Bình minh hôm sau, dọc thạch lộ dẫn tới Lưu Hương Phố, giữa đám để tử tạp dịch đang lục đục đi làm việc chỉ thấy Lục Trần đang vừa lững thững đi vừa ngáp ngắn ngáp dài. Gần đó cũng có mấy đồng môn nhận thức hắn nên tiến lại chào hỏi, thấy bộ dáng của hắn như vậy thì há miệng cười trêu:
“Ngươi tối qua làm chuyện gì mờ ám hay sao mà ngủ không ngon vậy!”
“Ngày nào cũng làm việc cật lực, mệt toàn thân, ta thấy ngủ từng nào cũng không đủ a” Lục Trần lắc đầu thở dài cười khổ
Đám đệ tử tạp dịch liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, xem ra cũng có chút đồng cảm với lời cảm thán của hắn. Chỉ là cho dù thế nào thì Côn Lôn phái cũng là danh môn chính phái, vẫn sẽ cho đệ tử tạp dịch một tia hi vọng, chỉ cần ngươi có thiên tư hơn người rồi nhẫn nại chờ đợi rồi sẽ đến một ngày vận khí bộc phát cơ hội sẽ đến.
Hi vọng tuy có chút xa vời bé nhỏ nhưng hấp dẫn từ việc tu thành tiên nhân khiến biết bao nhiêu người vẫn cam tâm tình nguyện phấn đấu
Chỉ nói chuyện phiếm được một lát thì mặt trời cũng đã đứng bóng, ánh nắng vàng dịu sà lên mảnh linh điền xanh mướt kèm theo mùi hương thơm ngát đặc trưng thật khiến người ta sảng khoái. Đông đảo đám đệ tử tạp dịch như lũ ong thợ cần mẫn, dồn dập hướng về phía mảnh linh điền của mình đi tới, Lục Trần cũng vậy hắn hướng tới khu vực đang gieo trồng Ưng Quả thụ mà đi tới.
Thời điểm đến được mảnh linh điền của bản thân, hắn không nhịn được mà ngước đầu nhìn bầu trời, sắc trời hôm nay sáng sủa trời cao trong xanh mây trắng lững lờ trôi, hắn lẩm bẩm cảm thán đúng là một ngày đẹp trời mà.
Rất nhanh một lát sau thì những người còn lại cũng đã đến thế nhưng sau một lát điểm danh thì Lâm Thịnh chợt nhíu mày hỏi:
“Chờ một chút, hôm nay sao lại thiếu một người hả”
Mọi người ngạc nhiên đứng lại, dồn dập quay đầu nhìn lại.
Nhan La cũng hơi kinh ngạc hỏi lại:
“Cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ còn có người không muốn?”
Lâm Thịnh khẽ đối chiếu với danh sách trong tay một chút rồi nhìn tiếp một lần nữa đám người đối diện, y trầm ngâm một lát rồi hướng Nhan La nói
“Tên đệ tử tên là Hạ Trường Sinh không có mặt”
Nhan La “Hừ” một tiếng bất mãn:
“Tên tiểu đệ tử này thật không biết nặng nhẹ! Thôi, khỏi cần để ý tới hắn, không thể để nhiều người cứ đứng đây chờ mỗi mình hắn được, bắt đầu đi”
Nhan La mắng như vậy xét về tình về lý thì cũng chẳng sai nên Lâm Thịnh cũng chẳng có gì dị nghị, lập tức ra lệnh cho đám đệ tử đi làm việc, đồng thời y liếc nhìn bản danh sách trên tay với vẻ mặt rất không vui. Tuy việc này là Nhan La khởi xướng nhưng người đứng ra chọn đệ tử lại là hắn, bây giờ Hạ Trường Sinh đột nhiên vắng mặt mặc dù Nhan La không có bất kỳ ý gì là chỉ trích hắn nhưng sự việc như vậy khác gì vỗ thẳng vào mặt hắn.
Lâm Thịnh thầm nghĩ đợi lúc Hạ Trường Sinh đến sẽ mắng cho một trận, còn cả lúc tuyển chọn nữa nhất định sẽ không tuyển người này
Lâm Thịnh chỉ nghĩ trong lòng như vậy chứ trên mặt y vẫn không chút biểu tình, chỉ xoay người nhìn đám đệ tự đang bận rộn trong linh điền
[Dịch giả: dnp]
Ý nghĩ muốn mạnh mẽ mắng Hạ Trường Sinh một trận trong lòng Lâm Thịnh vẫn không thể thực hiện vì cả buổi sáng đều không thấy bóng dáng Hạ Trường Sinh đâu cả. Đến trưa thì sắc mặt Lâm Thịnh đã bắt đầu âm trầm, tái mét vì tức giận, cả đám xung quanh trừ Nhan La thì không một ai dám đứng gần y
Nhan La có quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn bất quá cũng không có nói gì cả, công việc sắp xếp quản lý đám đệ tử tạp dịch là phận sự của Lâm Thịnh, nàng thuận miệng nói một vài câu thì không sao nhưng nếu như quản quá nhiều thì sẽ vượt qua giới hạn
Cứ như vậy qua nửa canh giờ nữa, rút cục Lâm Thịnh cũng không nhịn được nữa mà gọi một tên thủ vệ bảo đi tìm Hạ Trường Sinh lại đây
Thời điểm này trong lòng Lâm Thịnh đã quyết định nếu Hạ Trường Sinh không đưa ra được một lý do hợp lý thì hắn sẽ đương tràng đuổi thẳng cổ cái tên đệ tử không biết trời cao đất rộng này ra khỏi Lưu Hương Phố
Tên thủ vệ được gọi tên lĩnh mệnh rời đi, tất cả đám người xung quanh kể cả đám đệ tử đang bận rộn trên linh điền đều bí mật hóng hớt, có người thì mặt không chút biến sắc có người thì lộ vẻ cười trên đau khổ của người khác xem như là bớt đi được một đối thủ cạnh tranh
Sơn phong nhè nhẹ thổi qua linh điền tạo cảm giác như ánh nắng chiều xuống có thêm mấy phần ôn hòa
Một lúc sau, bông truyền ra một chút động tĩnh từ hướng bên ngoài Thảo Viên, tiếng ồn ào đó phảng phất truyền đến từ phương xa, bởi vì nghe không quá rõ ràng nên chỉ phân biệt được tiếng ồn ào đó dường như là tiếng hô hào xen lẫn vài tiếng kêu lên đầy kinh hoàng, chỉ là tiếng ồn đó nhanh chóng lại gần Lưu Hương Phố
Cạnh Linh điền chỉ có hai người có đạo hạnh cao nhất là Nhan La cùng Lâm Thịnh thì đều nhận ra một tia dị thường, họ đồng thời quay lại thì chỉ thấy tên thủ vệ lúc nãy mặt mày tái mét vọt tới, trên mặt vẫn còn vương nét hoảng sợ lắp ba lắp bắp nói
“Hắn … hắn … hắn chết rồi”
“Cái gì?”
Tin tức Hạ Trường Sinh chết trong nháy mắt truyền ra khắp Lưu Hương Phố, mới đầu mọi người còn cảm thấy kinh ngạc nhưng rất nhanh họ đều nhận ra có điều gì không đúng
Côn Lôn Phái cử rất nhiều người trực tiếp đem khu vực xung quanh nơi phát hiện thi thể Hạ Trường Sinh phong cấm, trực tiếp cấm tất cả mọi người đến gần. Mà hai người đầu tiên đến hiện trường là Lâm Thịnh cùng với Nhan La thì vẫn luôn ở trong phòng đó mãi không thấy đi ra.
Xế chiều, hai vị Nguyên Anh chân nhân của Thiên Đăng, Minh Châu cũng vội vàng chạy tới, cả hai đều sắc mặt trầm trọng đi vào gian nhà đó, sau một lúc mắt thấy mặt trời cũng sắp khuất núi thì chương môn nhân Nhàn Nguyệt chân nhân cũng trầm mặc đi tới nơi này
Cả môn phái to lớn như Côn Lôn phái trong phút chốc phong vân vần vũ
[Dịch giả: dnp]
Đủ mọi loại kiểu đồn đại cứ thế xuất hiện và điên cuồng truyền ra tứ phía, tất cả đều liên quan đến vấn đề rốt cục ở trong gian phòng đó đã xảy ra việc gì, tên đệ tử tạp dịch không chút bắt mắt đó vì sao lại đột tử và tại sao lại dẫn đến một số nhân vật tai to mặt lớn. Đủ các loại nghi vấn, tam sao thất bản cứ thế sinh ra
Có người nói tên đệ tử đó bị áp bức quá nhiều, không thể nhịn được nữa lại thấy tiền đồ vô vọng nên quyết định tự sát
Có người nghe thuyết pháp đó thì khịt mũi khinh thường cười lạnh phản bác ngươi thì biết cái gì, ca đây đã chứng kiến tên đệ tự đó bị ức hiếp tàn nhẫn nên không chịu được mới tự sát. Còn ai bắt nạt hắn thì tự mình suy nghĩ đi, chứ đừng lộng ngôn cẩn thận có ngày gặp báo ứng
Lại có người nói chắc như đinh đóng cột là ca đã chứng kiến hiện trường rồi, trong đó tình huống quá thảm, máu tươi đầy đất chẳng khác gì địa ngục trần gian. Bên cạnh có tên nói chen vào hỏi sao tự sát mà lại máu tươi rải đầy phòng được? Sau đó là liên tiếp một loạt nghi vấn làm cả đám hết sức hoang mang
Cho đến khi chạng vạng thì mới truyền đến tin tức sáng tỏ một chút là trong phòng kia có án mạng, người chết là đệ tử tạp dịch Hạ Trường Sinh
Hạ Trường Sinh bị giết rất thảm.
Nhưng đến tột cùng là thảm như thế nào thì những người chưa vào gian phòng đó đều không nói ra được nguyên nhân. Còn mấy người đã từng vào thì không một ai chịu hé răng nói nửa lời, lúc bị ép hỏi thì nhiều nhất chỉ nhăn nhó mặt mà trả lời một chữ “Thảm” mà thôi
Ngay tối muộn của đêm đó, Côn Lôn Phái đã đem khu vực mấy chục trượng xung quanh gian phòng đó phong kín lại, những đệ tử tạp dịch xung quanh đó đều được xác định hiềm nghi rồi đem tập trung lại chỗ khác. Cả một khu vực hôm qua vẫn còn nào nhiệt thì hôm nay liền vắng vẻ không một bóng người giống như quỷ vực vậy
[Dịch giả: dnp]
Nơi ở của Lục Trần cách nơi đó khá xa nên cũng không có ảnh hưởng đến, cũng chả có ai đến hỏi gì đến hắn cả. Cho đến thời điểm trời tối, chỉ thấy hắn ôm A Thổ lên đùi rồi bắt đầu giúp nó tháo lớp vải băng bó
Lớp vải màu trắng dính đầy máu được hắn ném qua một bên, chỉ thấy lộ ra hàng loạt vết thương ngang dọc đầy dữ tợn, A Thổ đau đến mức thỉnh thoảng lại co giật mấy cái nhưng phần lớn thời gian nó vẫn gắng gượng gồng mình để giữ thân thể nguyên vẹn trên đùi Lục Trần
Có nhiều chỗ vết thương rất nhanh sẽ lành lại nên Lục Trần cũng không thèm quản lắm, chỉ là có mấy chỗ vết thương rất nặng nên hắn vẫn giữ lại lớp vải băng bó, giờ đây nhìn qua thì chỉ còn không tới một nửa địa phương là còn quấn vải, so với lúc trước thì có vẻ thuận mắt hơn rồi
Thế nhưng nhìn kỹ lại thì lại thấy khó coi hơn mấy phần, bởi vì hiện tại chỉ còn mỗi con mắt cùng nửa đoạn đuôi là nguyên vẹn, thân thể thì chỗ trắng chỗ đen, trên mặt còn có một đoạn vết sẹo cắt qua mắt làm tăng thêm mấy phần hung tợn
Lục Trần đánh giá sơ bộ đầu Hắc cẩu đầy rẫy vết thương trước mắt rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó an ủi
“Ngươi rất nhanh sẽ khỏe lại thôi”
A Thổ nhìn hắn kêu nhẹ một tiếng xem như đáp lại, nó lắc lắc đuôi ra vẻ thân cận. Chỉ thấy cái đuôi chỉ còn một nửa đang vẩy liên tục dáng vẻ trông rất buồn cười, thấy thế Lục Trần không nhịn được mà cười, sau đó hắn thở dài
“Chờ thương thế khỏi hẳn rồi lúc đi chơi phải tự mình cẩn thận đó”
Sâu trong khỏa độc nhãn của A Thổ chợt lóe lên một luồng u quang, sau đó nó đem đầu từ vào đầu gối Lục Trần rồi lẳng lặng nhìn Lục Trần. Ở cái thời điểm Lục Trần không chú ý thì bên trong luồng u quang đó còn ẩn giấu một tia hắc hỏa rất nhạt đang chập chờn lay động
Lục Trần ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh hắc ám vô tận bao phủ lấy thiên địa, biểu cảm trên mặt hắn giờ đây cũng vậy, một mảnh hắc ám lạnh lẽo, sau một lát hắn tùy tiện vung tay một cái, ánh nến trong phòng trở nên tối sầm lại
“Ngủ đi, ngày mai qua nhìn một chút xem sẽ xảy ra chuyện gì.”
[Dịch giả: dnp]
Ngày thứ hai, vẫn là một ngày thời tiết đẹp
Mặt trời treo cao, bầu trời trong xanh sáng sủa, lác đác có vài đám mây đang lững thững trôi
Thế nhưng bầu không khí tại Côn Lôn Sơn lúc này không khác gì đang có bóng tối bao trùm. Chỉ là có một tin tức mới truyền ra là Nhàn Nguyệt chân nhân sau khi tìm hiểu hiện trường đã nổi giận lôi đình bởi vì ông ấy phát hiện ra rằng nguyên nhân Hạ Trường Sinh chết thảm khả năng cao là do người của Ma Giáo làm
Đây là lần đầu tiên sau mấy chục năm qua mà Ma giáo giết người không chút kiêng kị như vậy
Đây rõ ràng là đang vỗ ngay mặt Côn Lôn Phái, có thể nói đám người Nhàn Nguyệ Chân Nhân phẫn nỗ đến mức nào. Sau khi thu thập hậu sự Hạ Trường Sinh, ông ấy còn đem chủ quản tuần tra mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng
Thủ tọa “Thiên Binh Đường” Côn Lôn Phái là Độc Không Chân nhân thời điểm bị triệu tới liền chứng kiến mấy tu sĩ Kim Đan ngày thường cao cao tại thượng mặt tái mét chật vật lui ra. Mà Nhàn Nguyệt Chân Nhân tựa hồ vẫn chưa hết cơn tức giận, lúc thấy Độc Không Chân Nhân ông mới nhẹ gật đầu ra hiệu gọi lại, sau đó ông cũng chả khách khí mà hỏi thẳng:
“Vị đệ tử Hà Nghị của ngươi hiện tại sao rồi”