“Ngươi có phải là nên cảm ơn ta không?”
Thời điểm Lục Trần mở phòng, chỉ thấy Dịch Hân với vẻ mặt đang đắc ý cười hì hì hỏi hắn.
Lục Trần gật gật đầu vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Cái này còn phải hỏi, tất cả dựa vào sự sáng suốt của Dịch đại tiểu thư đã mật báo cho ta nên ta mới có cơ hội này a”
“Hì hì …”
Dịch Hân nghe thế lại càng cao hứng, hai tay khoanh trước ngực đắc ý nói;
“Hết cách rồi, ai bảo ta trời sinh lại thông minh như thế chứ. Hôm đó ta đang đi dạo thì tình cờ gặp Tô tỷ tỷ nên nói với nàng mấy câu vu vơ ai ngờ từ đó ta biết được tỷ ấy rất xem trọng vụ Ưng Quả này. Thế nên ta đã nghĩ ra là người khác thì có thể mặc kệ nhưng nàng là đầu têu thì phải quản chứ, Nhan sư thúc không có ở đó nên ta đề nghị nàng thử bí mật đi qua xem một chút xem tình hình ra sao”
Lục Trần vừa nghe vừa gật gù ra vẻ đồng tình, miệng thì liên tục ậm ừ kiểu đột nhiên hiểu ra tấm tắc khen
“Ngươi thực sự là quá thông minh cơ trí”
Chỉ thấy Dịch Hân đột nhiên thở dài, mặt lộ vẻ đau lòng thay người khác:
“Chỉ tiếc cho đám người tự cho mình là thông minh, có cơ hội liền giở mấy trò khôn lỏi nên bị Tô tỷ tỷ lén lút một bên trông thấy hết cho nên nhìn thấy ngươi đang chăm chỉ bồi dưỡng Ưng Quả thì ngoài ngươi ra còn biết chọn ai”
Nàng khẽ ngừng một cái rồi nhìn Lục Trần với vẻ mặt thâm ý như ông cụ non nói tiếp:
“Cho nên Lục đại ca ngươi sau này nên nhớ kỹ giáo huấn này, không nên lười biếng làm xằng bậy nếu không kiểu gì cũng ăn quả đắng”
“Được được được, ta nhớ kỹ rồi, ngươi nói cái gì cũng đúng hết”
Lục Trần vừa gật đầu lia lịa vừa cười, dường như cho dù Dịch Hân nói như nào đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ kiên trì nghe tiếp, cho đến khi Dịch Hân cảm thấy mình chém gió có chút quá mức thành ra mặt đỏ lên ngại ngùng tức giận nhìn hắn
“Ta mặc kệ, lần này có được coi là ta đã giúp ngươi không:
“Tất nhiên là có rồi, đại ân là đằng khác” Lục Trần vội vàng trả lời
Chỉ chờ có thế Dịch Hân liền cười hì hì duỗi tay ra:
“Vậy chỗ tốt của ta đâu?”
“Ta nghèo lắm, lấy thân báo đáp có được không?”
“Đáng ghét, Lục đại ca ngươi lại không đứng đắn rồi”
Chỉ thấy Dịch Hân hoảng hốt nhất thời mặt đỏ ửng liên tục khua tay
Lục Trần bật cười ha ha, khoát tay một cái rồi nói:
“Chỉ là nói giỡn thôi mà.”
“Nào có ai như ngươi suốt ngày nói giỡn, lần trước ở Mê Loạn Chi Địa chẳng phải ngươi đã nói qua cái gì mà nếu ta muốn trả ơn thì lấy thân báo đáp, đúng là cái đồ không biết xấu hổ”
Lục Trần chỉ có thể cười khổ nói:
“Bảo ngươi lấy thân báo đáp cũng không được, đến lượt ta lấy thân báo đáp ngươi cũng không chịu, ngươi thật là khó tính quá đi mà”
“Này … Ngươi có thể nói chuyện đứng đắn hơn một chút được không hả”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Dịch Hân đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, dường như chỉ cần một lát nữa thôi là nàng sẽ khóc đến hoa lê đái vũ luôn
Lục Trần nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ rồi kéo nàng ngồi xuống an ủi:
“Được rồi, ta không nói nữa được chưa. Ta lớn hơn ngươi mười tuổi đấy, làm sao có thể bắt nạt tiểu nha đầu ngươi được. À nói đến lễ vật thì đúng là tức thời ta không có gì để cho ngươi thật”
Dịch Hân khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn
Lục Trần cũng không để ý mà vẫn cúi đầu trầm ngâm, một hồi sau hắn mới chậm rãi nói:
“Như vậy đi, bây giờ ta chả có gì tốt cả, sau này người tìm được lang quân như ý rồi đến ngày thành thân ta sẽ tặng ngươi một lễ vật tốt nhất, được chưa”
“Thời điểm ta thành hôn”
Dịch Hân vừa thì thầm nói vừa mơ màng, nhìn vẻ mặt của nàng có vài phần ngượng ngùng xen lẫn ôn nhu, kết hợp với đôi mắt sáng đang long lanh nước nữa làm cho người ta cảm giác được vẻ mỹ lệ trong đó. Một lát sau, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng hỏi lại:
“Đến thời điểm ta kết hôn ư”
Lục Trần cười nói: “Đúng vậy.”
Dịch Hân nhìn hắn một lát, bỗng nhiên hì hì cười nói: “Được rồi, đấy là do ngươi tự nói đó nha, nhất định phải là đồ tốt nhất, lễ vật tốt nhất!”
Lục Trần xòe bàn tay ra, mỉm cười nói: “Quân tử nhất ngôn!”
Dịch Hân ngẩng đầu lên, cũng duỗi bàn tay trắng nõn của mình ra, vỗ vang lên một tiếng vào tay hắn rồi lớn tiếng nói:
“Tứ mã nan truy!”
Trong khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau, từ trong bàn tay Lục Trần truyền đến một tia mềm mại dị thường. Lục Trần thu tay về rồi đi đến giường ngồi xuống, như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn khẽ lẩm bẩm:
“Thế nhưng ngẫm lại thì hình như ta cũng không được xem là cái gì mà quân tử à nha …”
“Này!”
Dịch Hân vừa nghe thế liền nhảy cẫng lên xông về phía hắn, nhất thời hung hăng đẩy ngã Lục Trần lên giường, vừa đánh vừa liên tục mắng:
“Ngươi quá hư hỏng, không biết giữ chữ tín, vừa đáp ứng xong quay đầu đã tìm cách quỵt nợ rồi, đồ xấu xa …”
[Dịch giả: dnp]
Thanh thiên bạch nhật
Dãy núi Côn Luân sừng sững đứng giữa thiên địa, giống như những người khổng lồ hùng vĩ đang thai nghén, che chở vô số sinh linh, nhưng bên trong nó cũng ẩn giấu biết bao hắc ám xen lẫn bóng tối
Ánh dương quang ấm áp rơi nhẹ lên dãy nhà tạo nên một khung cảnh yên tĩnh an lành, xung quanh khu vực này dường như chẳng có một bóng người, đột nhiên tiếng bước chân đều đặn vang lên phá tan đi khung cảnh nơi đây
Người đến chính là hai người Độc Không Chân Nhân và đệ tử của hắn Hà nghị
Cách gian phòng một đoạn không xa có hai đệ tử thủ vệ đang đứng, lúc hai vị khách tiến tới bọn họ liền tránh ra nhường đường, trong đó có vài ánh mắt hứng thú dừng lại trên người của Hà Nghị, dường như bọn họ có hứng thú với vị nam tử trẻ tuổi này hơn cả vị trưởng lão đức cao vọng trọng bên cạnh.
Hà Nghị nhìn qua thì dáng dấp có vẻ giống mấy phần với tướng mạo của đệ đệ hắn là Hà Cương, tất nhiên là dáng vẻ của Hà Cương trước khi bị hủy dung
Đã lâu không ai gặp được Hà Nghị, cũng không biết là có phải do ở trong động phủ bế quan lâu ngày rồi không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời hay không mà da hắn có chút tái nhợt, đổi lại đó khí chất của hắn toát lên vẻ trầm tĩnh, thần khí no đủ, nhìn qua dường như sự kiện ngày đó không chút ảnh hưởng lên hắn
Thời điểm đến trước cửa gian phòng, Độc Không Chân Nhân liền dừng lại, đồ đệ đang đi sau đó nửa bước cũng dừng lại theo.
Nhìn thấy xung quanh không người, Độc Không Chân Nhân mới lộ vẻ mỉm cười nhìn hắn:
“Kỳ thật ngày hôm đó ta đáp ứng chưởng môn sư huynh thì trong lòng vẫn có mấy phần lo lắng, chỉ là có hội đột nhiên đến này rất hiếm có nên ta tự chủ trương nhận lấy trước rồi mới nói cho ngươi”
Hà Nghị trên mặt lộ vẻ cảm kích cung kính đáp:
“Ân tình của sư tôn đối với đệ tử vô cùng sâu nặng, đệ tử không biết khi nào mới báo đáp lại được”
Độc Không Chân Nhân không để ý là cười nói:
“Chỉ cần thấy ngươi như thế này là ta yên lòng rồi. Ta chỉ lo là sự kiện ngày đó sẽ ảnh hưởng đến tâm tính quả ngươi làm ảnh hưởng tới tu hành, nhưng xem ra là ta quá lo xa rồi, ngươi bây giờ không những không bị quấy nhiễu mà còn có tịnh tiến không nhỏ, nhìn chừng cách thời điểm đột phá Kim Đan cũng chỉ còn một bước thôi hả”
Sắc mặt kiên định của Hà Nghị cười cười ra vẻ đồng tình
Độc Không Chân Nhân gật gù nói tiếp:
“Ngươi thể hiện rất không tồi, thế chưa thành thì phải biết ẩn nhẫn chờ thời cơ, nếu có thể xem sự kiện lần này làm đá mài dao thì đối với sự tu hành của ngươi tương lai có rấy nhiều chỗ tốt”
Hắn chợt ngừng một chút rồi dường như nghĩ tới điều gì mà cười nhạt nói:
“Đám người trong tông môn đều cho rằng tiểu nha đầu Tô Thanh Quân kia là kỳ tài thiên bẩm, lão phu không phản đối điều đó nhưng nếu nói về thành tựu sau này thì nàng ta không hẳn có thể thắng được ngươi”
Với tính tình trầm ổn của Hà Nghị mà khi nghe sư phụ đánh giá mình cao như vậy thì cũng lấy làm kinh hãi:
“Sư phụ nói những lời này là có ý nghĩ gì ạ”
“Tô Thanh Quân xác thực có năng khiếu, rất lợi hại, thế nhưng nàng lại quá vội vàng phá tan cảnh giới Kim Đan, một phần nguyên nhân là do xuất thân của nàng là Tô gia mà Tô gia thì đang quá hi vọng về sự xuất hiện của một tôn Nguyên Anh chân nhân để tọa trấn gia tộc nên họ không tiếc vốn liếng dốc hết thảy tài nguyên để bồi dưỡng. Một phần còn lại là do sư phụ Mộc Nguyên Chân nhân của nàng, theo như ta được biết thì mưu đồ trong lòng ông ta thậm chí còn to lớn hơn nhiều
“So với việc trở thành Nguyên Anh chân nhân còn to lớn hơn nhiều, chẳng lẽ là …” Hà Nghị khẽ dừng một lát rồi ngập ngừng nói tiếp với vẻ không chắc chắn
“Ý của ngài là Mộc Nguyên sư bá muốn bồi dưỡng Tô sư muội thành … thành tựu chân quân?”
“Tự nhiên là thế rồi”
Độc Không Chân Nhân khẽ cười gằn một tiếng rồi tiếp lời:
“Mộc Nguyên chính là lãnh tụ của Thiết Chi, đối với sự suy thoái nhiều năm nay của Thiết Chi đã hết sức sốt ruột, nhưng với chút năng lực đó của hắn làm sao có thể lay động Côn Chi của chúng ta được, ngươi phỉa nên nhớ rằng trong mạch của chúng ta còn có hai vị chân quân là Bạch Thần và Thiên Lan tọa trấn”.
“Vì lý do đó nên Thiết chi muốn hưng thịnh trở lại thì hi vọng duy nhất là trong đám môn hạ phải có một vị thiên tài tuyệt thế quật khởi và đạt thành tựu Hóa Thần chân quân”
Hà Nghị lặng lẽ gật đầu gật gù:
“Sư phụ nói chí phải, khó trách thường ngày ta thấy Mộc Nguyên Sư bá đối với việc tu hành của Tô sư muội chăm chút đến mức hà khắc quá độ luôn, không cho phép xảy ra bất cứ một chút sai lầm nào cả”
Nói tới đây hắn cười nhạt một cái rồi ra vẻ thương cảm
“Chỉ tội cho vị Tô sư muội đó, có thể dưới áp lực cùng kỳ vọng lớn lao như vậy mà tu hành, một đường dũng mãnh tiến đến tu vi như hôm nay”
Độc Không Chân Nhân ra vẻ đồng tình
“Thời điểm trước mắt nói chuyện này có vẻ hơi sớm, nhưng chúng ta cứ chờ mà xem kịch vui đi. Nói chung, tu tiên là một quá trình rất nguy hiểm và gian khó, ngươi thi có cả thiên phú lẫn nghị lực nhưng vẫn phải chú ý tâm tính, phải tĩnh tâm tu hành thì mới có thể thành tựu chí tôn được”
Hà Nghị khẽ lui về sau một bước, khom người thi lễ với Độc Không Chân Nhân rồi trầm giọng nói:
“Đệ tử xin nghe lời giáo huấn của sư phụ.”
Độc Không Chân nhân gật gù:
“Ta chỉ có mấy lời khuyên như vậy, ngươi tự mình ghi nhớ là tốt rồi, chúng ta vào đi thôi”
Hà Nghị nói: “Vâng.” Rồi tiến về phía trước chuẩn bị đẩy cửa.
Bên cạnh Độc Không Chân nhân lại nói:
“Việc này quan hệ đến Ma giáo, can hệ trọng đại, chưởng môn sư huynh mười phân coi trọng, ngươi phải cực kỳ cố gắng điều tra, nhanh chóng bắt được hung thủ, điều tra rõ chân tướng, không được lười biếng.”
Hà Nghị nói: “Vâng, đệ tử rõ ràng.”
“Kẹt kẹt” một tiếng, hai cánh cửa nặng nề được hắn đẩy ra, một luồng khí âm u khẽ trào ra, tựa hồ ánh sáng bên ngoài nhất thời chưa thể chen được một chân vào trong đấy, chỉ thấy một mùi hương kỳ dị nhẹ nhàng phiêu đãng
Hà Nghị vừa định đi vào, bỗng nhiên nghe thấy Độc Không Chân nhân phía sau đột nhiên lại tự mình tự cười gằn một tiếng, Hà Nghị quay đầu nhìn lại hỏi:
“Sư phụ, làm sao vậy?”
Độc Không Chân nhân trả lời:
“Không có gì, ta chỉ là vừa nãy đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không nhịn được cười Mộc Nguyên là đang mơ hão a.”
“Là cái gì?”
Độc Không Chân nhân thản nhiên nói:
“Mộc Nguyên hắn lòng mang chí lớn, liều lĩnh giúp đệ tử của mình thành tựu Kim Đan sớm, so với hai vị chân quân thời niên thiếu còn sớm hơn thành ra cả cái Côn Lôn phái đều cho rằng nàng ta là thiên tài tuyệt thế. Thế nhưng hắn chỉ biết cao hứng một mình mà chưa nghĩ tới liệu hai vị chân quân thần thông quảng đại của Côn chi đang nghĩ như thế nào a, cao hứng hay thất vọng với hành động của ông ta đây?”
Nói xong, Độc Không Chân nhân liền tự cười một mình.
Hà Nghị đang đứng cạnh đó ánh mắt đột nhiên chuyển hướng nhìn về một nơi nào đó cách không xa gian nhà, nơi đó không có gì cả nhưng trong lòng hắn lại đột nhiên nổi lên sự lo sợ không tên khiến hắn lạnh hết cả người