Edit: Mèo Nhỏ
Kiều Linh Nhi ngẩn ra, nàng chớp mắt ra vẻ rằng không phải nàng trách vì hắn không có thời gian dành cho nàng, cũng không trách việc hắn để nàng một mình, chẳng qua là hắn trách nàng không bàn bạc với hắn chuyện kia nên nàng thấy hơi tủi thân mà thôi.
“Thật ra…”
Kiều Linh Nhi còn chưa kịp giải thích thì Tư Đồ Hiên đã cắt ngang, “Sau này ta sẽ về phủ với nàng nhiều hơn, sẽ không để nàng cảm thấy cô đơn nữa.”
Một dòng nước ấm áp chậm rãi uốn quanh, Kiều Linh Nhi cảm thấy viền mắt nàng nóng ấm, dường như giọt lệ nơi khóe mắt đã chực trào.
Kiều Linh Nhi, đừng có mà đa sầu đa cảm như thế, nhân gia nói sẽ dành thời gian cho mình cơ mà, bản thân nên vui lên mới phải.
Nhất định là lời ban nãy đã khiến người ta hiểu lầm mất rồi, thế cho nên càng phải nói, càng phải giải thích rõ.
Lời khuyên ấy cứ vương vẩn trong lòng nàng không thôi.
Cuối cùng Kiều Linh Nhi khẽ cười, nàng ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt ngọc dưới ánh nên càng thêm phần mỹ lệ, “Người ta không phải đang nói chuyện này.”
Giọng nói yêu kiều, dịu dàng, tựa như gió xuân tràn vào tim Tư Đồ Hiên, hắn vốn mạnh mẽ nhưng nay trái tim như mềm nhũn ra, ánh mắt chất chứa nhu tình, chăm chú nhìn nàng, đợi nàng.
“Hiên, mục đích của chúng ta bây giờ là phải nhanh chóng vạch trần âm mưu của người kia, cứu Hoàng tổ mẫu, cho nên ta biết chàng không có thời gian ở bên cạnh ta.
Dù gì con đường chúng ta phải đi cũng còn dài, sau này sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau.”
Trái tim Tư Đồ Hiên đã mềm mọng như làn nước xuân trong vắt, người con gái trước mặt này vẫn luôn tỉ mỉ quan tâm như thế, vẫn luôn thấu hiểu suy nghĩ của mình như thế.
“Linh Nhi, nàng…”
Kiều Linh Nhi dịu dàng trừng mắt nhìn Tư Đồ Hiên, dẫu nói là trừng, nhưng trông lại như đang quyến rũ đối phương.
Trái tim Tư Đồ Hiên lại một phen nhộn nhạo, bàn tay to lớn bên hông nàng tăng thêm lực, dường như muốn ôm chặt nàng vào lòng.
“Người ta nói không nói đến chuyện ấy đâu phải là đang trách chàng.” Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ, “Ai bảo khi nãy chàng trách ta không bàn bạc với chàng? Mỗi ngày chàng đều vì chuyện của Hoàng tổ mẫu mà bôn ba khắp nơi, ta nào dám quấy rầy, muốn chàng nghỉ ngơi nhiều một chút, có thế mới đủ sức đi cứu Hoàng tổ mẫu chứ.”
“Linh Nhi…”
“Hiên, chúng ta đều lo lắng cho Hoàng tổ mẫu, đều muốn những điều tốt nhất cho Hoàng tổ mẫu, và cho tất cả chúng ta nữa.”
Đôi mắt đen nhánh như báo thạch ánh lên tia sáng, chẳng khác nào hai ngôi sao sáng nơi chân trời, vừa thấy đã khiến lòng người tĩnh tại.
Một lúc sau, Tư Đồ Hiên mới gật đầu, “Linh Nhi vất vả rồi.”
Kiều Linh Nhi há hốc, nàng không rõ hắn đang ám chỉ nàng vì hắn mà đã suy nghĩ vất vả, hay là vất vả đưa ra quyết định kia.
Mà thôi, bất kể ra sao thì cũng đều là vất vả, thật sự quá vất vả.
“Chàng có còn trách ta không chịu bàn bạc với chàng?” Dẫu biết hắn nói vậy cũng vì lo lắng cho nàng, thế nhưng nàng không cam lòng, dù làm bất cứ chuyện gì nàng cũng đều muốn có sự tán thành của hắn.
Tư Đồ Hiên bất đắc dĩ thở dài rồi lắc đầu, “Ta không trách nàng.”
Hắn dừng lại một chút, sau đó không đợi nàng lên tiếng đã nói tiếp, “Bất kể nàng quyết định ra sao, chỉ cần quyết định ấy không tổn hại đến nàng, ta đều đồng ý.”
Kiều Linh Nhi ngẩn ngơ, ý của hắn là, nếu như tổn hại đến nàng hắn sẽ phản đối? Thế nhưng tổn thương hay không cũng là sau khi đã quyết định, sau khi hành động rồi mới biết, không lẽ hắn lại có khả năng nhìn thấy tương lai?
Vệt đen xuất hiện ngày càng nhiều trên khuôn mặt nhỏ, Kiều Linh Nhi rầu rĩ nói.
“Hiên, chàng có khả năng đoán trước được tình hình sao?”
Tư Đồ Hiên chưa hiểu ý của nàng, hắn cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt ngọc, lát sau mới chợt ngộ ra, hắn bật cười, “Ta nào có khả năng ấy.” Nói xong, nụ cười ấy thu lại, giọng nói sặc mùi máu tanh, “Nếu nàng bị tổn thương, bất kể đối phương là ai, ta tuyệt đối không tha cho hắn.”
Kiều Linh Nhi rùng minh, dù đã thấy được sự khát máu của hắn, tuyệt tình của hắn, cũng đã nhìn rõ mặt dịu dàng của hắn, thế nhưng khuôn mặt vừa dịu dàng lại vừa phẫn nộ lúc này nàng chưa từng nhìn thấy.
Chưa từng thấy, nhưng lại rất thích.
Phải, nàng thích, tức tất cả các cô gái khác đều thích.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Linh Nhi lại dấy lên niềm vui vừa nhẹ nhàng, lại vừa mềm mại, nam nhân trước mặt là của nàng, dù là ai cũng không thể cướp đi.
“Hiên, chàng nói xem Hoàng hậu liệu có động tĩnh gì mới khkông?”
Nếu hắn trách nàng, tất hắn đã có trù bị hành động, có điều nàng không biết mà thôi.
Tư Đồ Hiên nhíu mày, “Tạm thời Hoàng hậu chưa hành động, chỉ có kẻ khác đã rục rịch thôi.”
Kẻ khác? Đang ám chỉ đến ai nhỉ?
Bỗng nhiên trong đầu Kiều Linh Nhi hiện lên một người, khiến nàng không khỏi kinh ngạc, “Bát vương gia?”
Tư Đồ Hiên không khẳng định suy đoán của nàng mà nói tiếp, “Mấy hôm nay tinh thần phụ hoàng không được tốt, trong triều không ít kẻ dao động, thế lực khắp nơi tạo áp lực lên thái tử, tinh thần của thái tử cũng không được tốt lắm.”
Kiều Linh Nhi cũng nhíu mày, “Có người xúi giục đại thần trong triều tạo phản?”
“Không loại trừ khả năng này, Vân phi nói không sai, có vài kẻ không nhẫn nại được nữa, đầu tiên là ra tay với Hoàng tổ mẫu, sau đó đến phụ hoàng.
Nỗi bất an dấy lên trong lòng Kiều Linh Nhi, “Người tiếp theo liệu có phải là Vân phi không?”
Sau khi thốt ra câu này, chính bản thân nàng cũng thấy ngạc nhiên, vì sao đột nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện này nhỉ.
Tư Đồ Hiên cũng sững sờ, rõ ràng là vì điều nàng vừa nói.
“Thời Bố.” Tư Đồ Hiên như chợt nhớ ra điều gì, lập tức cất tiếng gọi.
Thời Bố xuất hiện trong tích tắc, “Có thuộc hạ.”
Tư Đồ Hiên buông Kiều Linh Nhi ra, mở cửa dặn dò Thời Bố một số chuyện rồi mới xoay người vào.
Trong lòng Kiều Linh Nhi càng bất an, nàng cảm thấy dường như có chuyện gì đó xảy ra.
Ánh mắt của hắn chăm chú như thế, chẳng lẽ Vân phi đã thật sự xảy ra chuyện? Hay là ý bảo suy đoán khi nãy của nàng có thể sẽ xảy ra?
“Hiên, có phải là…”
Không muốn khiến nàng sốt ruộc, Tư Đồ Hiên vội ôm nàng ngồi xuống, hắn nói, “Linh Nhi, nàng đừng lo lắng, ta đã phái Thời Bố âm thầm bảo vệ Vân phi, sẽ không có chuyện gì.
Hiện tại ở hậu cung Vân phi cũng nắm quyền thế, không thua gì Hoàng hậu, nếu như kẻ kia biết nghĩ, tuyệt đối sẽ không ra tay với Vân phi.”
“Thế nhưng Hiên à, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mấy năm qua Vân phi chịu khổ chỉ mong được yên bình, ta không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tính mạng của nàng ấy.” Kiều Linh Nhi nghiêm túc nói.
Đây là chuyện liên quan đến sống chết, chỉ lơ là một chút thôi sẽ bỏ mạng nơi thâm cung.
Nàng không muốn để Vân phi chịu nỗi uất ức ấy, mặc kệ năm xưa ra sao, nàng cũng mong cô gái kia có thể sống thật tốt.
Tư Đồ Hiên càng nhíu chặt mày hơn, “Nếu ngày ấy đến, nàng ấy sẽ chọn hi sinh.”
Kiều Linh Nhi hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn hắn bằng ánh mắt không dám tin, “Chàng nói, chàng nói gì?”
Nếu như ngày ấy đến, nàng ta sẽ chọn cách hi sinh sao? Tức là bấy lâu nay Vân phi vẫn biết rồi sẽ có một ngày người kia sẽ xuống vay với nàng ta, cho nên nếu như ngày ấy đến, nàng ta và Hiên đều đã hiểu rõ.
Vậy mà nàng ta, vì… Bất kể là vì cái gì, đều nguyện ý hi sinh sao?
Không, chuyện này sao có thể!
“Linh Nhi, nàng bình tĩnh một chút.” Tư Đồ Hiên cũng đứng lên, vươn tay định kéo nàng lại nhưng lại bị tránh né.
“Hiên, không một ai bằng lòng hi sinh như vậy cả, nàng ta không thể chọn cách này, chàng mau ngăn nàng ta lại đi.” Kiều Linh Nhi thật sự rất lo lắng.
“Linh Nhi, nàng bình tĩnh lại đi.” Tư Đồ Hiên cao giọng nói, cốt để nàng tỉnh táo lại, sau mới nói tiếp, “Ban nãy chỉ là suy đoán của nàng, điều này chưa chắc đã là sự thật, hơn nữa người kia tạm thời sẽ không hạ thủ tiếp, cho nên Vân phi vẫn an toàn.
Ta đã phái Thời Bố dẫn người đi bảo vệ Vân phi, cốt là phòng bị trước thôi.”
Giọng nói chắc nịnh khiến trái tim đang hoảng loạn của Kiều Linh Nhi dần bình tĩnh lại.
Một lúc sau, Kiều Linh Nhi mới cất tiếng, giọng nàng khàn khàn, “Hiên, ta lo lắm, ta không muốn vì thứ quyền lợi hão huyền mà có người phải hi sinh, ta không muốn những người bên cạnh cứ dần biến mất như thế, vì một thứ quyền lợi hư ảo.”
Tư Đồ Hiên đau lòng ôm lấy nàng, ôm thật chặt, thật chặt, “Đừng lo lắng, đã có ta ở đây.”
Tựa vào bờ ngực rọng, nàng thoáng thấy yên tâm, và cứ thế chìm vào giấc mộng lúc nào không biết.
Hắn bế nàng lên giường, đắp chăn.
Ngắm gương mặt say ngủ ấy, trái tim ấm áp của Tư Đồ HIên thấy bình yên hẳn.
Linh Nhi, dù là phải hi sinh bất kì ai, chỉ cần có thể đổi lấy sự an toàn của nàng, giữ mãi được nụ cười tươi của nàng, ta đều bằng lòng, dẫu cho điều đó có phải đánh đổi bằng mạng sống của ta.
Ngày hôm sau, khi Kiều Linh Nhi thức dậy nàng cảm thấy mình đã nằm mơ một giấc mơ rất dài, thế nhưng nghĩ mãi cũng không ra giấc mộng kia rốt cuộc như thế nào.
“Tiểu thư, người đang nghĩ gì thế? Trà đã nguội cả rồi.” Thấy tiểu thư bưng chén trà rồi ngẩn ra, Thời Thiến hỏi han với sự quan tâm.
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới khôi phục tinh thần, nàng cười khổ, nàng của mấy hôm nay thật là…
“Các vị tiểu thư còn càn quấy nữa không?”
Thời Thiến bật cười, “Tiểu thư à, sao người lại hỏi chuyện này, các vị tiểu thư bây giờ đều như trẻ con đấy ạ.”
Người nên nhớ các vị tiểu thư kia so ra vẫn lớn hơn tiểu thư, dù chỉ mấy ngày, lớn nhất cũng chỉ hơn một tháng, nhưng tiểu thư dùng cách hỏi này thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Kiều Linh Nhi cũng nhịn không được mà bật cười, dù gì ở kiếp trước nàng cũng lớn hơn bọn họ không ít tuổi.
Thế nhưng chuyện hoang đường như thế, làm sao nàng nói ra cho được? Dù có nói chăng nữa, nha đầu Thời Thiến kia chưa chắc đã tin nàng…
Thời Thiến không tin, vậy còn hắn thì sao? Liệu hắn có tin nàng không? Nếu không nói với hắn chuyện này, sau này nói ra liệu có dọa hắn sợ hay không?
“Tiểu thư, tiểu thư, Vân phi nương nương, Vân phi nương nương…” Đột nhiên Vân Lam vội vàng chạy vào, suýt chút nữa ngã nhào, may mà Thời Thiến nhanh tay đỡ lấy nàng ta, “Vân Lam, không được lỗ mãng.”
Vân Lam chẳng để ý đến Thời Thiến, nàng ta bước nhanh đến bên cạnh Kiều Linh Nhi, “Tiểu thư, Vân phi nương nương…”
Không đợi Vân Lam nói hết câu, trong đầu Kiều Linh Nhi như có tiếng nổ vang, nàng đứng bật dậy, tay nắm lấy vai Vân Lam, “Vân phi nương nương làm sao?”
Đã xảy ra chuyện rồi, thật sự đã xảy ra chuyện rồi!