Đạo thạch môn to dày từ từ mở rộng, từ trong bóng tối dần dần hiện lên một bóng dáng xinh đẹp, không ngoài ai khác là Tô Thanh Quân. Chỉ thấy nàng có chút kinh ngạc nhìn Tô Tiêu đang quỳ trước cửa động phủ rồi hỏi:
“Tô Tiêu, có chuyện gì mà ngươi lại quỳ ở đây?”
“Tỷ tỷ, Thanh Quân tỷ, cứu ta với!”
Tô Tiêu thấy thế nhào tới, hai tay dang ra chỉ chực ôm lấy Tô Thanh Quân
Lục Trần đang đứng từ xa thấy thế ác ý nghĩ hình như là hai người này có sự tình ám muội nào không ai biết hay sao, nghĩ đến thế hắn theo bản năng hiếu kì của mình tiến lên mấy bước để xem cho rõ tình tiết gay cấn sắp xảy ra. Thế nhưng, chỉ thấy một cái bóng lóe lên rồi trong phút chốc Tô Thanh Quân đã thoát khỏi phạm vi sấn tới của Tô Tiêu, đồng thời mặt nàng tối sầm xuống quát:
“Lục đệ, ngươi định làm cái gì?”
Nhận thấy ánh mắt giận giữ của Tô Thanh Quân, Tô Tiêu có chút hết hồn bừng tỉnh lại, hình như suýt nữa hắn đã thất lễ với tỷ tỷ a, hắn vội vàng liều mạng lắc đầu nói:
“Ta sai rồi, ta không nên như vậy, tỷ đừng nóng giận là ta có việc gấp thật mà”
Chỉ thấy Tô Thanh Quân hừ một cái, sắc mặt nàng có chút hòa hoãn lại rồi hỏi tiếp:
“Có chuyện gì, nói nhanh lên, hơn nữa đứng dậy mà nói, đại nam nhân cứ động một tí là quỳ xuống chả ra cái thể thống gì hết”
Lúc này Tô Tiêu mới vội vàng đứng dậy, vẻ mặt sốt sắng cầm tay Tô Thanh Quân nói:
“Quân tỷ, tỷ cho ta mượn nóng hai ngàn linh thạch đi”
Tô Thanh Quân biến sắc hỏi lại:
“Ngươi cần nhiều như vậy để làm gì?”
Tô Tiêu há hốc mồm, dường như có chút khó xử không biết trả lời thế nào, sau một hồi lắp ba lắp bắp giải thích thì đại khái là hắn có việc cần dùng tiền gấp nhưng số tiền quá lớn không biết mượn ai nên đành đến đây.
Lục Trần đừng gần đó nghe vậy thì cảm thấy có chút thú vị, hắn thong dong ngồi xuống múc một cốc nước yên tĩnh vừa uống vừa hóng tiếp
Thanh tuyền thủy từ Côn Lôn Sơn lấy về ngọt ngào ngon miệng làm hắn không kiềm được khen một tiếng:
“Tính ra cũng có vài phần so được với cảm giác khi uống trà nha, nói đi cũng phải nói lại tên Tô Tiêu này thế mà cũng mở lời được, há mồm ra là đòi hai ngàn, đúng là người nhà giàu có khác, thật cmn có tiền”
Mà phía bên kia sau cả nửa ngày hỏi nhưng Tô Thanh Quân vẫn không nhận được câu trả lời rõ ràng từ Tô Tiêu nên có chút tức giận lườm hắn nói:
“Có chuyện gì thì nói rõ cho ta, không thì đừng hòng mượn được một viên linh thạch nào cả”
Tô Tiêu sắc mặt ủ rũ như đưa đám đáp:
“Quân tỷ, ngươi cũng biết rồi đó đệ tử Tô Gia chúng ta tu hành ở Côn Lôn Phái không dưới một trăm nhưng phân nửa tài nguyên đều dồn vào người tỷ nên giờ ta có việc không hỏi ngươi thì biết hỏi ai bây giờ đây”
Sắc mặt Tô Thanh Quân khẽ thay đổi, nàng thở dài, tựa hồ có mấy phần áy náy. Mà lúc này Lục Trần đang đứng đằng xa nghe thấy được cũng khẽ hít một ngụm khí lạnh
“Ây da, cái bất công này có vẻ là quá bất bình thường đi nha”
Sau một lát trầm ngâm, Tô Thanh Quân mở miệng:
“Lục đệ, ngươi vẫn phải nói nguyên do cho ta biết, nếu thực sự cần hỗ trợ ta nhất định sẽ giúp ngươi”
Sắc mặt Tô Tiêu biến ảo một hồi, hơi lưỡng lự một lát xong hắn khẽ thấp giọng nói gì đó với Tô Thanh Quân
Đến đoạn mấu chốt thì Lục Trần chẳng nghe được câu nào làm cho hắn không khỏi có chút căm tức, hắn giận dữ uống thêm một ngụm nước vừa nghĩ thầm nếu đã cẩn thận như thế thì chắc chắn là chuyện mất mặt gì đó rồi.
Ý nghĩ này của hắn vừa mới xong thì chỉ thấy Tô Thanh Quân bên kia bỗng nhiên nổi giận quát:
“Ngươi nói cái gì cơ! Ngươi muốn cầm linh thạch đi chuộc thân cho nữ tử bán hoa”
Tô Tiêu nghe thấy vậy gấp gáp đến độ cuống hết cả tay chân, đang tính tiếp tục cầu xin thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt truyền đến từ địa phương cách đó không xa
Cả hai quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Trần đang đứng lấp ló sau đám cổ mộc cạnh linh điền mà ôm ngực ho khan tiên tục, nhìn dáng vẻ của hắn giống như đang nhịn cười đến độ ho khan thống khổ.
“Người nào núp ở đó, to gan lớn mật!”
Tô Tiêu với vẻ mặt giận dữ lớn tiếng chỉ thẳng mặt Lục Trần mắng:
“Tên tiểu tử từ đâu chui ra dám trốn ở đây”
Nói được một nửa thì sắc mặt hắn lại biến đổi lần nữa, quát lên:
“Hay là ngươi sắc đảm ngập trời, mơ ước sắc đẹp của Quân tỷ nên trốn ở đây mưu toan gây rối? Ta phi, ngươi cũng có cái gan quá lớn rồi đó, hôm nay lão tử sẽ thay mặt tỷ tỷ đánh chết tên dâm tặc ngươi”
Lục Trần vẫn tiếp tục ôm ngực ho khan vừa dùng tay còn lại xua lấy xua để, đồng thời sắc mặt hắn thì lộ ra vẻ quái lạ
Tô Tiêu giận tím mặt đang định đem cái tên đệ tử tạp dịch không có mắt này đánh cho một trận nên thân thì bị Tô Thanh Quân đứng cạnh quát:
“Được rồi! Đừng có hùng hổ nữa”
Tô Tiêu có chú ngạc nhiên quay đầu lại tỏ vẻ nghi vấn, chỉ nghe thấy Tô Thanh Quân lạnh lùng thốt:
“Hắn là đệ tử của Bách Thảo Đường chuyên môn qua đây định cư một thười gian để chăm sóc linh dược cho ta”
Mặt Tô Tiêu ngẩn ra, sắc mặt nhất thời có chút lúng túng, hắn quay sang nhìn nhìn lại thế nhưng mới chỉ chốc lát đã chẳng thấy bóng dáng Lục Trần đâu nữa. Chắc hắn thấy tình cảnh này có chút lúng túng nên đã chủ động rời đi.
Tô Thanh Quân cũng hướng bên đó nhìn lại, trong ánh mắt của nàng vẫn trong suốt không chút tạp chất như vậy, bất quá mơ hồ có chút thở phào nhẹ nhõm.
Mà Tô Tiêu khi nhìn trái nhìn phải không có chút bóng người, lại tiếp tục bám lấy tay áo nàng mà thấp giọng năn nỉ, thậm chí hắn còn định quỳ xuống cầu xin. Tô Thanh Quân thấy thế liền mạnh mẽ kéo hắn dậy rồi lớn giọng mắng cho một trận bất quá Tô Tiêu chẳng chút để ý vẫn cứ trơ cái mặt mo ra dây dưa nàng bằng được mới thôi.
Sau hơn canh giờ Tô Thanh Quân mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã thử, dường như cuối cũng chẳng có biện pháp nào khác để dứt khỏi Tô Tiêu dây dưa nữa nên đành bất đắc dĩ vung tay ném cho hắn một cái túi rồi quay đầu rời đi, chỉ chờ có thế Tô Tiêu nhìn qua cái túi một chút rồi hớn hở chạy mất.
[Dịch giả: dnp]
Qua khe hở từ cửa sổ xập xệ của căn nhà tranh trông thấy bóng dáng Tô Tiêu biến mất nhanh như một làn khói, Lục Trần liền đầu gối lên hai tay nằm uỵch xuống giường mà nhìn nóc nhà, hắn khẽ cười cười rồi trầm tư suy nghĩ, chẳng biết hắn nghĩ đến điều gì mà khẽ thở dài.
“Ngươi vì sao lại thở dài?”
Đột nhiên truyền đến âm thanh của Tô Thanh Quân từ bên ngoài nhà tranh, Lục Trần đứng dậy mở cửa phòng quả nhiên thấy nàng đang đứng ngoài cửa, đôi con ngươi sáng ngời của nàng đang hiếu kì nhìn chằm chằm hắn. Hắn nở nụ cười thân thiện hỏi:
“Ngươi mà cũng có lúc nghe trộm ư?”
“Ta đâu có nghe trộm, chẳng qua định đến hỏi ngươi mấy vấn đề mới đến đây ai ngờ tai của Kim Đan tu sĩ như ta lại quá thính, đứng ngoài phòng vẫn có thể nghe thấy âm thanh của ngươi a”
“...”
Lục Trần có chút cười khổ nhìn nàng một cái rồi gật gật đầu ra vẻ cam chịu nói
“Được rồi, là ngươi không nghe trộm mà do ta nói quá to rồi …”
Tô Thanh Quân liếc mắt nhìn hắn, hỏi:
“Chuyện vừa nãy ngươi đều nhìn thấy hết rồi?”
Lục Trần hơi do dự một chút rồi trả lời:
“Ta có nghe thấy, Tô công tử lúc đến không chú ý chỗ ta nên nói chuyện khá to nên ta tình cờ nghe được”
Tô Thanh Quân buồn phiền nhíu chặt cặp lông mày, sau đó hỏi
“Ngươi có thể giữ kín chuyện này không, nếu truyền ra thì việc này có chút không tốt cho thanh danh của Lục đệ cho lắm”
Lục Trần lập tức gật đầu
“Đó là điều đương nhiên rồi, ta nhất định thủ khẩu như bình không hé nửa lời cho ai cả”
“Tốt.”
Tô Thanh Quân tựa hồ tin tưởng hắn, sau đó xoay người định rời đi nhưng bỗng nhiên nàng lại hỏi
“Lúc này ngươi ho khan là đang chê cười hắn dại gái đúng không?”
Lục Trần lập tức lắc đầu như trống bỏi phủ định
“Đâu có, tại lúc đó ta đang uống nước nên sặc nước mà thôi … khụ khụ …”
Hắn vừa nói vừa giả vờ ho khan vài câu để tăng độ tin tưởng
Tô Thanh Quân vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Lục Trần có chút cạn lời, bất đắc dĩ hắn nhún vai nói:
“Được rồi, ta đúng là cảm thấy có chút buồn cười thật, không nghĩ tới công tử Tô Gia có thể vì nữ tử bán hoa mà làm đến mức này, quả thật tình yêu làm cho người ta sống chết có nhau a”
Tô Thanh Quân dường như có chút đồng cảm, khẽ lắc đầu thở dài rồi nói:
“Ngươi là cảm thấy loại nữ tử bán hoa thì không thể có cái gọi là tình yêu chứ gì?”
Nghe vậy Lục Trần có chút ngạc nhiên mà trầm mặc, chỉ thấy hồi lâu hắn cũng chẳng nói gì nữa. Tô Thanh Quân lúc đầu cũng chỉ cảm thán một câu vậy, cũng chẳng có ý nghĩ gì quá nhiều nên dự định nói xong sẽ đi luôn, ai ngờ thấy Lục Trần phản ứng có chút kỳ quái nên nàng không nhịn được mà hỏi
“Có chuyện gì sao?”
Lục Trần thở nhẹ một hơi dài đáp
“Ta thấy cũng không hẳn như vậy”
Tô Thanh Quân khẽ nhíu mày truy vấn:
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Nữ tử phong trần cũng là người, tất nhiên cũng có thất tình lục dục, nhưng ta nghĩ chắc một thời điểm nào đó họ đối với người khác cũng có thứ tình cảm chân tâm gọi là tình yêu đó”
Nghe vậy Tô Thanh Quân nhìn thật sâu hắn một lần nữa, trên mặt nàng có chút ngoài ý muốn
“Không nghĩ ngươi cũng có cách nhìn đặc biệt đối với những nữ nhân kia”
“Những nữ nhân kia?”
Lục Trần cười cười, vẫn đứng đó nhìn thẳng Tô Thanh Quân bằng ánh mắt sắc lạnh không có ý tứ lui bước
Tô Thanh Quân tựa hồ không muốn đôi co với Lục Trần vấn đề này nên nàng liền xoay người đi về hướng động phủ của mình, nhưng chỉ đi được vài bước thì chợt nghe đằng sau vang lên giọng của Lục Trần
“Mặc kệ suy nghĩ của ngươi ra sao, ta thấy ngươi đúng là có tư cách xem thường loại nữ nhân như vậy nhưng ta vẫn muốn nói một câu, những nữ nhân đó tuy có chút thấp hèn những thực sự vẫn là con người cũng sẽ có những thời điểm thật lòng”
Tô Thanh Quân chẳng quay đầu lại nên hắn cũng chẳng biết được vẻ mặt nàng ra sao, hắn không chắc nàng có vì mấy câu mạo muội của hắn mà tức giận hay không, chỉ thấy âm thanh bình tĩnh của nàng truyền đến, tựa hồ chẳng có chút gợn sóng chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu:
“Vậy ngươi đã thấy qua loại nữ tử thật lòng như vậy chưa?”
“Ta đã chứng kiến rồi”
Lục Trần dứt khoát trả lời. Tô Thanh Quân nghe xong trầm mặc một hồi rồi đáp
“Rất tốt”
Nói xong nàng tiếp tục đi về phía trước, Lục Trần nhìn bóng lưng của nàng đang dần xa đột nhiên cao giọng nói
“Còn nữa, tuy rằng ta tin tưởng có loại nữ tử phong trần thật lòng nhưng chắc chắn là rất hiếm thấy. Tô công tử có vận may như thế hay không thì ta không chắc, ta thấy rất đáng giá để nghi vấn”
“Hơn nữa coi như nhân gia đó có chân tâm, thì cuối cùng có đặt ở trên thân Tô công tử hay không lại càng khó nói”
Nghe vậy, Tô Thanh Quân lập tức hừ lạnh, nàng dừng bước quay người lại, sắc mặt có chút giận dữ nhìn chằm chằm Lục Trần truy vấn:
“Nói cả nửa ngày rút cục ngươi muốn nói đến cái gì?”
Lục Trần đáp:
“Ý của ta là, đụng phải loại người thật lòng như ta nói quả thật quá hiếm, hay là ngươi truy qua đem hai ngàn linh thạch kia đoạt trở lại a”
Tô Thanh Quân nhìn hắn đáp
“Không đuổi.”
Lục Trần nói: “Vì sao?”
Tô Thanh Quân nói: “Ta muốn ăn Ưng Quả, không thể xuống núi.”
Lục Trần nói: “A... Chuyện này ngược lại cũng đúng nha, chỉ là có chút đáng tiếc.”
Tô Thanh Quân nói: “Không có gì, một chút tiền lẻ, coi như cho chó ăn đi.”
Lục Trần: “...”
(Ta có chút cạn lời với mớ cẩu lương này rồi đó nha :)) – dnp)