Thiên Ảnh

Chương 2: Mê Vụ Hoang Cốc



Trong bóng tối vô tận phảng phất ánh lên những tia lửa bập bùng


Trong bóng tối vô tận của một đêm không trăng không sao, giữa Mê Vụ Hoang Cốc không có một chút ánh sáng, một sơn cốc xa xôi bỗng chốc lại mơ hồ xuất hiện ánh lửa bập bùng

Cảnh đêm có chút thê lương, tiếng gió réo rắt kèm theo một chút hơi lạnh thổi qua sơn cốc lúc chìm lúc nổi tạo thành từng đợt sóng thủy triều kỳ dị, thành ra chỉ có mỗi sơn cốc này là có sương mù

Sơn cốc rất lớn, nếu là ban ngày thì có thể thấy được núi non trùng trùng điệp điệp xung quanh nó, nhưng đến ban đêm thì cũng chỉ có thể thấy được những cái bóng cao lớn mơ hồ mà thôi, nhìn qua thì giống như một đám Cự Nhân đang trầm mặc đứng sừng sững vậy

Phía Tây Bắc tồn tại hai tòa núi cao với một mảnh hẹp dài ở giữa, đó chính là thông đạo duy nhất để ra vào sơn cốc. Mà lúc này ở bên ngoài sơn cốc, giữa con đường núi gập ghềnh uốn lượn đầy hiểm trở đang có một bóng người chầm chậm hành tẩu.

Trong bóng tối chợt có chút sát ý, phía trước sơn đạo bỗng có người lên tiếng, nghe như đang hạ giọng chửi mắng gì đó. Bóng người đang đi thoáng dừng thân thể một cái, nương nhờ chút ánh sáng nhàn nhạt trong bóng đêm rồi nhìn về phía trước thì phát hiện ra một Hắc y nhân nhìn khá trẻ tuổi.

Nam tử trẻ tuổi vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đối với cái gã không biết chui từ đâu ra chặn đường này không có chút ngạc nhiên nào cả, sau khi nghe xong câu lầm bầm của gã kia thì hắn cũng dùng cái âm thanh tương tự mà đáp lại một câu

Một hỏi một đáp, nghe chả có ý nghĩa gì cả mà có vẻ giống như là một câu ám hiệu, mật lệnh nào đó

Sau đoạn đối thoại, cỗ sát ý kia liền biến mất tăm như chưa từng xuất hiện qua, thanh niên mặc áo đen lại tiếp tục đi thẳng về phía trước. Chẳng qua là một đoạn sơn đạo đi vào Mê Vụ Hoang Cố này vốn nhìn có vẻ yên ả nhưng giờ lại đặc biệt sâm nghiêm, riêng cái tình huống đặt câu hỏi như lúc nãy xuất hiện tận ba lần.

Nam tử trẻ tuổi bình tĩnh đối đáp trôi chảy từng cái khiến cả quãng đường đều thuận lợi thông qua. Giữa khung cảnh đêm tối lạnh lẽo, hắn dần dần tiến đến cửa vào sơn cốc

Ngay cạnh cửa vào của sơn đạo, có một gò đất nhô ra, trên đó nằm rải rác mấy khối nham thạch, có thể thấy mơ hồ một Bạch y nhân đang đứng trên đó

Hắc y thanh niên sau khi thoáng dừng thân thể một lát thì liền quay người đi về hướng gò núi

Trên đồi nhỏ cũng không có đường mà chỉ có những bụi cỏ dại mọc lộn xộn không có quy tắc.

Thời điểm sau khi rảo bước đến đỉnh gò đất, Hắc y nam tử phát hiện ra một tấm biển gỗ trên đó khắc một đồ án có hình thù kì dị được cắm thẳng ngay trước mặt hắn. Bên trên đồ án là Thần linh phi thiên, phía dưới là hình ác quỷ gào thét, mà chính giữa là một cây đại thụ vô cùng to lớn nối liền Thần và Quỷ. Thoạt nhìn tổng thể cả đồ văn nhìn giống như cả Thần và Quỷ đều bám lên cái cây cổ thụ đó

Hắc y thanh niên sau khi dừng lại trên đồ án một lát thì dời ánh mắt ra khỏi tấm bảng gỗ và nhìn về phía Bạch y nhân đang đứng chắp tay cách đó một trượng

Trong bóng tối hắc ám như thế này, một thân bạch y thì cực kỳ dễ để trông thấy. Lúc này dường như Bạch y nhân cũng nghe thấy âm thanh bước chân, hắn quay đầu lại, thế mà lại là một bộ mặt đẹp trai cực phẩm. Lúc nhìn đến Hắc y nam từ, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên rồi tươi cười nói: “Hắc Lang, ngươi đã đến rồi”

Hắc y thanh niên được hắn gọi kia gật gật đầu, vừa đi tới vừa đồng thời mở miệng nói: “Vân Kiếm, cái bộ dạng này của ngươi mà để lão cha của ngươi thấy không sợ bị lão nhân gia mắng cho một chầu à”

Vân Kiếm vẻ mặt vẫn thản nhiên, cười nói: “Không sao cả, đại sự sắp diễn ra rồi, Lão nhân gia người tại Hoang cốc đang bận rất nhiều việc, thời gian đâu mà mắng ta?”

Hắc Lang khẽ cười một tiếng, hắn trầm mặc đứng sóng vai với Vân Kiếm mà nhìn về hướng xa xa. Chỉ thấy trong bóng tối vô tận, trừ một khoảng âm u bên ngoài phía sau của Mê Vụ Hoang Cốc thì xung quanh là vô số sơn mạch thứ tự nhấp nhô, mặc dù không thể thấy rõ diện mạo như ban ngày nhưng nhìn qua cũng thấy được sự bao la hùng vĩ của nó

Vân Kiếm bỗng thờ dài rồi hỏi: “Hắc Lang, ngươi vào Thần giáo được mấy năm rồi nhỉ?”

“Sáu năm rồi”

“Đã lâu như vậy rồi ư”

Vân Kiếm cảm khải nói, hắn vừa mỉm cười vừa nói: “Ta còn nhớ rõ thời điểm ngươi lúc còn thiếu niên, không khác Tiểu Tình là bao nhiêu thế mà chớp mắt các ngươi đều trưởng thành cả rồi

Hắc Lang cười cười, cũng không nói gì

Vân Kiếm lại nói: “Đúng rồi, Tiều Tình đêm này cũng tới, khả năng một lát nữa sẽ đến, người có muốn đợi nàng không?”

Hắc Lang lắc đầu nói: “Trưởng lạo đã truyền tin để ta đưa viên Huyết phách tinh cuối cùng này vài cốc để sử dụng cho Hàng Thần Chú, chỉ sợ khi Thần Chú phát động là ta không ra được. Tốt nhất là cứ bao giờ trở lại rồi hẵng gặp đi

Vân Kiếm khẽ nhướng mày, trên mặt lộ vẻ kinh dị nhìn Hắc Lang một cái, một lúc sau mới thở dài nói: “Huyết Phách Tinh là dị vật quý hiếm như thế cũng chỉ có người mới có bổn sự cầm tới, chẳng trách cha ta những năm gần đây coi trọng ngươi so với thân nhi tử như ta lại càng thân thiết hơn a”.

Hắc Lang ngẩng đầu rồi nhìn Vân Kiếm một cái, nhíu mày, tựa hồ muốn nói gì nhưng vẫn do dự rồi lại thôi.

Vân Kiếm lập tức cười ha ha một tiếng rồi nói: “Tốt rồi, chẳng qua chỉ là một câu nói đùa thôi mà, với giao tình của huynh đệ chúng ta, ta còn có thể hoài nghi ngươi cái gì được sao?”

Nói xong, hắn lại hình như đột nhiên nghĩ đến điều gì, mặt liền lộ vẻ trêu tức nhìn Hắc Lang nói: “Đúng rồi, đợi đại sự lần này hoàn thành, ngươi quay lại chỗ ta, Tiểu Tình có bí mật muốn nói cho ngươi đó”

Hắc Lang khẽ giật mình, nói: “Bí mật? Bí mật gì”

Vân Kiếm vẫn cứ bộ dạng cợt nhả cười nói: “Nếu mà ta nói ra thì còn gì là bí mật nữa, đi nhanh liền đi, rồi nhỡ rõ là về đây gặp nàng ấy là sẽ biết thôi”

Hắc Lang suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: “Tốt”

Nói xong, hắn gật nhẹ đầu với Vân Kiếm rồi quay người rời đi, chỉ một chốc bóng dáng hắn liền chìm vào bóng đêm vô tận phía trong sơn cốc

…….

Sau khi Hắc Lang rời đi được khoảng một chén trà, phía dưới sơn đạo lại truyền đến động tĩnh, sau một hồi lâu chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, một hình bóng nhỏ nhắn từ phía dưới bay vút lên, ngay trên không trung nhẹ nhàng linh hoạt xoay người một cái rồi rơi xuống chính xác ngay bên cạnh Vân Kiếm, lộ ra hình dáng một nữ tử xinh đẹp như hoa.

Vân Kiếm nhìn thấy nàng liền lộ ra vẻ mặt vui sướng thế nhưng lập tức sầm mặt xuống, hừ một tiếng mắng: “Hồ đồ, ai bảo ngươi đi đứng như thế, sơn đạo ghập ghềnh như thế ngươi không sợ sẽ có lúc không cẩn thận vấp ngã sao, đến lúc đó hối hận thì cũng đã muộn rồi”

Chỉ thấy Thiếu nữ xinh đẹp cười hì hì thân thiết bắt lấy cánh tay hắn mà nói: “Có đại ca ở đây thì ta sợ cái gì”

Vân Kiếm lắc đầu cười khổ: “Tại sao ta lại có một muội tử không tim không phổi như ngươi chứ. Đúng rồi Hắc Lang mới từ nơi này tiến vào sơn cốc đó”

Muội muội trong miệng hắn chính là Vân Tiểu Tình, nàng “A” lên một tiếng nhìn qua hướng sơn cốc nhìn thoáng qua rồi quay sang Vân Kiếm phàn nàn: “Thiệt la! Đại ca tại sao lại không cản hắn lại, rõ ràng là biết ta có chuyện nói với hắn rồi”

Vân Kiếm lắc lắc đầu: “Đại sự quan trọng hơn. Hắn thân mang Huyết Phách Tinh muốn đưa vào Đại Già La Trận ở bên trong sơn cốc, đến lúc Hàng Thần Chú khởi động, hắn còn muốn giúp cha cùng các Trưởng lão một tay nên không thể ở đây trì hoãn quá lâu.