Vô Danh Sơn, bóng tối tầng tầng lớp lớp, dường như ánh mặt trời cũng ghét bỏ nơi này nên cũng chẳng buồn ban chút ánh sáng nào cho nó vậy.
Giữa cái đình viện hắc ám với bầu không khí đầy u ám đó, lão thủ mộ đột nhiên nói ra một câu như vậy làm Hà Nghị sinh ra một cảm giác khó tin mãnh liệt
“Ngươi biết nguyên nhân?”
Lão thủ mộ khẽ há miệng kiểu như đang cười khà khà nhưng thật ra nhìn mặt hắn chẳng có chút ý cười nào cả, thậm chí ngay cả động tác nhếch miệng cũng cũng cực kỳ quỷ dị, chỉ thấy cơ bắp trên mặt lão co giật một hồi tỏ vẻ cứng ngắc kì dị
Hà Nghị thậm chỉ còn cảm thấy mấy các tử thi vừa mới chết kia so với lão già trước mặt còn dễ coi hơn, bởi vì hắn nhìn hình dáng của lão thủ mộ trước mặt càng giống người chết hơn so với mấy cỗ tử thi đang nằm kia, cả người lão tràn ngập tử khí, tựa hồ mọi thời khắc đều đang phát tán ra vậy
Sau khi nghe Hà Nghị hỏi, lão thủ mộ quỷ dị cười xong rồi thấp giọng khàn khàn nói:
“Ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ta muốn gặp một người, ngươi thay ta đưa hắn đến đây.”
“Là ai?”
“Đông Phương Đào.”
[Dịch giả: dnp]
“Đông Phương Đào...” Hà Nghị run lên một hồi lâu, lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, “Hả, là vị kia của Bách Thảo Đường?”
“Không sai.”
Hà Nghị nhíu mày, nhìn này lão thủ mộ, nói: “Ngươi tìm hắn làm cái gì?”
Mặt của lão vẫn không hề cảm xúc như cũ, nhìn qua không khác gì một cô hồn dã quỷ, chỉ thấy lão thấp giọng trả lời:
“Việc này chẳng có quan hệ gì với ngươi, ngươi không cần biết”
Hà Nghị khẽ trầm ngâm nhưng rồi lập tức phản pháo:
“Khả năng cao là ta không làm được. Thứ nhất, ta với vị Đông Phương sư thúc không quen biết, thường ngày chẳng có giao tình gì cả, bây giờ càng không nói … Còn một điều nữa, theo ta được biết thì hắn vì bị thương nặng nên đã bế quan từ lâu, mãi đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu nào là sẽ xuất quan, thậm chí ngay cả đệ tử mà hắn yêu thích cũng chưa được gặp mặt để bái sư thì ta đào đâu ra cơ hội”
Lão thủ mộ xoay người, lạnh lùng thốt:
“Vậy thì thôi, ý của ta là vậy, có làm hay không thì tùy ngươi.”
Bất chợt Hà Nghị hướng phía trước một bước, hai mắt tinh quang đại thịnh
“Trong tay ta có thủ lệnh của Chưởng Môn, ngay cả vật này mà ngươi cũng dám không nói sao?”
Lão thủ mộ cũng chẳng thèm quay đầu mà nói
“Cái thủ lệnh đó chỉ có thể giúp ngươi vào được đây thôi, còn nếu như muốn ép ta ư, chưa đủ tư cách, không phục thì cứ gọi Nhàn Nguyệt đến đây”
Hà Nghị có chút câm lặng, đương nhiên hắn chẳng dám đi gọi Nhàn Nguyệt Chân Nhân đến cái nơi u tối này, thân là chưởng môn của Côn Lôn Phái, mỗi ngày có biết bao nhiêu sự tình càn Nhàn Nguyệt Chân Nhân phải làm huống hồ lão nhân gia đã giao tuyền quyền việc này cho hắn nên hắn không thể để ông ấy thất vọng được
Hắn hít một hơi thật sâu rồi liếc mắt nhìn lão thủ mộ nói:
“Chương môn chân nhân tất nhiên sẽ không rảnh mà tới đây, ta có thể đáp ứng ngươi sẽ tìm cách đi thỉnh được Đông Phương sư thúc tới đây thế nhưng thành công hay không thì ta không thể đảm bảo được”
Lão thủ mộ dường như vẫn vô cảm trước câu hứa hẹn của hắn mà chỉ phất tay lạnh lùng bảo:
“Khi ta chưa thấy Đông Phương Đào thì ta sẽ không nói một chữ cho ngươi đâu”
Nói xong lão quay đầu đi thẳng, chỉ một lát thân ảnh của lão đã biến mất sau cái đình viện âm trầm xa xa
Hà Nghị sắc mặt biến ảo mấy lần rồi thở dài một hơi, hắn lắc lắc đầu bỏ qua suy nghĩ trong lòng sau đó xoay người đi vào gian nhà âm u vẫn đang chập chờn ánh nến đằng kia
[Dịch giả: dnp]
Ưng Quả là loại linh dược cực kỳ yêu thích được linh lực dồi dào tầm bổ, thế nhưng cũng là một loại linh thực yêu cầu cao trong việc bồi dưỡng để đạt được dược lực tốt nhất
Lục Trần cơ bản là ăn ngủ cạnh khối linh điền, ngày ngày dốc sức chăm sóc Ưng Quả thụ, xem như là vị sự nghiệp tu luyện của Tô Thanh Quân mà cố gắng
May mắn trong bất hạnh là Ưng Quả thụ rất yêu thích ánh nắng mặt trời nên khả năng thành thục vào buổi tối là hầu như không có thành ra điều này ít nhất làm cho Lục Trần có thể an giấc mà ngủ. Nếu không như vậy, cứ làm từ sáng đến tối với cường độ như thế thì đến thần tiên cũng không chịu nổi.
Từ cái hôm đầu tiên tới đây, Tô Thanh Quân có đi qua nói chuyện vài câu với hắn thì từ đó nàng liền ở lì trong động phủ chẳng thấy đi ra lần nào. Lục Trần cũng biết là Tô Thanh Quân nổi tiếng say mê tu hành nên hắn cũng chẳng thấy làm lạ về điều đó mà chỉ chăm chú làm việc của mình.
Thời điểm mặt trời sắp khuất bóng, Lục Trần liền chạy tới vách núi Lạc Nhạn đài hướng về phương xa ngắm cảnh, chỉ thấy vân hải mênh mông, một khỏa tàn dương to lớn đang dần khuất ở chân trời, tàn dư của ánh sáng dát lên lớp mây một tầng màu vàng óng ánh nhìn như một hải dương sáng lạn đầy vẻ mỹ lệ
Sơn phong quất vào mặt hắn, thổi vạt áo bay phần phật, thời điểm hắn đứng vị trí này sẽ cảm nhận được một loại ý cảnh rộng lớn bao la, dường như hết thảy nhân gian không còn, bồng bềnh xuất trần như tiên cảnh
Chẳng nhẽ đây chính là tâm thái của người tu tiên nên có ư?
Có lẽ chính vì lý do này mà trải qua vô số năm tháng thì thượng cổ thần tiên đều yêu thích trú ngụ ở những nơi danh sơn, thắng cảnh kiểu động thiên phúc địa như thế này, hẳn là họ cũng thường ngắm nhìn sự biến hóa khôn lường của thiên địa, sự xoay chuyển đấu chuyển tinh di của tinh không để từ đó mà đi tìm hiểu đại đạo chân chính.
Lục Trần phóng tầm mắt tới bầu trời phương xa mà suy nghĩ xuất thần.
Con đường mà hắn đi vốn cùng tất cả mọi người trên thế gian này đã khác nhau, cho dù bây giờ hắn nhìn thắng cảnh Vân Hải mênh mông giữa thiên địa thì vẫn không nghĩ ra được con đường đại đạo thuộc về hắn rút cục là như thế nào
[Dịch giả: dnp]
Sáng sớm hôm sau, từ rất sớm thì Lục Trần đã vội rời giường để đến linh điền để xem xét một vòng. Qua một buổi tối mà trông đám Ưng Quả thụ vẫn chẳng có chút thay đổi nào cả, mấy trái cây trông vẫn còn rất non chẳng có dấu hiệu gì là sắp thành thục cả, hẳn là vẫn phải đợi thêm mấy ngày nữa
Sau khi xem xét một hồi thì hắn nhanh chóng cầm thùng đi xách mấy thùng nước lớn sau đó lần lượt bồi dưỡng mấy gốc Ưng Quả thụ. Sau một hồi vất vả làm việc thì chẳng mấy chốc mà đã đến trưa.
Lục Trần tranh thủ đi đến chỗ trống ngồi xuống nghỉ một lát, hắn khẽ liếc về phía động phủ của Tô Thanh Quân nhìn một cái, cửa động phủ vẫn im lìm không chút động tĩnh, xem ra cô nàng kia đã quyết định chỉ ngồi chờ cho đến khi Lục Trần thông báo mới chịu xuất hiện
Hắn khẽ cười tự giễu một cái, thực sự hắn cũng chẳng cần phải bất bình làm gì, dù sao thì trước đó cũng đã giao kèo cẩn thận như vậy rồi. Hắn vừa ngồi vừa thầm tính toán trong lòng một chút, lâu như vậy rồi thì sự kiện Hạ Trường Sinh chắc đã truyền ra khắp nơi trong Côn Lôn Phái, đại đa số đệ tử chắc chỉ xem đó là câu chuyện để tán gẫu nhưng nếu thật sự có gian tế của Ma giáo thì chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên thờ ơ trước Chuyển Sinh Trận đi ha>
Tên kia sẽ có phản ứng như thế nào đây
Hắn khẽ híp mắt lặng lặng suy nghĩ, sau chốc lát hắn khẽ ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi thầm quyết định hay là tối nay nhân lúc trời tối lén xuống núi xem qua một chuyến
Thời điểm hắn đang trầm tư suy nghĩ thì cách đó không xa truyền đến một hồi bước chân dồn dập. Lục Trần có vẻ ngạc nhiên nhìn nam tử đang vội vàng đi về phía động phủ của Lạc Nhạn đài
Vị trí linh điền của Lục Trần nằm một bên của Lạc Nhạn đài hơn nữa xung quanh lại toàn cổ mộc, sơn thạch thường ngày lại là địa phương heo hút nên giờ đây nếu như không cẩn thận quan sát thì cũng chẳng ai chú ý đến nơi này cả
Nam tử kia rõ ràng không biết cách đó không xa đang có một gã đàn ông đang đứng nhìn hắn chằm chằm, chỉ thấy hắn ta mang vẻ mặt lo lắng chạy đến đại môn bắt đầu gõ mạnh vào cửa
“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm!”
Tiếng gõ cửa trầm thấp rõ ràng nhưng cũng không quá vang dội vang lên một cách gấp gáp, nguyên do là Tô Thanh Quân có gia cố cấm chế vào môn hộ của động phủ. Thân là tu sĩ Kim Đan hơn nữa lại là thiên tài có danh tiếng xuất thân từ danh gia vọng tộc nên nàng bố trí như vậy là quá bình thường
Lục Trần khẽ sờ trong lồng ngực, trong đó đang tồn tại một khối Hoàng thạch phù mà ngày hôm qua Tô Thanh Quân cho hắn, tác dụng của nó cũng rất đơn giản dùng nó thì có thể liên lạc với Tô Thanh Quân, dựa vào thuyết pháp của nàng nếu không có nó thì nàng ở sâu trong động phủ, với lại đạo môn hộ vừa dày vừa nặng thì nếu đến lúc cần mà gõ cửa thì rất khó để nàng nghe thấy
Nhìn gã nam tử kia hao hết cả sức lực để gõ cửa hồi lâu mà chẳng có chút động tĩnh gì, Lục Trần tự nhiên cảm thấy cao hứng kiểu hắn có cảm giác ưu việt hơn hẳn tên ngốc kia, tuy rằng cảm giác này có chút trẻ con nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cười rất vui vẻ
Hắn cũng chẳng buồn qua đó lo chuyện bao đồng, ngược lại còn lùi về sau mấy bước rồi dựa lưng vào một gốc Ưng Quả thụ mà ngồi xuống bất kể nền đất dơ bẩn
Hắn cứ vừa ngồi vừa cười vui vẻ nhìn gã nam tử đằng kia vật lộn với thạch môn
Rốt cục, gã nam tử kia tựa hồ sốt ruột không thể nhịn được mà kêu to lên
“Quân tỷ, Thanh Quân tỷ tỷ, ngươi có bên trong không? Ta là Tô Tiêu”
Lục Trần nghe vậy miệng khẽ nhếch lên lẩm bẩm:
“Tô Tiêu? Cái tên nghe không được hay cho lắm a, trực tiếp gọi là Tô Xuẩn có đúng hơn không”
Gã gọi là Tô Tiêu đó hò hét chán chê một hồi mà đạo thạch môn vẫn im lìm lù lù bất động đứng đó, gã càng ngày càng sốt ruột gấp đến độ xoay vòng vòng, trán đổ mồ hôi hột.
Đột nhiên gã tựa hồ như ra quyết tâm nào đó quỳ sụp xuống ra sức dập đầu. Hành động này của gã làm cho Lục Trần đang ngồi hóng hớt có chút giật mình, hắn cảm thấy việc này càng ngày càng thú vị
Bỗng dưng, cái kia Tô Tiêu tựa hồ bỗng nhiên một phát tàn nhẫn, lập tức đối với động phủ cửa lớn trực tiếp quỳ xuống, sau đó dụng lực dập đầu ba cái. Lần này đem xa xa Lục Trần giật nảy mình, nhìn bên này cảm thấy càng ngày càng thú vị.
Chỉ thấy âm thanh của gã đó truyền đến
“Quân tỷ, ngươi gặp mặt ta đi mã, ta có việc rất hệ trọng liên quan đến mạng người a”
“Hả, cứu người sao”
Lục Trần ra vẻ hứng thú nhìn qua đó, tay của hắn theo vô thức sờ vào khối thạch phù trong ngực nhưng sau một lát trầm ngâm suy nghĩ thì hắn lại buông lỏng tay
“Ta thật muốn xem xem đến lúc nào nàng ấy mới chịu ra a …”
Câu lầm bầm của hắn chưa dứt thì đạo thạch môn ầm ầm mở ra, gã Tô Tiêu thấy thế lập tức ngẩng đầu vẻ mặt đầy vui mừng
Mà ở xa thì Lục Trần cũng ngẩn ra theo bản năng nói:
“Vừa nghe nói đến cứu mạng người liền chạy ra, không trùng hợp như vậy chứ”