn tìm được góc chụp đẹp nhất nên đã trượt xuống sofa, ngồi lên thảm.
Chân Hạ Vân Nghi dựa vào sườn mặt cô, Tân Quỳ không muốn anh chắn ngang, dùng tay đẩy sang bên cạnh.
Hạ Vân Nghi có chút khó chịu, “Em dùng xong rồi ném à?”
“Ừm.”
Tân Quỳ hừ một tiếng, chuẩn bị mở khóa điện thoại.
Màn hình thông báo mở khóa thành công, đập vào mắt cô không phải giao diện chính mà là trang web tìm kiếm quen thuộc.
Hạ Vân Nghi vẫn luôn ngồi im một chỗ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cả người đơ ra.
Anh nhanh chóng di chuyển, vươn tay ra.
Tân Quỳ cho rằng Hạ Vân Nghi lại làm chuyện xấu, giơ tay cản.
Rồi sau đó cô cũng không để ý, tầm mắt thoáng nhìn qua, rất tò mò, “Anh tìm kiếm gì vậy? Có phải xem công thức nấu ăn không?”
Ngay lúc cô vừa dứt lời, ánh mắt cô dừng ngay ở mục tìm kiếm – “Những lưu ý về lần đầu tiên.”