Thiên Ảnh

Chương 142: Ám Tử



Bên trong Chính Dương Điện của Thiên Côn Phong lúc này chi còn lại mỗi hai vị chân nhân, thời điểm không có người ngoài với lại bình thương quan hệ bọn họ cũng hết sức quen thuộc nên thái độ nói chuyện với nhau cũng tùy tiện hơn nhiều

Thế nhưng Độc Không Chân Nhân khi nghe câu hỏi đột xuất chả đâu vào đâu của Nhàn Nguyệt Chân Nhân thì cũng không nhịn được mà có chút biến sắc, ông ta lập tức trả lời:

“Nó vẫn còn đang bế quan tạ lỗi, chưởng môn sư huynh ngươi hỏi vậy là có ý gì”

Chỉ thấy Nhàn Nguyệt Chân Nhân thở dài cũng không lập tức mở miệng mà lấy tay ra hiệu ngồi xuống rồi gọi người tới dâng trà

Sau khi đồng tử dâng trà được Nhàn Nguyệt Chân Nhân ra hiệu cho lui thì cả hai mới nhẹ nhàng nâng chén lên nhấp một ngụm, chỉ thấy Độc Không chân nhân khẽ cảm thán

“Đúng là trà Tiểu hạc có khác, trà ngon, trà ngon, …”

Hắn vừa gật gù tấm tắc khen vừa nhấp thêm mấy ngụm, thân là thủ tọa Thiên Binh Đường của Côn Luân Phái có thâm niên nên kiến thức vô cùng thâm hậu rất ít thứ đồ hắn chưa từng thấy, bất quá giờ này hắn chỉ biết cười khổ mà than thở:

“Loại trà Tiểu Hạc này đúng là hàng cao cấp, thế nhưng ta hầu như không lấy được chút nào từ Dịch Gia, thật là đáng tiếc”

Chỉ là nguyên nhân vì sao không lấy được thì hắn lại không nói, thế nhưng lại lão nhân quyền cao chức trọng này lại tự hiểu trong lòng nguyên do là từ sự kiện Hà Cương bắt nạt tiểu cô nương của Dịch gia nên giờ đây hai bên thế như nước với lửa, tự nhiên loại danh trà này lão đừng hòng lấy được một lá

Nghĩ đến đó, Độc Không chân nhân không khỏi lắc đầu một cái có gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, lão quay sang nhìn Nhàn Nguyệt chân nhân nghiêm mặt hỏi:

“Sư huynh, ngươi gọi ta lại đây chỉ để hỏi tình hình của nghiệt đồ Hà Nghị thôi ư, đây là cái thuyết pháp gì vậy?”

Nhàn Nguyệt Chân nhân không trả lời mà chỉ trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:

“Hôm trước bên Lưu Hương Phố có phát sinh án mạng, một đệ tử tạp dịch bị sát hại, ngươi có biết không?”

Độc Không Chân Nhân khẽ vuốt cằm nói:

“Ta có nghe qua, bất quá lại không có sang xem chi tiết mà chỉ biết một số điểm, nghe sư huynh nói thì dường như là có điểm nào bất thường hay sao”

Nhàn Nguyệt Chân Nhân tiện tay lấy ra một lá thư từ trong người đưa qua, lạnh nhạt nói:

“Đây là một số chi tiết cụ thể thu thập được, ngươi xem đi”

Độc Không Chân Nhân cầm lấy lá thư với vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhàn Nguyệt Chân Nhân một lát rồi mới cúi đầu đọc nội dung trong đó. Chỉ là lúc hắn thấy rõ ràng nội dung trong đó thì lông mày chợt nhịu lại, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng, phút chốc cả Chính Dương Điện to lớn chỉ còn lại mỗi tiếng lật giấy vang vọng đều đặn

Cứ như thế một lát sau, Độc Không Chân Nhân mới xem xong, lúc này sắc mặt lão đã trở nên vô cùng khó coi, hắn trầm giọng nói:

“Ma giáo dám trở nên tùy tiện như thế, thật là khinh người quá đáng mà”

Chợt hắn như là nghĩ tới điều gì đó mà hướng về phía Nhàn Nguyệt Chân Nhân, chần chờ một lúc rồi hỏi với vẻ không chắc chắn

“Sư huynh, chuyện này …, ngươi vừa này tự nhiên hỏi tới đồ nhi Hà Nghị của ta, chẳng lẽ hắn …”

“Gọi hắn qua đây gặp ta đi”

Nhàn Nguyệt Chân Nhân duỗi tay xoa xoa mi tâm, khẽ nói:

“Ta biết ngươi đặt kỳ vọng vào hắn rất cao, nhưng trước sự kiện đó vài ngày, tên đệ đệ của hắn xác thực đã gây ra tai họa, hắn thân là huynh trưởng cũng có một phần trách nhiệm, trừng phạt một chút là điều không thể tránh khỏi”

Độc Không Chân Nhân lộ vẻ vui mừng đứng dậy nói

“Điều đó là chuyện đương nhiên, kỳ thật nếu hôm đó không phải chưởng môn sư huynh người đứng ra giảng hòa thì Thiên Đăng, Minh Châu của Bách Thảo Đường bên kia chắc chắn sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua như vậy, ta đối với việc này hết sức cảm kích”

Nhàn Nguyệt Chân nhân gật đầu, nhìn Độc Không Chân nhân, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, nói:

“Trong lòng ngươi có ý đó là tốt rồi. Trận chiến tại hoang cốc mười năm trước, Ma giáo suy thoái nhiều năm, trong môn phái thường xuyên có ít nhiều một số người tiếp xúc với đám tặc tử đó, chỉ có tên đệ tử Hà Nghị của ngươi mười mấy năm trước gặp bất ngờ ở Mê Loạn Chi Địa nên chém giết dây dưa với dư nghiệt Ma Giáo mấy lần, ta nghe nói cũng phải dây dưa tận mấy năm

“Ba năm.”

Độc Không Chân nhân lập tức trả lời,

“Đứa bé kia tâm trí kiên nghị lại vô cùng kiên cường, lại có chí thân chết trong tay Ma Giáo nên nó luôn hận thấu xương Ma Giáo, có lẽ vì thế nên mới tranh đấu với đám yêu nghiệt kia tận ba năm, cho tới lúc lưỡng bại câu thương mới chịu về núi. Nhưng nếu luận về độ hiểu biết về Ma Giáo thì trong bổn môn không ai vượt qua hắn”

Nhàn Nguyệt Chân nhân nở nụ cuời:

“Ta cũng nghĩ đến điểm đó cho nên … Đương nhiên nếu ngươi cảm thấy hắn đang bế quan tu luyện mà rời đi lúc này có ảnh hưởng tới sự tăng tiến của đạo hành thì thôi, để lúc khác cũng được”

“Tuyệt không việc này!”

Độc Không Chân nhân lập tức mở miệng, khẳng định như chặt đinh chém sắt rằng:

“Sư huynh, ta không phải là lão hồ đồ, đây là cơ hội để xuất quan sớm mà sư huynh cho hắn, hơn nữa, dưới sự uy hiếp của Ma Giáo thì bách gia Côn Ngô Thành cũng không còn gì để nói. Phần ân tình này, sư đồ chúng ta sẽ khắc ghi trong tâm khảm”

Nhàn Nguyệt Chân Nhân cười cười, khẽ cảm thán nói

“Ngươi biết là tốt rồi. Những năm gần đây, chức vị chưởng môn ta đang ngồi này cũng có khá là nhiều người trong tông môn bất mãn, bọn họ luôn nói thời điểm sư tôn ta ẩn cư ở Đông Phòng thì chức chưởng môn này phải truyền lại cho Thiên Lan sư thúc mới đúng. Haizzz … Mấy vị sư đệ Thiên Đăng, Minh châu đối với luận điệu này cũng là thái độ mơ hồ không rõ ràng, duy chỉ có ngươi luôn tọa trận Thiên Binh Đường nhiều năm là luôn đứng về phía ta”

Độc Không Chân Nhân cười lạnh:

“Sư huynh không việc gì phải tức giận cho mệt người, suy nghĩ trong lòng mấy tên kia ai chả biết rõ, đơn giản chỉ là muốn thừa cơ chèn ép, cũng may là Thiên Khung Vân kỳ phong chỉ chiếm một ít, thật là nực cười. Lại nói thời điểm truyền ngôi tại Chính Dương Điện ngay cả Thiên Lan sư thúc còn không có ý kiến gì đâu đến phiên bọn họ lên tiếng này nọ”

Hắn vừa chắp tay vừa nghiêng mặt nói tiếp:

“Sư huynh ngươi cứ yên tâm là mấy tên hề nhảy nhót kia quyết không lật được trời đâu, coi như lùi lại một vạn bước mà nói cho dù bây giờ Bạch Thần sư bá còn tại vị trên Đông Phong thì bọn họ cũng không dám làm chuyện gì xằng bậy. Giờ ta đi gọi Hà Nghị qua đây bái kiến sư huynh, có việc gì cần nó ra sức sư huynh cứ việc bàn giao ta đảm bảo nó sẽ dùng hết khả năng để lôi bằng được tên ma giáo yêu nghiệt đang ẩn núp ra cho sư huynh”

Nhàn Nguyệt Chân nhân mỉm cười gật đầu ra vẻ hài lòng: “Tốt lắm.”

Nói xong Độc Không Chân Nhân xoay người đi thẳng, nhìn bước đi hừng hực khí thế của hắn hiển nhiên là trong lòng hắn giờ đây đang rất cao hứng và tràn đầy nhiệt huyết, đối với những người có tu vi tâm tính như hắn mà nói điều này thường rất ít khi xảy ra. Qua đó có thể thấy Độc Không Chân Nhân đối với tên đệ tử Hà Nghị của hắn rất là thật tâm đối đãi, đặt hết kỳ vọng vào đó. Gặp được chuyện vui của đồ đệ mà nhìn tâm tình hắn tựa hồ còn vui hơn cả chuyện của bản thân”

Nhàn Nguyệt Chân Nhân nhìn bước chân của Độc Không Chân Nhân ngày càng xa, cả Chính Dương điện to lớn giờ đây chỉ còn lại mình hắn, hắn quay đầu lại ngồi xuống lặng lẽ trầm tư, chỉ chốc lát hắn thở dài một cái, trên mặt chỉ thấy lộ ra vẻ mặt mệt mỏi không tên.

Hắn là người có sư phụ là Hóa Thần chân quân vẫn còn tại thế, hơn nữa lại đang nắm giữ chức chưởng môn phải thế nhưng vẫn có người thỉnh thoáng dám nói này nói nó, liệu bọn họ thực sự có lá gan lớn như vậy chăng?

Cũng chỉ bằng mấy tên Nguyên Anh cảnh thôi sao?

Nhàn Nguyệt Chân nhân cười khổ một cái, sắc mặt dần hiện ra vẻ trầm trọng, chỉ sợ... đằng sau đám người đó cũng có chỗ dựa không nhỏ a.

[Dịch giả: dnp]

Lưu Hương Phố Thảo viên, cuộc tỷ thí bồi dưỡng Ưng Quả thụ vì cái án mạng đột nhiên xảy ra mà bị gián đoạn. Không nói những cái khác, ngay cả hai vị đầu sỏ của cuộc tỷ thí là Nhan La cùng Lâm Thịnh đã mấy hôm rồi cũng chẳng thèm xuất hiện khiến cho cả đám đệ tử tạp dịch chỉ biết hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm gì cho đúng

Thế nhưng sinh hoạt thường ngày thì vẫn cứ phải tiếp diễn, các loại tin tức thất bát cứ truyền lưu với tốc độ chóng mặt. Mọi người vẫn như thường lệ đến vị trí mảnh linh điền đã chỉ định, tuy rằng không biết cuộc tỷ thí này có tiếp diễn hay không nhưng có người vẫn cứ tiếp tục chăm sóc gốc linh thảo của mình, còn có người thì lại lựa chọn lười biếng ngồi hóng hớt.

Trong đó có một nhân ảnh đang đặc biệt chăm chú, cần cù làm việc. Đó không ngoài ai khác mà chính là Lục Trần

Hằng ngày đến lúc làm việc, hắn đều đàng hoàng chăm chỉ làm hết công việc nằm trong phận sự của mình, tuyệt đối không lười biếng. Những lúc nhàn rỗi, có một số người tụ họp một góc để tán phét những tin đồn mới xuất hiện gần đây, nào là nói về tên đệ tử bất hạnh xui xẻo bị giết, rồi cùng nhau tưởng tượng nếu như đúng là Ma giáo gây nên thì những thứ ghê gớm tàn ác trong truyền thuyết nó sẽ như thế nào, …

Mọi người đối với thái độ chăm chỉ của Lục Trần cũng không quá xem trọng, cũng có một số người tốt bụng nhắc nhở hắn đừng tốn công làm gì, cả hai vị sư thúc mấy ngày rồi không về nhìn chừng chuyện này khả năng thất bại là khá cao, coi như công chăm sóc bữa giờ là công giã tràng, có làm tiếp thì cũng sẽ tổ chức lại cuộc tỷ thí khác thôi. Ai cũng nghĩ vậy nên mấy ngày này bọn họ mới dễ dãi như vậy chứ mấy ai ở đây mà đầu óc không linh hoạt.

Lục Trần chỉ cười không nói gì, khẽ gật đầu xem như là tán thành, thế nhưng cần làm gì thì hắn vẫn làm thành ra mọi người cũng không thèm đoái hoài tới hắn nữa

Cứ như vậy qua hai ngày nữa thì Nhan La cùng Lâm Thịnh đột nhiên xuất hiện tại Thảo Viên, nghe nói vụ án mạng tông môn đã có sắp xếp khác rồi nên hai người bọn họ mới được trở về

Bất quá lúc trở về nhìn sắc mặt của hai vị Kim Đan có vẻ không được tốt cho lắm, tâm tình xem ra rất bực bội, nóng giận. Sau đó giống như dự đoán của mọi người thì bọn họ chẳng thèm nhìn kết quả bồi dưỡng linh thảo mấy ngày này mà tuyên bố tỷ thí hết hiệu lực và mấy ngày sau sẽ tổ chức một lần nữa để tìm ra ứng cử viên thích hợp

Lục Trần đứng trong đám người trầm mặc không nói, mấy người bên cạnh thì trông vui vẻ ra mặt, tình cờ có đồng môn cạnh đó thấy được khẽ vỗ vai hắn ra vẻ ý vị sâu xa chế giễu hắn:

“Đúng là không nghe lời lão nhân nên chịu thiệt mà”

Lục Trần chỉ ra vẻ cười khổ, sau đó gật đầu liên tục như là thầm bảo chư vị liệu sự như thần, đạo lý dễ thế mà ta cũng không hiểu, sau này ta sẽ chăm chỉ học hỏi, vân vân mà mây mây…”

Nói tóm lại là chuyện này dường như cứ như vậy mà qua đi.

Thế như sự tình này sau một hôm lại có biến hóa, ai cũng không nghĩ tới hai vị tiền bối lại đột nhiên triệu tập cả đám đến rồi tuyên bố với vẻ mặt phức tạp là sẽ không cần tổ chức tỷ thí nữa mà đã chọn được ứng cử viên tốt nhất rồi. Người sẽ được đến làm việc cạnh đệ nhất mỹ nữ thiên tài Tô Thanh Quân không ai khác chính là Lục Trần

Mọi người nhất thời ồ lên há hốc mồm quay sang trố mắt nhìn hắn, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả đám đều bày ra vẻ mặt đầy nghi vấn

Sau một lát, cả đám mới hoàn hồn lại rồi bắt đầu bu quanh hai vị Kim Đan để truy vấn, chỉ thấy Nhan La lạnh lùng nói thêm

“Các ngươi nói gì cũng đều vô dụng, bởi vì Lục Trần là do Tô Thanh Quân tự mình lựa chọn”

Nghe đến đó cả đám trở nên kinh hãi, lại càng thêm nghi hoặc, nhất thời hàng tá câu hỏi nghi vấn trào lên không ngớt, mà Nhan La đang đứng ở cách đó không xa thì chỉ nhìn Lục Trần đang đứng yên tĩnh gần đó với ánh mắt đầy vẻ thâm ý, khóe miệng bà còn khẽ nhếch lên cười ra vẻ cân nhắc gì đó.