Thiên Ảnh

Chương 3: Huyết Sắc Đoàn Tụ



Vân Tiểu Tình nhếch miệng, biểu cảm chút thấp thỏm, khẽ thở dài rồi lẩm bẩm: “Sau khi hắn biết được chuyện này thì sẽ nghĩ như thế nào nhỉ, có khi nào không thích không?”

Nói xong, nàng khẽ cắn môi, bàn tay có chút vô thức đặt lên bụng

Vân Kiếm thoáng cười: “Muội lại nghĩ nhiều rồi, ngươi yên tâm, kiểu gì Hắc Lang cũng rất vui mừng cho mà xem

Vân Tiểu Tình thoạt nhìn có chút lo lắng bất định, hướng về phía Vân Kiếm hỏi: “Ca, làm sao người biết được là nhất định sẽ như thế”

Vân Kiếm bật cười, lắc đầu an ủi:

“Ngươi với hắn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau đấy, tình cảm giữa ngươi và hắn chính ngươi phải rõ ràng hơn người ngoài chứ. Hơn nữa, chúng ta là người tu đạo, cướp tạo hóa từ thiên địa để đổi lấy vô thượng Pháp lực dẫn đến phải trả cái giá lớn so với người thường là khó có được con nối dõi. Cảnh giới càng cao thì càng khó, ngươi so với người khác may mắn hơn khi sớm mang trong mình huyết nhục của hắn, đây chính là niềm vui lớn, chẳng lẽ Hắc Lang còn không vui à?”

Vân Tiểu Tình nhấp nháy mắt, tròng mắt trong suốt dường như khẽ rung lên, ánh mắt sáng ngời xen lẫn tĩnh lặng. Phải mất một lúc sau nàng cuối cùng mới thông suốt, nụ cười lại một lần nữa xuất hiện gật đầu đồng ý

“Đại ca, ngươi nói chỉ có chuẩn”

Vân Kiếm cười, cưng chiều sờ đầu Vân Tiểu Tình nói

“Dù sao, ta nóng lòng chờ đại chất tử của ta xuất thế lâu lắm rồi. Đúng rồi, quên nói cho ngươi là phụ thân cũng biết chuyện này rồi”

“A!”

Vân Tiểu Tình kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, lập tức đỏ bừng cả mặt, vừa thẹn vừa giận

“Đại ca, sao ngươi lại đi nói lung tung với phụ thân, kiểu gì ta cũng bị mắng chết cho xem”

Vân Kiếm cười nhạo

“Phụ thân rảnh rỗi mới đi mắng ngươi ấy, rõ ràng ông ấy còn cao hứng hơn cả ta, chẳng qua nói cho ngươi biết vậy thôi”

Vân Tiểu Tình biểu cảm không thể tin trừng mắt lên:

“Thật thế luôn”

“Tất nhiên rồi, bằng không thì ngươi thử nghĩ xem tự nhiên mà Hắc Lang lại có thể đi vào Hoang Cốc cấm địa, thậm chí còn có thể tham gia vào nghi thức khởi động Hàng Thần Chú. Cho dù hắn là người có huyết mạch Huyết Phách thì cũng không thể được tham gia vào chuyện cấp bách trước mắt này được.”

“Ngươi nói là, Phụ thân lão nhân gia hắn muốn …”

“Chuyện đó tất nhiên là hắn biết sắp có ngoại tôn rồi nên mới chính thức xem Hắc Lang là người một nhà chứ còn sao nữa. Hai người chúng ta đều tu luyện đạo pháp xung khắc với Hàng Thần Chú còn Hắc Lang lại huyết mạch Huyết Phách Nhiên Tinh hơn nữa lại vừa vặn tương hợp với Thần Chú, vậy nên tội gì không tiện nghi cho con rể tương lai”

Vân Tiểu Tình lộ ra vẻ mặt vui mừng, ánh mắt nhìn về phía hắc ám sơn cốc mà liên tục cầu bình an.

Cầu nguyện xong, khóe mắt nàng đảo qua xung quanh thì chợt kinh hỉ kêu lên

Vân Kiếm nhìn qua thì thấy Vân Tiểu Tình đi qua một bụi cỏ dại nhìn không có gì thu hút rồi nhặt được đồ vật gì đó

“Đại ca, người xem này ta hái được hoa Đoàn Tụ này”

Vân Kiếm nhún vai, hoa Đoạn tụ chẳng qua là một loại hoa dại mọc ven đường, thân không có đoạn Linh văn nào cả, cũng chả phải dược thảo hay linh tài gì cả, đối với người tu đạo mà nói nó không có tí tác dụng gì

“Chẳng qua chỉ là một đóa hoa dại thôi, có gì đáng để ngươi ngạc nhiên”

Vân Tiểu Tình cũng mặc kệ hắn, cứ mải ngắm đóa hoa màu đỏ trong tay, vừa mỉm cười vừa nói:

“Hoa này nở rất đẹp, nhất định là điềm tốt”


Sau khi Hắc Lang tiến vào Mê Vụ Hoang Cốc, mới đầu con đường còn chật hẹp, gồ ghề nhưng lúc hắn càng xâm nhập sâu vào thì con đường càng dần mở rộng ra một ít. Điều lạ lùng ở đây là hắn lẳng lặng đi trong bóng tối, xung quanh tối đen nhưng hắn lại không bước nhầm một bước nào cả, tựa như hắn đã thuộc lòng địa hình nơi đây

Sau khi đi qua đoạn đường nhỏ, hắn dần dần thích ứng với địa hình và khung cảnh lờ mờ phía trước.

Nơi đây chính là nội khu của sơn cốc, bởi vì nguyên nhân kỳ dị nào không rõ, nên tòa sơn cốc nhìn có vẻ rất bình thường này thực tế lại không có nổi một cây Linh thảo nào sinh trưởng, chẳng qua chỉ có mấy cấy cỏ và hoa dại mọc rải rác.

Cũng vì nguyên do như thế mà giới tu sĩ gọi nơi đây là Hoang cốc

Phía trước xa xa trong tầm mắt của hắn có một khu vực ở trung tâm đang sáng lên ánh lửa bập bùng. Giữa hoàn cảnh cả sơn cốc bị bóng tối bao trùm thì chút ánh sáng từ ngọn lửa trông càng rực rỡ khác thường

Hắn hít nhẹ lấy một hơi, trong hoàn cảnh không người như thế này hắn lộ ra vẻ có chút khẩn trương chăm chú quan sát đến một nơi nào đó. Một lúc sau, hắn thở mạnh ra rồi bình tĩnh bước về phía ánh lửa.

Dưới bóng tối mịt mờ, từng cỗ khí tức kì dị, vô hình vô sắc tràn ngập cả sơn cốc làm cho người ta nhịn không được có cảm giác tim đập nhanh, đó là bản năng sợ hãi khi đối mặt với loại khí tức đáng sợ không biết tên nào đó.

Cỗ hỏa diễm trong sơn cốc đang thiêu đốt trên một đống lửa, nó không đốt lên từ củi mà là từ một vài loại đồ vật kì dị như xương cốt, da, tảng đá, một loại thảo dược kỳ quái và một khối huyết nhục lớn, tất cả chúng cứ cháy lên không một tiếng động như vậy mãi

Nếu nhìn gần hơn thỉnh thoảng sẽ thấy được những đồ án, linh văn kỳ dị nổi lên trên ngọn lửa đang phun ra nuốt nào, không những thế nó còn tản ra những dao động vô hình mãnh liệt

Bên ngoài đống lửa đang cắm một đại mộc bảng cao hơn trượng giống hệt với cái mà Hắc Lang đã nhìn thấy lúc trước, mặt bảng cũng khắc một đồ án cây đại thụ to lớn xuyên qua thần quỷ.

Bên cạnh đống lửa, có ba lão giả đang ngồi, chủ vị là một người có diện mạo hồng hào nhìn qua bề ngoài có chút phong thái thần tiên, hình dáng khuôn mặt mơ hồ có vài phần tương tự với Vân Kiếm. Bên tay trái của hắn là lão giả mập mạp có cái đầu hói với đôi lông mi trắng muốt và gò má thấp, mà bên phải là một lão giả khác nhìn gầy gò tiều tụy, trên mặt chỉ còn toàn da bọc xương, nhìn qua có chút đáng sợ.

Hắc Lang đi tới trước đống lửa, hướng ba vị lão nhân thi lễ một cái

“Bái kiến ba vị trưởng lão”

Ba người kia đồng thời đảo mắt nhìn qua, hồng hào lão giả và mập mạp lão đầu đều đồng thời gật nhẹ đầu, duy chỉ có lão giả tiều tụy là sắc mặt có vẻ âm trầm cười lạnh nói:

“Vân Thủ Dương, cái tên thủ hạ này của ngươi có tư cách gì dám can đảm chiếm một chỗ trong Thần trận?”