Thích Eo Nhỏ

Chương 67



Tân Quỳ ngước mắt liếc nhìn Hạ Vân Nghi.

Cô hắng giọng, ho khan một cái, ngồi khoanh chân, thẳng lưng nói với anh, “Tới đây, em muốn nghe anh giải thích.”

Thật ra thì cô không hẳn là muốn nghe giải thích, Tân Quỳ đã sớm biết được chuyện như thế này.

Hai người đều là ma mới, không có kinh nghiệm trong chuyện này, mặc dù không để tâm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được. Tối hôm qua trước khi bắt đầu, cô bởi vì sợ đau mà nức nở một hồi.

Nhưng cô vẫn rất tin tưởng giao cơ thể cho anh, chỉ là không ngờ chỉ có mấy giây.

Đương nhiên bởi vì cô bị anh giáo huấn trong phòng tắm, lúc sau Tân Quỳ không dám đề cập tới vấn đề này với Hạ Vân Nghi nữa.

Cô chưa bao giờ hoài nghi gì cả, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới, Hạ Vân Nghi trước nay luôn lạnh lùng vậy mà thầm xem trộm, kiểm tra vấn đề này…

Tân Quỳ muốn nhân cơ hội hiếm có này trêu chọc Hạ Vân Nghi.

Cả ngày anh chỉ biết bắt nạt cô, chẳng lẽ cô không thể phản kích được sao!

Tân Quỳ nghĩ đến đây, cảm thấy càng tự tin hơn, sống lưng cũng thẳng lên.

Cô rất mong đợi câu trả lời của anh.

Hạ Vân Nghi liếc nhìn cô, thừa dịp cô không chú ý lấy lại điện thoại, không nhanh không chậm thoát khỏi trang web, lúc này mới mở miệng nói, “Giải thích cái gì?”

“Anh vừa làm gì, anh vừa xóa đi rồi?” Tân Quỳ nhìn động tác tay của Hạ Vân Nghi, trợn tròn mắt.

Cô xoay người, nửa quỳ trên mặt thảm, vội vàng nhào qua, duỗi tay muốn cướp điện thoại.

Nhưng khi Tân Quỳ lấy được điện thoại của Hạ Vân Nghi, giao diện chẳng còn gì hết.

Quả thật là đã bị anh xóa đi.

Cô quẹt tay qua màn hình, rồi lướt qua, sau đó mới nhất ra rằng bằng chứng mà cô có được đã bị anh tiêu hủy.

Hạ Vân Nghi cười, “Chuyện quá khứ rồi thì phải xóa đi, để lại làm gì?”

“Không phải chuyện quá khứ, là chuyện tối qua!” Giọng điệu của Tân Quỳ có chút căm giận.

Cô còn muốn tiếp tục nói lý lẽ với anh thì bị hành động tiến sát lại của anh cắt ngang.

Hạ Vân Nghi hơi cúi người, vươn tay qua chân cô, dùng một chút lực nhấc cô lên rồi đặt cô vào lòng.

“Chuyện tối hôm qua cũng đã qua rồi.” Hạ Vân Nghi giọng nhàn nhạt, môi mỏng như có như không thổi khí bên tai cô, vẫn duy trì khoảng cách như xa như gần, “Nếu em vẫn muốn nghe, anh muốn nói, lần đầu tiên của anh ở trong người em.”

“…”

Tân Quỳ chớp chớp mắt, mặc cho nhiệt huyết dâng trào, bắt đầu từ khi anh đụng vào chân, cứ dần dần dâng lên cổ họng. 

Hạ Vân Nghi còn nói bình thường được vậy sao!

“Tại sao em cảm thấy anh có chút thay đổi…” Tân Quỳ nghĩ như vậy, những suy đoán trong lòng cô rơi xuống.

Đặc biệt là từ tối hôm qua.

Khi một số chốt được mở ra, anh giống như một con sói cuối cùng cũng được thả, nhìn thấy ánh mặt trời đang muốn bắt mồi.

“Quả thật có chút thay đổi.” Hầu kết Hạ Vân Nghi chuyển động lên xuống, anh nhìn chằm chằm cô trong lòng, bởi vì cô vừa vặn veo nên anh có thể nhìn thấy khe ngực.

Dứt lời, anh nắm tay cô, kéo về một hướng nào đó, “Cảm nhận sự thay đổi một chút không?”

“…”

Tân Quỳ đỏ mặt, cảm thấy muốn tay mình tàn phế luôn.

Cô không thoát ra được, dứt khoát vùi đầu vào vai anh, bắt đầu kêu lên, “Em không cần tay của em!”

Hạ Vân Nghi hôn cô, đè cô xuống dưới thân. “Anh muốn.”

Tân Quỳ bị ngẩn người nhưng vẫn nhớ bám vai anh, nhẹ giọng nhắc nhở, “Nhớ, đeo…”

Vào buổi chiều, ánh nắng ngoài cửa sổ càng thêm ấm áp.

Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa đông, đang chuẩn bị vào xuân.

Mặt trời lên cao hơn, ánh sáng ấm áp dần dần chiếu lên sàn nhà, kéo dài đến thảm lông gần ghế sofa.

Mái tóc đen của cô gái xõa xuống tấm lưng trắng như tuyết, bị người con trai trẻ tuổi gạt sang một bên, phía dưới vận động mạnh mẽ khiến cô nhỏ giọng nức nở.

Sofa bị ép thành từng nếp, phát ra âm thanh.

Khi Tân Quỳ được buông ra, mặt cô đỏ bừng.

Cô trợn tròn mắt nói với Hạ Vân Nghi đang thu dọn, “Sau này còn ngồi trên ghế sofa này kiểu gì?”

Dọn ghế sofa còn khó hơn chăn ga rất nhiều!

Như vậy chẳng phải là phải dỡ ra sao?

“Cứ giao cho anh là được.” Hạ Vân Nghi đi vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn nhỏ đắp lên cho cô.

Tân Quỳ lẩm bẩm, quấn chặt chăn quanh người, toàn thân tê dại.

Lúc trước anh còn cố ý đến tủ đầu giường lấy đồ, còn nói không muốn đi lên giường, muốn làm ở chỗ này.

Người như anh sao có thể mặt không đỏ, tim không loạn nói ra lời như thế chứ. Mà mấu chốt chính là Hạ Vân Nghi không hề cảm thấy da mặt mình dày chút nào.

- -- 

Khi sắp đến chạng vạng, Tân Quỳ mới tỉnh lại.

Vừa nãy cô còn cảm thấy khó chịu nhưng bây giờ đã đỡ hơn chút.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu, dụi dụi mắt. Trong nháy mắt cô nhớ tới khi nãy cô đã nức nở, nói sẽ bị hỏng mất, bảo Hạ Vân Nghi nhẹ nhàng thôi. Anh dường như còn cảm thấy buồn cười, lại có chút đau lòng, nói không hỏng đâu.

Lúc trước cô không cảm thấy như vậy nhưng đến khi cô rời ghế, bước xuống đất, Tân Quỳ bị kéo căng, giống như có một sợi dây buộc cô.

Cảm giác này đến bao giờ mới kết thúc đây!

Cô còn muốn quay về đóng phim nữa!

Có lẽ tiếng kêu của cô khá lớn khiến cho Hạ Vân Nghi đang ngủ cùng cô cũng tỉnh lại.

“Đến giờ rồi?”

Tân Quỳ tìm được điện thoại của mình, rũ mắt nhìn, “Vẫn chưa, nhưng sắp rồi.”

Hạ Vân Nghi nhìn thấy động tác của cô hơi chậm chạp, hỏi, “Rất khó chịu à?”

Tân Quỳ gật đầu, đẩy anh ra, “Đều tại anh!”

“Ừm, trách anh.” Lúc này Hạ Vân Nghi không nói gì thêm, giơ tay xoa thái dương, xem như đồng ý.

Nhưng anh không yên tâm, vẫn cứ lại gần, ngữ điệu nhẹ nhàng, chậm rãi, “Anh xoa cho em nhé?”

Ngồi như thế này thì xoa kiểu gì…

Tân Quỳ bị anh làm cho không kiềm chế được, phụt cười.

“Hạ đầu đất.” Tân Quỳ ôm lấy anh, giơ tay nhéo mặt anh, ra lệnh, “Anh mau đứng dậy, đưa em đến đoàn làm phim!”

Trên đường đưa Tân Quỳ đến nơi quay phim, Hạ Vân Nghi không hề hé răng.

Đại khái là do vừa nãy cô nhéo mặt anh quá mạnh nên có dấu tay mờ mờ. Da anh trắng nên sẽ thấy khá rõ.

Tân Quỳ còn mải lướt mạng, dùng tài khoản phụ xem những bức ảnh HD trên sân khấu của Hạ Vân Nghi, trong khoảng thời gian ngắn, cô không khỏi quá tập trung.

Cho nên khi an ủi người khác, cô không quá để tâm, “Không sao, nếu Lý Tùng hỏi, anh cứ nói là vô tình bị hoa quẹt vào.”

“Hoa nhà nào mà có thể quẹt ra dấu tay to như thế?” Hạ Vân Nghi thấy rốt cuộc cô cũng nói với anh, cũng thuận thế bước xuống bậc, vội vàng trả lời.

Ngoài dự liệu chính là Tân Quỳ vẫn cúi đầu, không hề ngẩng đầu lên.

Anh đợi thêm một lát, một lúc lâu sai vẫn không nhận được bất cứ một câu trả lời nào.

Đến khi xe chậm rãi đi vào hầm gara của khách sạn, Hạ Vân Nghi cuối cùng không nhịn được, giọng điệu lạnh lùng, “Điện thoại đẹp vậy sao?”

“Ừ ừ…”

Vậy mà cô lại trả lời câu hỏi này rất nhanh, có lẽ chưa nghe rõ anh hỏi gì đã đáp lại.

Đến khi cô phản ứng lại, gò má cô cũng bị nhéo, anh hung tợn, dùng chút lực.

Hạ Vân Nghi làm như vẽ hồ lô, cũng để lại dấu tay tương tự trên khuôn mặt nhỏ của cô.

Tân Quỳ dựa vào ánh đèn trong xe, giơ tay bẻ gương trước ghế phụ xuống, xem xét.

Đỏ rực, nhìn rất rõ ràng.

“…”

Đây là loại đàn ông khốn kiếp gì đây!

Tính toán chi li còn không nói… còn đặc biệt xấu tính!

- -- 

Lúc này cho dù Hạ Vân Nghi chọn khóa cửa xe hay các loại uy hiếp, dụ dỗ, Tân Quỳ vẫn không hôn tạm biệt anh.

Khó khăn lắm cô mới chạy thoát, không nghĩ tới khi đi từ khách sạn tới đoàn làm phim, còn có thể gặp nhiều người như vậy.

Cũng may trời sắp tối, cô có thể lẩn trốn được.

Khi Tân Quỳ đang tìm đường trốn thì gặp diễn viên trong đoàn phim. Đối phương và cô có quan hệ không tệ lắm, xem như khá thân. Sau khi chào hỏi, đối phương nhờ vào ánh đèn nhìn rõ mặt cô, cả người đơ ra.

Cuối cùng người nọ chậm rãi mở miệng, “Vừa rồi cô mới diễn xong cảnh bị đánh à?”

Tân Quỳ bĩu môi, không biết nên nói đúng vậy hay không.

Nhưng người nọ thấy phản ứng của cô như vậy, tự khẳng định, “Chắc là đúng rồi, mặt cô đỏ lắm, có phải cảnh đó người ta đánh cô hơi mạnh tay không?”

Diễn hay không không quan trọng.

Tân Quỳ phẩy tay, lúc này cô thật sự muốn vượt thời gian, tát cho Hạ Vân Nghi mấy cái.

- -- 

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Xuân về, hoa bắt đầu nở, đoàn làm phim “Họa mi” đang trong thời gian chuẩn bị kết thúc. Tân Quỳ dồn hết sức cho bộ phim “Ngày mai”. So với lúc trước cô không bận rộn chạy đi quay phim cả hai bên như thế này.

Khi rảnh rỗi, Lý Nghiêm cầm cành ô liu do các công ty đưa tới, nhận mấy chương trình giải trí.

Nửa năm nay Tân Quỳ tham gia rất nhiều chương trình giải trí nên thời gian được khán giả nhìn thấy rất nhiều, mọi người cũng quen hơn. Quan trọng là cô hoạt bát, không cố tỏ vẻ, trong những chương trình thử thách khả năng đa dạng như vậy, cô vẫn có thể nỗ lực, nghiêm túc và hoàn thành nhiệm vụ.

Cho dù là chương trình về trí tuệ hay khả năng thám hiểm, Tân Quỳ vẫn có thể thành thạo. Tuy rằng cô cũng không hẳn là quá hoàn hảo, cô vẫn thi thoảng tương tác với khách mời, khán giả trên mạng rất thích xem.

Nhân khí của Tân Quỳ ngày một tăng lên đồng thời ngành giải trí cũng đánh giá cao giá trị thương mại của cô.

Đối với hai bộ phim mà cô đang quay, không chỉ có tư bản coi trọng mà đến các fan bị thu hút bởi phim “Bánh xe thời gian” cũng sôi nổi, rất chờ mong.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô trở nên nổi bật, xếp hạng nhất trong số những người mới.

Cho dù là sự nghiệp hay tình yêu, gần đây Tân Quỳ có thể nói là xuôi buồm thuận gió. Chỉ là thi thoảng cãi vã với Hạ Vân Nghi hoặc chiến tranh lạnh một lát.

Lúc trước có một lần, Hạ Vân Nghi tới khách sạn, không nói hai lời đã bắt đầu, sau khi làm vài lần, Tân Quỳ bị trừng phạt, cả người khó chịu, ngày hôm sau đúng lúc “bà dì” tới khiến cô nóng giận, không khống chế được mà giận dỗi Hạ Vân Nghi.

Mặc dù ngoài miệng anh không nói gì, mấy ngày đó có lẽ bị tâm trạng của cô ảnh hưởng, không vui vẻ lắm.

Anh sợ cô khó chịu, mấy ngày liên tiếp cực kỳ kiên nhẫn dỗ cô.

Trước khi gặp anh, Tân Quỳ là một cô gái có thể tự điều chỉnh cảm xúc rất tốt, sau khi gặp anh, nếm qua bao đắng cay ngọt bùi trên đường tình, cô vẫn cảm thấy… rất tốt.

Tân Quỳ bị chọc tức không phải vì Hạ Vân Nghi thích trêu cô, chỉ đơn giản là cô không thể nói lại anh, quá bực nên cô mới cảm thấy ấm ức.

Dù sao cô cũng là con gái thế gia trung dược, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu thiệt.

Tuy rằng cô không thể hiện ra nhưng trong xương cốt cô vẫn có chút kiêu ngạo.

Nhưng người yêu mà, cãi nhau là chuyện bình thường.

Giống như lần này, Hạ Vân Nghi nói sẽ tới khách sạn với cô khi anh xong việc, Tân Quỳ ngoài miệng thì giả vờ thanh cao lạnh lùng trả lời nhưng thật ra trong lòng cô đang thầm hoan hô.

- -- 

Chương trình giải trí lần này mà Tân Quỳ tham gia là một chương trình về trí tuệ trả lời nhanh.

Ở đây cô gặp lại Thành Oanh và Hà Nguyễn Dương đã lâu chưa thấy.

Nói đến cũng thật thần kỳ, trước khi cô chưa ở bên Hạ Vân Nghi, cô và cậu luôn gặp nhau trong chương trình giải trí nhưng khi cô đã chính thức hẹn hò với Hạ Vân Nghi, cô không hề nhìn thấy bóng dáng Hà Nguyễn Dương đâu.

Nghiêm túc mà nói những lần Hạ Vân Nghi tham gia, đều có cô. Tân Quỳ cũng biết được lúc trước Cố thị hợp tác với giải trí Nhất Thiên, hẳn là bây giờ đã kết thúc hợp tác rồi.

Cô còn chưa kịp nghĩ tiếp, Thành Oanh đã lấy mấy chai sữa chua được tài trợ, đưa cho Tân Quỳ một chai, “Sữa chua này uống rất ngon, tớ nhớ cậu làm người đại diện của nhãn hàng này đúng không?”

“Đúng vậy, lúc trước đã từng chụp quảng cáo.” Tân Quỳ đáp lời, chậm rãi mở nắp chai.

Thành Oanh nhìn cô, trong giọng nói mang chút hoang mang, “Cậu thật sự rất bận, cậu đến nhà tớ mấy lần, về sau tớ mời cậu tới nữa, cậu rốt cuộc không đến!”

“À, ờ.” Tân Quỳ có chút chột dạ, cười hì hì.

Tân Quỳ gặp Thành Oanh mới nhớ ra trước đây mình rất hay đem Thành Oanh ra làm bia đỡ đạn.

Trong lòng cô có chút áy náy, lúc này cô quyết định muốn bồi thường.

Cô mở chai sữa chua, đưa cho Thành Oanh, “Đây, tớ tự tay mở cho cậu uống đó.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của Thành Oanh, Tân Quỳ kéo cô ấy ngồi xuống ghế, lại bóp vai bóp chân cho cô ấy.

Vừa ân cần vừa nịnh hót.

Trong lúc đó còn hỏi Thành Oanh có muốn đấm lưng hay không.

Thành Oanh: “…”

Tiếc là tay nghề Tân Quỳ không tốt, chỉ uổng phí sức lực.

Thành Oanh bị tra tấn rất lâu, cũng xem như Tân Quỳ có lòng tốt, âm thầm nhịn.

“Đủ rồi, đủ rồi, tớ đã tiếp nhận được sự nhiệt tình của cậu sau nhiều ngày không thấy tớ.”

Tân Quỳ cười rạng rỡ, không đợi cô ấy nói thêm gì nữa, phía cuối hành lang đột nhiên có một chàng trai trẻ tuổi xuất hiện.

Là Hà Nguyễn Dương đã lâu không gặp.

Cậu vốn chậm rãi đi theo nhân viên công tác, khi ánh mắt nhìn thấy Tân Quỳ, cậu còn cho rằng mình hoa mắt, lập tức dụi mắt.

Thành Oanh thấy có người tới thế mạng, lúc này chọn chuồn là thượng sách, “Có người mới tới để cậu khoe tay nghề đấy, tớ nhớ mang máng người đại diện đang tìm tớ, đi trước đây.”

Tân Quỳ còn chưa kịp trả lời, tay vừa buông lỏng, Thành Oanh đã trốn đi rất nhanh.

Lúc này Hà Nguyễn Dương đã đi tới gần, chỉ kịp nghe được, “Tay nghề gì?”

“Ai da không phải tay nghề gì cả, chỉ là xoa bóp vai chân thôi.”

Hà Nguyễn Dương ngồi xuống ghế, “Vẫn là cô tốt nhất, đánh trúng lòng tôi. Gần đây tôi có hơi mệt mỏi, cô có thể giúp tôi.”

Mặc dù Tân Quỳ đã lâu không gặp Hà Nguyễn Dương, nhưng đã sớm quen thân.

Cô nghe vậy lập tức vỗ vỗ tay, không đồng ý, “Nam nữ thụ thụ bất thân, tự anh bóp đi.”

Hà Nguyễn Dương trợn mắt, không thể tin nổi, “Không phải chứ, cô đã thấy ai tự xoa bóp cho chính mình chưa?”

Tân Quỳ trả lời rất nhanh, “Không phải có anh rồi sao.”

Hà Nguyễn Dương im lặng một giây, cười rộ lên, “Nhanh mồm nhanh miệng quá nhỉ, trở nên thông minh hơn rồi, đã lâu không gặp, gần đây cô bận gì vậy?”

Bận thì đúng là rất bận nhưng vẫn có ít thời gian rảnh.

Ngày thường lúc rảnh rỗi, Tân Quỳ đều dành hết thời gian cho hai người.

Người thứ nhất là streamer mukbang, người thứ hai là Hạ Vân Nghi.

Thi thoảng còn gặp Cố Nghênh Mạn và Tân Nghiệp, còn lại chút thời gian sẽ dành cho Cố Duyên Chi.

Có thể thấy rằng dường như cô đã quên Hà Nguyễn Dương.

“Tôi bận quay phim và chương trình giải trí như trước kia thôi.” Tân Quỳ ngược lại trả lời anh rất nghiêm túc.

“Nhưng như vậy cũng đâu đến mức không thấy bóng dáng đâu.” Hà Nguyễn Dương biết rõ, sờ cằm mình, “Tôi không hẹn được ai xung quanh mình đi ăn cơm cả.”

Những người xung quanh Hà Nguyễn Dương…

Tân Quỳ đột nhiên cảm thấy tò mò.

“Sao anh lại không hẹn được ai?”

Hà Nguyễn Dương suy nghĩ, còn vắt chéo chân, “Gần đây Ninh Nhiên cũng không nhận phim mới, chẳng biết bận cái gì. Còn lão hạ, tuy biết rằng năm nào cậu ấy cũng bận nhưng cũng đâu bận đến mức đấy, lúc trước còn có thể đi đá bóng ở sân vận động, còn có thể hẹn đi ăn khuya, bây giờ không hề đi.”

Hà Nguyễn Dương sợ Tân Quỳ không tin, còn đặc biệt kể lại nơi mà cả Hạ Vân Nghi và cô đã từng có mặt, để cho thấy sự đáng thương của mình.

“Không phải lần ở sân vận động và đi ăn khuya cô đều có mặt sao?”

Tân Quỳ gật đầu, “Đúng vậy.”

“Nói đến tôi lại thấy tò mò, gần đây cô đã đi đến hai nơi này rồi sao?” Hà Nguyễn Dương đương nhiên không thể nắm rõ lịch trình của anh em trong lòng bàn tay, dù sao cậu cũng là một tiểu sinh lưu lượng, lịch trình ngày thường cũng rất nhiều.

Cậu chỉ có thể dựa vào việc hỏi thăm mới biết được có thể gặp được đối phương hay không.

“Không!” Tân Quỳ đột nhiên lớn tiếng.

Hà Nguyễn Dương tiến đến gần, che lỗ tai mình, “Giọng cô bé này lớn thật đấy, cực kỳ có sức sống.”

Tân Quỳ thấy cậu tuổi tác thì nhỏ nhưng dáng vẻ lại như ông cụ non, nói thẳng, “Anh cũng vậy, nhóc con.”

“Cô thì biết cái gì, tôi là đàn ông rồi, một người đàn ông nam tính!” Hà Nguyễn Dương nói rồi đứng bật dậy, vỗ vỗ ngực mình.

“Được rồi, nếu cô gặp được hai người kia mới lạ đó.” Hà Nguyễn Dương không chút che giấu, nghĩ gì nói đó, “Lão Hạ cũng có thể lý giải, tôi nghe nói cậu ấy đang chuẩn bị quay MV mới, đang cần nữ chính, còn tên Ninh Nhiên dường như đang ẩn thân rồi, không được, mấy ngày nữa tôi phải qua nhà cậu ấy bắt người.”

Hà Nguyễn Dương cũng đã nhìn thấy hot search trước kia.

Cậu đã lập tức đi hỏi Ninh Nhiên, muốn biết chuyện của đối phương với long miểu rốt cuộc là thế nào, kết quả Ninh Nhiên giống như đang chơi mạt chược, không hề nói cho cậu biết.

Hiện tại cậu không thể tìm được Ninh Nhiên. Ai không biết còn tưởng Ninh Nhiên bị thất tình nên đau khổ một mình.

Hà Nguyễn Dương nghĩ vậy, vẫy vẫy tay với Tân Quỳ, “Cô lại đây, chúng ta qua bên kia.”

Nhưng mà không có câu trả lời như dự kiến, chỉ có ánh mắt ngơ ngác của Tân Quỳ, “Anh nói… tiền bối Hạ đang tìm nữ chính cho MV?”

“Ừm, tôi nghe loáng thoáng là thế nhưng lười đi tìm cậu ấy để hỏi, tên họ Hạ này thường xuyên không để ý đến tin nhắn WeChat mà.” Hà Nguyễn Dương suy nghĩ một lát, lại nói thêm. “Lúc trước không phải MV của cậu ấy không có nữ chính sao, tại sao bây giờ lại phá lệ như vậy, tôi thật sự tò mò.”

Không chỉ có Hà Nguyễn Dương tò mò, Tân Quỳ cũng thật sự tò mò.

Hạ Vân Nghi chưa bao giờ nói qua chuyện này với cô.

Tân Quỳ nghĩ tới đây, nhíu mày một cái, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bã.

Hà Nguyễn Dương thấy cô sững sờ, giống như cũng nhận ra được vừa rồi mình nói gì.

Sau khi cậu hoàn hồn liền sờ sờ đầu mình, “Tại sao tôi cứ thấy có gì đó là lạ?”

May là Tân Quỳ nhanh mồm nói với Hà Nguyễn Dương, “Chúng ta qua bên kia thôi, người trong ekip đang gọi kìa.”

Khi sắp ghi hình, Tân Quỳ lấy điện thoại ra.

Trợ lý và Lý Nghiêm đứng cạnh cô, cẩn thận kiểm tra xem cô đã đeo tai nghe cẩn thận chưa.

Đúng lúc này, tin nhắn WeChat của Hạ Vân Nghi đến…

Bán hạt hướng dương: “Bảo bối, tối nay anh sẽ tới khách sạn của em.”

Bán hạt hướng dương: “Có muốn ăn gì không để anh đem cho em.”

Tên đàn ông thối này…

Một câu bảo bối, một câu còn xưng anh, kêu thuận miệng thật.

Nhưng anh lại muốn dùng nữ chính đóng trong MV!

Đã vậy còn không nói với cô!

Tới cái gì mà tới! Sao anh không đi uống gió Tây Bắc (*) đi!

(*) Hít gió Tây Bắc: dùng để ví von với việc không có tiền mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát.

Tân Quỳ hung dữ hừ một tiếng, mặc kệ Lý Nghiêm và trợ lý bị sắc mặt của cô dọa sợ, nhanh chóng gõ tin nhắn.

Cô muốn cho Hạ Vân Nghi biết được “Tới không được”, “Không thể tay không mà vặt hoa hướng dương”.

Tân tân hướng quỳ: “Đừng tới!”

Tân tân hướng quỳ: “Anh tới, em sẽ không để ý đến anh!”

Tân tân hướng quỳ: “Anh đi mà đến chỗ nữ chính của anh ấy!”

Sau khi nhắn ba tin, Tân Quỳ không biết lấy dũng khí ở đâu, lập tức cho Hạ Vân Nghi vào danh sách đen.

Cô sẽ để anh ở đó một thời gian, sau khi cô ghi hình xong sẽ bỏ ra.

Phía bên kia, Hạ Vân Nghi nhíu mày.

Khi ánh mắt nhìn tới tin nhắn cuối cùng kia, anh híp mắt, không biết nghĩ tới điều gì.

Rồi sau đó, anh nhắn tin lại cho cô.

Nhưng những gì anh nhận được chỉ là một dấu chấm than đỏ, rất lớn, rất dễ thấy.

Đến khi đã chắc chắn đó là Tân Quỳ, cậu có vẻ cực kỳ kích động.

Hà Nguyễn Dương bỏ trợ lý lại, đi về phía cô, “Tiểu Tân Quỳ!”

Thành Oanh