Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 202





Edit: Mèo Nhỏ
Sắc mặt Kiều Linh Nhi chùng xuống, ánh mắt toát lên sự lạnh lùng, “Vậy tiểu thư đến Thất vương phủ là để nghe ngóng tin tức!”
Đây là khẳng định, cũng vừa là nghi vấn!
Toàn thân Lệnh Hồ Nguyệt run lên, thậm chí sắc mặt cũng trắng bệnh, tim đập liên hồi, nàng ta phải cố gắng trấn an bản thân, “Không biết ý của Kiều tiểu thư là…”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Kiều Linh Nhi không hề giảm, nụ cười nhạt trên khóe môi ngày càng rõ ràng, “Lệnh Hồ tiểu thư tự nói đấy thôi, tiểu thư đến Thất vương phủ không phải vì muốn gả cho Thất vương gia, không phải vì quyền thế, ắt có mục đích khác.

Nên nhớ rằng con người sống đều vì một mục đích nào đó.

Nếu không có mục đích thì không phải là sống, không thể tự gọi đấy là sống.

Lệnh Hồ tiểu thư là người thông minh, hẳn là cũng hiểu ta đang nói đến điều gì.”
Lệnh Hồ Nguyệt mím đôi môi trắng bệch, miệng há hốc, “Kiều tiểu thư, nếu tiểu thư hoài nghi ai đó, muốn xử tội ai đó thì nhất định phải có bằng chứng, không thể vu khống.”
Kiều Linh nhi gật đầu, tỏ ý tán thành lời nói của nàng ta, “Nghe nói hôm nay Lệnh Hồ tiểu thư đi gặp Bát vương gia.”
“Phải.” Câu trả lời lạnh nhạt, cố giấu đi nỗi chán ghét mà nàng ta dành cho Kiều Linh nhi, chán ghét cái cách Kiều Linh Nhi kia lại phái người theo dõi nàng ta.
“Chẳng hay có phải vì chuyện của Bát vương phi?” Kiều Linh Nhi ngước mắt, khẽ liếc nhìn nàng ta, sau mới cúi đầu nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Lệnh Hồ Nguyệt không đưa ra đáp án, nàng ta cũng đá sớm đoán được ở Thất vương phủ nhất định có gián điệp, chuyện nàng ta đến gặp Bát vương gia nhất định sẽ có người phát hiện, thế nhưng nàng ta dám khẳng định, việc nàng ta giao ước với Bát vương gia không một ai hay biết.

Chỉ e chuyện đi gặp Bát vương gia ban nãy đã truyền vào cung, nói không chừng chỉ lát nữa thôi Hoàng hậu nương nương sẽ phái người đến triệu nàng ta đi.
“Tỷ tỷ là người thân duy nhất của ta, nếu như ta không quan tâm đến tỷ ấy, vậy thì nên quan tâm ai đây? Dù cho tỷ tỷ bây giờ có là vương phi, nhưng cũng có những trắc trở người ngoài không thể hiểu được.

Kiều tiểu thư nghĩ xem, có phải ta càng nên quan tâm đến tỷ tỷ mình hay không?”
Khá lắm, không ngờ biết cách tránh được vấn đề lại còn phản vấn!

Thế nhưng chuyện Lệnh Hồ Minh kia gặp trắc trở thì liên quan gì đến nàng? Nàng không phải thánh mẫu, sao có thể lo cuộc sống tốt đẹp cho tất cả mọi người? Nếu nàng có khả năng ấy thì đã không để Hoàng tổ mẫu chịu khổ.
“Bất kể lần này tiểu thư đi gặp Bát vương gia vì chuyện gì, ta cũng mong sẽ không có lần sau.

Tiểu thư đã vào Thất vương phủ thì tạm thời là người của Thất vương phủ, nếu cứ lén lút ra ngoài gặp người khác như vậy, Hiên biết được sẽ không vui, người khác biết chuyện cũng không vui vẻ gì.

Lệnh Hồ tiểu thư là người thông minh, không cần biết mục đích của tiểu thư lần này là để bảo vệ mình hay người nào khác, hay là muốn đoạt được thứ gì đi chăng nữa, ta mong tiểu thư có thể tĩnh tâm, biết vị trí của mình, nếu không thì xảy ra chuyện gì ta cũng bất lực.”
Kiều Linh Nhi bỏ lại câu này rồi sai Thời Thiến tiễn khách.
Lệnh Hồ Nguyệt há hốc mồm, còn đang định nói gì đó, có lẽ toan giải thích, nhưng sau cũng lặng thinh.
Sau khi Thời Thiến tiễn nàng ta ra khỏi viện, bất chợt cất tiếng, “Lệnh Hồ tiểu thư.”
Lệnh Hồ Nguyệt dừng bước, đợi nàng ta nói tiếp.
“Hôm nay khi tiểu thư xuất cung thì nghe đám cung nhân nói, Lệnh Hồ tiểu thư cô lén ra ngoài hẹn hò với Bát vương gia, chuyện này được bẩm báo với Hoàng hậu nương nương nên tiểu thư mới biết.

Vốn dĩ chuyện này tôi không nên nhúng tay vào, càng không nên nhiều lời.

Thế nhưng vì tiểu thư, tôi vẫn phải nói một câu.

Lệnh Hồ tiểu thư, dù cho lần này cô đến Thất vương phủ với mục đích gì, cũng hy vọng cô không làm tổn thương đến tiểu thư, bằng không đừng trách tôi vô tình.”
Sau khi nói xong, Thời Thiến xoay người bỏ đi.
Dõi theo hướng Thời Thiến bước đi, mãi lâu sau Lệnh Hồ Nguyệt mới bình tĩnh lại.
Hóa ra là người của Hoàng hậu nương nương báo lại việc nàng ta đi gặp Bát vương gia, chứ không phải Kiều Linh Nhi cho người theo dõi.

Ban nãy nàng ta đã trách lầm Kiều Linh Nhi!

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không được tốt, Đào Nhi lo lắng, “Thời Thiến kia không biết làm sao lại nói năng kì quái như vậy, tiểu thư đâu làm gì có lỗi với Kiều tiểu thư chứ.

Hơn nữa trước đây người cũng thường đi gặp Bát vương gia mà.”
“Đào Nhi.” Lệnh Hồ Nguyệt sẵng giọng quát, thấy nàng ta im rồi mới tiếp lời, “Chuyện trường kia không cần nhắc lại, ngày sau cũng đừng khơi ra.

Kiều tiểu thư vì muốn tốt cho ta nên mới như vậy, nếu để ta biết ngươi có lời bất kính với Kiều tiểu thư, coi chừng ta lột da ngươi.”
Đào Nhi rụt cổ lại, “Dạ, tiểu thư.

Nô tì biết rồi.”
Bấy giờ Lệnh Hồ Nguyệt mới rảo bước về phía viện tử của mình.
Thời Thiến vừa quay lại đại điện, Kiều Linh Nhi chỉ giương mắt nhìn, lạnh nhạt hỏi, “Ngươi đã nói hết tình hình cho nàng ta nghe?”
Thời Thiến cúi đầu, “Dạ.”
Kiều Linh Nhi còn chưa kịp nói gì, Vân Lam đã nhìn Thời Thiến với vẻ trách cứ, “Thời Thiến, có những việc cô không thể tự ý định đoạt.”
Tiểu thư không nói thẳng với Lệnh Hồ tiểu thư là có lý do của người, Thời Thiến tự ý như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của tiểu thư.
Thời Thiến nhíu mày, “Tiểu thư, thuộc hạ biết lỗi.”
Kiều Linh Nhi trầm ngâm một hồi, “Thôi, nói cũng đã nói rồi, lần sau chú ý hơn.”
“Dạ, tiểu thư.”
Ngay lúc này Vân Lam thở dài một tiếng, trong lòng càng thêm nghi ngờ, “Tiểu thư, vì sao khi nãy người không nói thẳng với Lệnh Hồ tiểu thư? Nô tỳ thấy sắc mặt Lệnh Hồ tiểu thư không được tốt, chắc là đang giận tiểu thư lắm.”
“Nàng ta rất thông minh, có những việc không cần vạch trần cũng đã hiểu được.

Hoàng hậu biết nàng ta và Bát vương gia có quan hệ, chuyện này đến tai nàng ta chỉ là việc sớm hay muộn.


Nếu chúng ta nói thẳng cho nàng ta biết, nàng ta sẽ đề phòng, sẽ nghĩ Hoàng hậu chăm chăm nhắm vào nàng ta không ta, đến khi ấy sẽ nảy sinh xung đột với Hoàng hậu, khi ấy đối với chúng ta, với nàng ta hay với Thất vương phủ đều bất lợi.

Thế nhưng nếu để cô ta tự phát hiện ra, nếu hay biết chuyện gặp Bát vương gia là tin từ Hoàng hậu, biết đâu chừng nàng ta sẽ nhẫn nại, sẽ không trở mặt với Hoàng hậu quá nhanh.”
Kiều Linh Nhi giải thích như vậy khiến Thời Thiến hiểu được sự nóng vội của mình, nàng ta lập tức nhận lỗi, “Xin lỗi tiểu thư, đều do thuộc hạ nóng vội.”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, “Sai thì có sai, nhưng ngươi nhắc nhở như thế, ta tin rằng nàng ta cũng sẽ suy nghĩ kĩ càng.”
Nếu mọi việc đúng như Kiều Linh Nhi dự liệu, Lệnh Hồ Nguyệt sẽ càng thêm hận Hoàng hậu, chuẩn bị đòn phản kích.

Thế nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, nếu Kiều Linh Nhi không nói thẳng ra, nàng ta đã biết tin về Bát vương gia lấy từ chỗ Hoàng hậu, đây là cách rõ nhất thể hiện rằng, Kiều Linh Nhi đang đợi câu trả lời của nàng ta.
Giờ ngọ hôm sau, sau khi Lệnh Hồ Nguyệt từ hoàng cung trở về, nàng ta đi thẳng đến đại điện tìm Kiều linh Nhi.

Về phần Kiều Linh Nhi, dường như đã linh tính nàng ta sẽ đến, trà ngon cũng đã chuẩn bị sẵn.
Thấy vậy, Lệnh Hồ Nguyệt không kìm được mà bật cười, “Kiều tiểu thư liệu sự như thần.”
Kiều Linh Nhi khẽ lắc đầu, “Chẳng qua là may mắn thôi.”
Lệnh Hồ Nguyệt vẫn chưa ngồi xuống, nàng ta nhìn thẳng vào mắt Kiều Linh Nhi, một lát sau mới lên tiếng, “Ta muốn hợp tác với Kiều tiểu thư, không biết ý Kiều tiểu thư thế nào?”
Kiều Linh Nhi tay bưng trà, khẽ nhấp một ngụm, duy trì sự im lặng.
“Ta biết Kiều tiểu thư sẽ nghi ngờ thành ý này.” Lệnh Hồ Nguyệt khẽ nở nụ cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh Kiều Linh Nhi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới tiếp, “Hoàng hậu phái chúng ta đến Thất vương phủ để hỗ trợ trong khoảng thời gian này, xem xem Thất vương gia có hành động gì.”
Kiều Linh Nhi cười nhạt, nàng đặt chén trà xuống, “Thất vương gia có hành động gì, các người nghĩ bản thân có thể phát hiện ra sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Kiều Linh Nhi, Lệnh Hồ Nguyệt không hề hoảng loạn, “Nếu không thử làm sao biết được?”
“Dựa vào đâu mà ta phải tin tưởng tiểu thư?” Kiều Linh Nhi lạnh lùng hỏi, ánh mắt cơ trí toát ra hàn khí, rơi thẳng trên khuôn mặt Lệnh Hồ Nguyệt.
Lệnh Hồ Nguyệt vốn bình tĩnh, nhưng không hiểu vì sao khi chạm phải ánh mắt Kiều Linh Nhi lại thấy toàn thân run lên, khiến nàng ta có phần bồn chồn.
Một lát sau, Lệnh Hồ Nguyệt đã bình tĩnh lại, mới nhẹ nhàng đáp, “Sau cùng thì Kiều tiểu thư cũng sẽ tin tưởng ta thôi.”
Sự tự tin này khiến Kiều Linh Nhi rất hứng thú.

Thật ra nàng luôn đánh cược, đánh cược sẽ hợp tác với Lệnh Hồ nguyệt, hôm nay đã thắng, bỗng nhiên nàng muốn cẩn thận hơn một chút.
“Trong năm người, người ta có thể lựa chọn để hợp tác không chỉ có mình tiểu thư.”

“Thế nhưng ta là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Bởi vì tỷ tỷ của cô là Bát vương phi ư?”
“Bởi vì ta là Lệnh Hồ Nguyệt.”
“Ha ha ha, không sai.” Kiều Linh Nhi bật cười sảng khoái.
Lệnh Hồ Nguyệt chợt cảm thấy kì lạ, nàng ta chưa từng nghĩ rằng người thoạt nhìn thông minh, hiền thục như Kiều Linh Nhi lại có một mặt khác thoải mái đến như vậy.

Ấy, phải nói là rất hào phóng, đối diện với cô gái như thế này, thật sự thấy rất thoải mái.
“Nếu Kiều tiểu thư đã đồng ý, sao ta có thể cự tuyệt?” Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, nàng đứng lên bước đến trước mặt Lệnh Hồ Nguyệt, chìa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
Lệnh Hồ Nguyệt giật mình, không rõ hành động này của nàng là có ý gì.
Ấy, Kiều Linh Nhi bấy giờ mới nhớ ra vào thời đại này thói quen bắt tay khi hợp tác vẫn chưa ra đời.
Thôi bỏ đi, dù gì cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi mà.
Đêm đến, Kiều Linh Nhi nhắc chuyện này với Tư Đồ Hiên thì bị hắn trách, “Chuyện này nàng nên bàn với ta trước mới phải.”
Hôm qua hắn vào cung, Kiều Linh Nhi nghe được tin tức đã lập tức quyết định.

Phải nhớ rằng nếu để Hoàng hậu biết nàng hợp tác với Lệnh Hồ Nguyệt, nhất định sẽ không dừng tay.

May là Lệnh Hồ Nguyệt thông minh, có thể tránh được sự chất vấn của Hoàng hậu, thế nhưng sau này khó có được lần hai.

Hơn nữa nếu để Hoàng hậu biết nàng ta hay chuyện trong cung truyền ra, hẳn sẽ càng thêm nghi ngờ, sau đó ra tay hạ thủ…
Kiều Linh Nhi oan ức nói, “Dạo này chàng bộn bề công việc, đã bao ngày rồi không trò chuyện với ta, thế nên ta đành tự mình sắp xếp, những mong có thể giúp chàng một tay.”
Giọng đã nói lạc đi khiến lòng Tư Đồ Hiên đau nhói.
Hắn vươn bàn tay to lớn ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “Linh Nhi, thật xin lỗi.

Là ta không tốt, là ta để nàng cô đơn.”