Gió từ phương xa thổi tới kết hợp với ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe cửa, tựa hồ xua tan hết hắc ám trong gian phòng, mang lại sự ôn hòa ấm áp cho nó vậy
Hà Nghị cùng Độc Không Chân nhân đi vào trong phòng.
Trong phòng thoang thoảng có một mùi hương vô cùng kì lạ, dường như có một hôi thối như có như không, Độc Không Chân Nhân dừng chân, nhíu chặt chân mày xua xua tay:
“Rõ ràng có mùi gì kỳ lạ không đúng cho lắm”
Khác với lão, Hà Nghị không có phản ứng gì quá mức rõ ràng, chỉ thấy hắn nhanh chân bước tới mở hết cửa trong phòng. Theo ánh sáng chiếu vào lập tức tất cả tình cảnh trong phòng hiện rõ trước mặt họ
Đỏ tươi!
Đó là ấn tượng duy nhất mà họ chứng kiến cảnh tượng gây chấn động này
Cả mấy bức tường trắng của gian nhà đâu đâu cũng chỉ có một màu đỏ tươi như màu máu, nhìn qua cứ như là bị người nào dội vô số huyết dịch lên đấy, nhìn rất khủng bố. Hơn nữa tựa hồ chúng còn bị cố ý tạo thành các loại đồ án quỷ dị phức tạp khó hiểu
Hà Nghị chứng kiến cảnh huyết tanh này thì đôi mắt của hắn có chút co rụt lại, sau đó hắn nhanh chóng quét qua toàn bộ gian nhà một cái thì phát hiện gần trung tâm của gian phòng có một khu đất trống, nhìn dáng vẻ thì rất giống nhân hình
Hà Nghị quay đầu nhìn Độc Không Chân Nhân một cái mang ý nghi vấn, chỉ thấy ông ta khẽ gật đầu nói:
“Hắn ta đúng là đã chết ở chỗ đó”
Hà Nghị ngồi xổm xuống, hắn khẽ nheo mắt nhìn đường rãnh có khe hở to bằng ngón tay trên mặt đất, bên trong đó vẫn còn lưu lại rất nhiều vết máu màu đỏ tươi, chỉ là nhiều nơi đã khô cạn nên đã biến thành màu đen sẫm
“Sao rồi, có phát hiện ra cái gì không?”
Độc Không Chân Nhân phía sau có vẻ tò mò hỏi một câu
Hà Nghị vẫn sắc mặt nghiêm nghị cau mày trầm mặc một hồi rồi mới cẩn thận trả lời
“Huyết văn trong gian phòng này là một loại trận pháp cao minh của Ma Giáo có tên là Chuyển Sinh Trận, đệ tử bình thường thì không bao giờ biết được phương thức bố trận”
Ngón tay của hắn khẽ vân vê trên biên giới của khe hở, chỉ thấy cho đấy chẳng hề có chút nào thô ráp cả, cơ hồ toàn bộ đường rãnh đó đều có cùng một độ rộng, sâu hoàn toàn tương tự. Có thể tưởng tượng được nếu như có vô số máu tươi đang chảy trong đó thì sẽ hình thành một bức tranh kinh thế hãi tục như thế nào.
“Cái tên bày trận đạo hạnh cao thấp như nào con chưa bàn đến nhưng với thủ pháp như này thì có thể nói ra rằng hắn là được chân truyền của Ma Giáo”
Âm thanh Hà Nghị nghe có chút trầm thấp khác thường, đôi mắt của hắn giờ đây vô cùng sáng sủa, sắc bén, phảng phất như đang có hai ngọn lửa hừng hực cháy trong đó vậy
“Trận văn, vị trí, góc độ, linh lực, bát phương sinh tử môn, luân hồi chi đạo, tất cả những vị trí trọng yếu trong Chuyển Sinh Trận hắn bố trí ra có thể nói là cực kỳ hoàn hảo”
Độc Không Chân nhân đi tới bên cạnh hắn, trầm giọng hỏi: “Ý của ngươi là...”
Hà Nghị lạnh lùng đáp:
“Với cách bày trận pháp như vậy thì ta chắc chắn là không có cách nào giả mạo, nhất định là nhân vật trọng yếu trong Ma Giáo gây nên, hơn nữa địa vị người này có địa vị cực cao mới có được những thủ pháp chính tông thuần thục như vậy”
Độc Không Chân nhân hít sâu một hơi, nói:
“Được rồi, ta lập tức trở về bẩm báo việc này với chưởng môn sư huynh. Tiểu Nghị, toàn bộ chuyện này ta giao cho ngươi, ngay cả thủ lệnh của chưởng môn ta cũng để lại cho ngươi, lúc cần thiết ngươi có thể điều động một phần ám tử của bổn môn, tất cả tu sĩ Kim Đan trở xuống sẽ nghe theo lệnh của ngươi”
“Kể cả mấy vị sư thúc, sư bá Nguyên Anh cảnh?”
Hà Nghị đột nhiên hỏi một câu.
Độc Không Chân nhân hơi thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Hà Nghị hỏi:
“Ngươi hỏi như vậy là có ý gì?”
Hà Nghị sắc mặt vẫn không đổi, chỉ là nhẹ giọng nói:
“Ta chỉ là muốn phòng ngừa vạn nhất, muốn hỏi trước một chút thôi.”
Độc Không Chân Nhân đối với vấn đề đột nhiên này có chút do dự chưa quyết, sau một lát trầm ngâm, lão trả lời
“Nguyên Anh chân nhân thì có chút khó khăn, thế nhưng sự kiện Ma Giáo lần này can hệ rất lớn vậy nên … như vậy đi, nếu ngươi có việc cần thì phải bẩm báo Chưởng Môn sư huynh trước để hắn định đoạt đứng ra chỉ đạo. Nếu không làm như vậy thì ngươi rất dễ đắc tội người khác”
Hà Nghị nhu thuận gật đầu trả lời: “Đa tạ sư phụ thông cảm.”
Độc Không Chân Nhân khẽ thở dài, vừa liếc nhìn khung cảnh đẫm máu trong phòng, không nhịn được mà thấp giọng mắng một tiếng rồi lập tức xoay người rời đi
Hà Nghị cũng bắt đầu quay lại với công cuộc truy vết tên giáo đồ Ma giáo thần bí
Hắn từ từ đi đến cạnh bức tường, nheo mắt nhìn kỹ huyết văn trên đó, khẽ dùng tay miết một chút rồi đưa lên mũi ngửi. Quả nhiên là chu sa, đúng như những gì hắn nghĩ.
Trong mắt Hà Nghị lộ vẻ hiểu ra, nhưng sau đó hắn lại thể hiện ra một vẻ mặt ưu lo, theo hắn được biết thì Ma giáo hiện đã suy thoái nhiều năm, rất lâu rồi hắn chưa nghe thấy Ma giáo có nhân vật kiểu như thế này xuất hiện, chẳng lẽ có một tôn đại lão lánh đời nào đó đột nhiên xuất thế sao?
Nhưng nếu như là cấp độ đại ma đầu như vậy thì tại sao lại ra tay với một tên vô danh tiểu tốt như Hạ Trường Sinh, một tên mà ngay cả đệ tử chính thức cũng không phải. Thậm chí còn bố trí cả một cái chuyển sinh trận đáng sợ như vậy, cảm giác cứ như dùng đao mổ trâu để giết gà?
Đáng giá không?
Có chút không đáng giá nha!
Hà Nghị cau mày trầm ngâm đứng đó, chợt ánh mắt sắc như kiếm của hẵn chậm rãi quét quanh một vòng căn nhà, dưới sắc đỏ như máu ở khắp nơi, hắn cảm giác như mình đang đứng trong một màn huyết vụ dày đặc, nó đang chậm rãi vây kín lấy hắn, ẩn sau trong đám huyết vụ đó đang ẩn chứa một cái bí mật đồng trời đang chờ hắn khám phá
Hắn từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận không gian tĩnh lặng cô độc xung quanh, chỉ thấy hắn đang lẩm bẩm lầu bầu:
“Ngươi là ai?”
“Ngươi muốn làm gì?”
[Dịch giả: dnp]
Thời điểm Lục Trần rời khỏi Lưu Hương Phố để tiến đến động phủ Tô Thanh Quân bồi dưỡng linh thảo, xung quanh hắn đầy rẫy những ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị của đám đệ tử xung quanh
Thân là đệ tử thiên tài nổi tiếng nhất của Côn Lôn Phái, tấn tấn Kim Đan tu sĩ, lại có thế lực hùng hậu xung quanh làm hẫu thuẫn thì nơi ở của Tô Thanh Quân tự nhiên sẽ không phải tầm thường, nó tọa lạc nơi sườn núi của ngọn Tử Vân Phong dồi dào linh lực, nơi đây còn được gọi là Phi Nhạn Đài.
So với khu quần cư của đệ tử tạp dịch, cả tòa Tử Vân Phong to lớn chỉ tồn tại bốn tòa động phủ mà ở mặt phía Phi Nhạn Đài này thì chỉ có mỗi động phủ của Tô Thanh Quân. Từ xa nhìn tới chỉ thấy tiên khí tràn đầy, tiên cầm dị thú hay cổ mộc đều có thể tùy ý nhìn thấy được, rõ ràng đây là động thiên phúc địa tiên gia mà tất cả những người tu đạo đều hướng tới
Thời điểm đứng trên Phi Nhạn Đài, Lục Trần chứng kiến cảnh này cũng xúc động mà đứng ngu ra một hồi cho tới khi có một âm thanh dễ nghe truyền tới cắt ngang suy nghĩ của hắn
“Ngươi nhìn gì mà mặt đần ra một cục vậy” Chỉ thấy Dịch Hân đang cười cười nhìn hắn cách đó không xa
Lục Trần than thở:
“Người với người sao mà khác biệt thế nhỉ, nhìn thế này thì căn phòng nát của ta cũng kém quá nhiều đi.”
Dịch Hân hiếm khi không cãi lại hắn mà chỉ đứng cạnh nhìn khung cảnh đẹp như tranh trước mắt với vẻ mặt hâm mộ nói:
“Ngươi nói đúng a, ta lần đầu tiên chứng kiến cảnh này cũng sững sờ mất một hồi mới hoàn hồn lại được đó.
Nói xong, Dịch Hân nhún nhún vai kéo tay Lục Trần bảo
“Thôi đừng xem nữa, sau này còn cả đống thời gian để ngắm, để ta dẫn ngươi đến chỗ làm việc”
Hóa ra là hôm nay Tô Thanh Quân có việc nên không có mặt ở động phủ, do vậy mới nhờ Dịch Hân qua đây dẫn đường cho Lục Trần trước, đợi khi nàng về sẽ cũng Lục Trần bàn giao công việc sau
Dựa theo diễn giải của Tô Thanh Quân thì bồi dưỡng đám Ưng Quả này thì cần ở động phủ của nàng một thời gian. Bất quá thì cũng không hẳn là ở trong động phủ của nàng mà là ở trong một cái động phủ nhỏ gần đó gieo trồng, chăm sóc Ưng Quả rồi ở đó luôn. Thực tế là toàn bộ Phi Nhạn Đài này đều thuộc phạm vi động phủ của nàng, bình thường nàng chỉ sinh hoạt, tu luyện trong động phủ chính ở trên kia, còn mặt phía vách đá bên kia có mấy động phủ nhỏ khác thường ngày chỉ đóng kín chả làm gì cả
Tại động phủ đó, Bách Thảo Đường đã tạo nên một khối linh điền thổ địa màu mở, linh lực dồi dào và dời bảy gốc Ưng Quả thụ di dời qua đó từ trước rồi
Mà nhiệm vụ của Lục Trần là bồi dưỡng thật hoàn hảo đám Ưng Quả này, chờ đến khi thành thục phải lập tức thông báo cho Tô Thanh Quân để trực tiếp phục dụng ngay tại chỗ, tận dụng hết hiệu lực của Ưng Quả để cũng cố hoàn mỹ cảnh giới Kim Đan
Bất quá thời điểm đến nơi, Lục Trần lại có chút cau mày mà nhìn gian nhà tranh nhỏ cạnh khối linh điền, nhìn dáng vẻ của nó chắc là mới được dựng lên cách đây không lâu
Hắn hỏi Dịch Hân:
“Sau này ta phải ở chỗ này hả?”
Dịch Hân lườm hắn một phát rồi trả lời:
“Tất nhiên là đúng rồi, chẳng lẽ ngươi đang mơ mộng hão huyền là được ở trong tòa động phủ kia sao?”
Chỉ thấy Lục Trần lắc đầu cảm khái nói
“Thật ra ta không có ý đó, chỉ là ở trong gian nhà tranh như thế này không phải là có chút quá đơn sơ à”
“Này tỉnh mộng đi, ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch mà thôi, nghe giọng điệu của ngươi cứ như là tu sĩ Kim Đan không bằng”
Lục Trần cười cười đáp
“Nữ hài tử như ngươi mà miệng lưỡi đanh đá thế, cẩn thận chẳng có ai thèm rước ngươi bây giờ”
“Phi! Ai cần ngươi lo!”
Dịch Hân đáp một tiếng, sau đó đi tới đẩy cửa nhà tranh, nàng vừa nhìn vừa cười bảo:
“Lục đại ca, xem ra cũng không tệ lắm à nha.”
Hắn đi tới nhìn một chút, chỉ thấy trong gian nhà không lớn cũng chả nhỏ, có đầy đủ giường, bàn ghế, nhìn qua thì có chút giản dị đơn sơ.
“Cũng tạm được, thân là một tên đệ tử tạp dịch như ta thì cũng không quá tệ”
Dịch Hân nghe giọng điệu pha chút giận dỗi của hắn mà không nhịn được bật cười, nàng quay lại cửa nhìn một chút rồi hỏi:
“Lục đại ca, chỗ này của ngươi cách động phủ của Tô tỷ tỷ phải tầm mười trượng, như vậy lúc Ưng Quả thành thục ngươi chạy đi gọi nàng thì liệu có kịp không?”
“Tất nhiên là kịp” Lục Trần hiên ngang lẫm liệt thề thốt
“Chỉ cần không quá thời gian một chung trà, Nguyên thủy linh lực của Ưng Quả không bị xói mòn, chỉ cần nàng ấy không đi đâu mà ở trong động phủ thì nhất định sẽ kịp. Trừ phi nàng không có ở đó, nếu không thì ông trời cũng bó tay a”
Dịch Hân hớn hở đáp
“Cái này ngươi cứ yên tâm nhé, ta nghe Nhan La sư thúc nói là đã bàn bạc tốt với Tô tỷ tỷ rồi, khoảng thời gian này nếu không có đại sự gì thì nàng nhất định sẽ không rời khỏi động phủ”
Chỉ thấy Lục Trần lộ ra vẻ mặt yên tâm, gật đầu bảo: “Thế thì quá tốt rồi”