Thích Thầm Bé Nhút Nhát

Chương 16



16

Ngày hôm sau, hội bàn sau đều đến muộn.

Lúc bọn họ đến lớp cũng đã gần 10 giờ rồi, biểu tình trên mặt thì đều vô cùng đau khổ.

Sau khi chạm phải ánh mắt của tôi, trong mắt bọn họ hiện lên sợ hãi. Tuy rằng chuyện này làm tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Ai ngờ, vừa tan học, bọn họ lại chủ động đi đến văn phòng giáo viên.

Không lâu sau đó, tôi cũng bị thầy gọi đến văn phòng.

Trong văn phòng, thầy tức giận đến mức cả người phát run, vỗ bàn: “Làm bậy! Sao các em có thể bắt nạt bạn học như thế hả? Đừng tưởng chủ động đi nhận sai là có thể bỏ qua chuyện này, các em nhất định phải xin lỗi bạn hoc Hạ Vãn!”

Tôi chầm chậm đi vào văn phòng, từ lời nói của thầy tôi đã hiểu đại khái, bọn họ vậy mà lại thẳng thắn thừa nhận việc bắt nạt tôi.

Hóa ra số tiền kia là bọn họ lấy dùng để ăn chơi, trong nhà bọn họ rất có tiền, số tiền này căn bản bọn họ không để vào mắt. Dùng tiền xong rồi vu oan lên đầu tôi, là do một nữ sinh trong nhóm của bọn họ phân phó.

Vì thích Cố Bắc, cho nên cô nữ sinh kia nhìn tôi càng thấy không thuận mắt, muốn dùng chuyện này để đuổi tôi ra khỏi trường. Mà việc đấy đối với nhóm người bắt nạt tôi cũng chỉ là tiện tay, bọn họ không hề nghĩ ngợi đã đồng ý.

Nhìn thấy bóng dáng của tôi, giọng điệu của thầy dịu đi đôi chút: “Bạn học Hạ Vãn đã tới. Thầy đã biết chuyện bọn họ bắt nạt em, nhất định sẽ phê bình nghiêm khắc.”

Mà nhóm người đó trước đây cực kỳ kiêu ngạo trước mặt tôi, bây giờ lại xin lỗi tôi tới tấp hy vọng tôi sẽ tha thứ cho bọn họ.

Thầy đập bàn: “Chuyện này rất nghiêm trọng, thầy định thông báo cho phụ huynh của các em đến trường nói chuyện.”

Nhìn thầy chuẩn bị gọi điện thoại, tim tôi đột nhiên nhảy thót lên một nhịp, muốn gọi điện thoại cho bố tôi ư? Ông ấy mà đến trường chắc sẽ chỉ cảm thấy là do tôi không hiểu chuyện nhỉ?

Tôi nắm chặt tay, đôi mắt dán vào bàn tay đang nhấn số điện thoại của thầy, đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang động tác của thầy.

Mọi người vô thức nhìn qua, một người đàn ông anh tuấn trong bộ vest và đôi giày da.

Thầy nhìn anh ấy, vội vàng đứng dậy chào: “Ngài Cố, sao anh lại tới đây?”