Thiên Châu Biến

Chương 187: Mười Kiện Đối Đầu Chín Kiện? (2)



Bản Convert

- Đã vậy chúng ta dựa vào phẩm chất của bản thiết kế, chất lượng bản vẽ của người nào cao hơn người đó sẽ thắng.

Vân Ly gật đầu:

- Được, cứ như vậy đi! Có điều ta không muốn để cho người khác thấy bản thiết kế của ta, ngươi hẳn cũng vậy, chúng ta tìm chỗ nào không có người rồi nói tiếp! Được chứ?

- Cửa hiệu “Bảy mươi bảy” của chúng ta có tĩnh phòng, đủ điều kiện cho hai vị đại sư tiến hành đổ ước. Mời hai vị!

Tần Phong phản ứng nhanh vô cùng! Từ lúc Chu Duy Thanh thắng lợi, tim của hắn đã đập bình bình không ngớt, thầm nghĩ trong lòng, ngày hôm nay hắn thật đúng là có vận khí cứt chó rồi! Ngơ ngơ ngáo ngáo làm sao mà lại đụng phải một vị Ngưng Hình Sư thiên tài! Cho nên, bất luận giá nào cũng phải khiến hắn ta trở thành khách nhân của mình cho bằng được! Y đã âm thầm quyết định, nếu như Chu Duy Thanh có cần cái gì đi nữa, bản thân y sẽ kiếm bằng được mà bán cho Chu Duy Thanh, chỉ cần lưu lại chút nhân tình với nhân vật thiên tài này, còn sợ sau này sinh ý kém sao chứ? Vạn nhất tương lai Chu Duy Thanh trở thành Thần Sư, vậy hắn đã có thể đem cửa hàng của mình đổi tên thành Thần Sư Diêu Tam (lò đào tạo Thần Sư) được rồi!

Bởi vậy, vừa nghe hai người muốn tìm một chỗ an tĩnh, hắn lập tức nhảy ra tranh phần với Chu Trường Khê.

Chu Trường Khê tiếc hận vô cùng! Tức giận hằm hằm nhìn Tần Phong. Nhưng nói gì thì nói, y cũng là người có thân phận, đành phải kìm nén cảm xúc của mình không hé môi lấy nửa lời. Có thể được Vân Ly tán dương, y cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Chu Duy Thanh hướng Vân Ly làm ra một cái thủ thế mời, Vân Ly gật đầu ôm quyền:

- Xin mời!

Rồi hai người đi theo Tần Phong lên tầng hai của của cửa hiệu ‘Bảy mươi bảy”.

Mãi đến khi thân ảnh cả hai tiêu thất, đám người bên ngoài mới nhao nhao ồn ào oán giận ỏm tỏi lên. Tuy bọn họ không dám đắc tội với Chu Duy Thanh và Vân Ly, nhưng lại rất muốn nhìn xem hai vị Ngưng Hình Sư vì sao lại khẩn trương và thần bí đến như vậy. Có người thử đi theo vào, liền bị bọn tiểu nhị của cửa hiệu ‘Bảy mươi bảy” chặn lại.

- Xin các vị thứ lỗi, đây là do lão bản của chúng ta phân phó, nếu cần mua sắm gì, cứ đợi hai vị đại sư chấm dứt đổ ước đã."

Đi theo Vân Ly và Chu Duy Thanh cũng chỉ có Thượng Quan Băng Nhi với Tần Phong, ngay cả Chu Trường Khê cũng bị chặn bên ngoài.

Vào cửa hiệu, hai người Chu Duy Thanh cũng không có tâm tình thưởng thức vật phẩm bên trong, đã cùng Tần Phong trực tiếp lên lầu hai. Tần Phong đi đến trước một căn phòng cuối cùng của dãy hành lang, mới nhã nhặn nói:

- Nhị vị đại sư, mời vào. Gian phòng này bình thường ta dùng để nghỉ ngơi, tuyệt đối an tĩnh. Ta sẽ ở bên ngoài để bảo vệ nhị vị.

Hắn quả rất thức thời, tỏ ra một điểm cũng không muốn theo vào. Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com

Thượng Quan Băng Nhi cũng đã đứng lại, bởi nàng luôn luôn tin tưởng Chu Duy Thanh, nhưng đồng thời quả tim nàng cũng đập càng lúc càng nhanh, tâm tình có chút kích động. Khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, một màn vừa rồi đối với nàng mà nói thật sự là quá mức kích thích. Nàng nãy giờ vẫn không dám tin Chu Duy Thanh thắng, vì như vậy, sau này đế quốc Thiên Cung không phải đã có thêm một vị Ngưng Hình Sư cao cấp rồi sao. . . Một Ngưng Hình Sư cao cấp trẻ tuổi của đế quốc Phỉ Lệ đó. Có thể nói, đế quốc Thiên Cung sau này muốn quật khởi, thì đây chính là một nhân tố không thể thiếu rồi.

Đi vào tĩnh phòng, Chu Duy Thanh cùng với Vân Ly cũng phải thầm khen một tiếng! Tĩnh phòng này khiến hai người có chút choáng ngợp, tuy rộng chừng năm mươi thước nhưng trang trí cực kỳ xa hoa. Mặt đất trải thảm nhung, không cần nhìn kỹ, chỉ riêng sự co giãn khi dẫm lên cũng đủ cho hai người đoán được, chất liệu của tấm thảm này chỉ sợ là da của Thiên thú a! Dùng da Thiên thú làm thảm, đây là hành vi xa xỉ bực nào kia chứ? Cho dù là loại da cấp thấp nhất, giá cũng không hề rẻ. Huống chi cả tấm thảm lớn này rõ ràng đều từ một loại thiên thú may thành, chất liệu hoàn toàn như nhau.

Ghế tựa cũng được bọc một lớp da trắng toát thập phần trang nhã. Sâu bên trong còn có một cái giường lớn, thành giường khắc hoa văn rồng ẩn trong mây, khảm nạm vô số vật trang sức, đường nét tinh xảo. Trên đỉnh không ngờ có gắn cả một viên Thiên hạch của Thiên thú Tôn cấp.

Vân Ly bĩu môi, lẩm bẩm:

- Lão bản này cũng biết hưởng thụ nhỉ!

Chu Duy Thanh không chút khách khí ngồi lên chiếc ghế tựa bọc da trắng:

- Vân Ly lão huynh, chúng ta bắt đầu được chưa?

Vân Ly nghiêm mặt nhìn Chu Duy Thanh, trầm giọng:

- Xem hoành phi bên ngoài, ngươi gọi là Chu Duy Thanh đúng không? Chu huynh đệ, trận đổ ước thứ hai hôm nay giữa ta và ngươi, bất luận thắng bại thế nào, xin hãy giữ bí mật. Bản thiết kế này với ta vô cùng quan trọng. Mọi người đều là Ngưng Hình Sư, ta tin tưởng ngươi có thể hiểu được ta, đương nhiên, ta cũng tuyệt sẽ không đem thiết kế của ngươi nói ra."

Chu Duy Thanh gật đầu:

- Được!

Vân Ly ngồi xuống ghế đối diện, xem bản thiết vốn tiêu hao rất nhiều tinh lực, nhất là những bản thiết kế loại này, càng không phải thứ một sớm một chiều là xong.

Quang mang trên tay Vân Ly chợt lóe, một tờ Ngưng Hình dáng vẻ cổ xưa đã liền xuất hiện, Chu Duy Thanh cũng đồng thời lấy ra bản thiết kế trong túi trữ vật.

Hai người nhìn nhau, đồng thời một tay trao, một tay nhận. Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com

Vào giờ khắc này, trong lòng bọn họ hầu như có cùng một cảm giác hết sức tỉnh táo! Đương nhiên, tỉnh táo là một chuyện, đổ ước lại là một chuyện khác. Không ai hy vọng mình thành nô bộc của người kia? Để Ngưng Hình Sư làm nô bộc không phải là chuyện chưa từng có, nhưng người có thể khiến Ngưng Hình Sư theo về dưới trướng cũng phải là siêu cấp cường giả ngạo thị quần hùng a.

Hai người đồng thời nhìn bản thiết kế quyển trục Ngưng Hình trong tay. Ngay lập tức, thật buồn cười là cả hai đều run tay lên, trong mắt toát ra quang mang bất khả tư nghị.

Đúng như Chu Duy Thanh suy đoán, thứ hắn đang cầm chính bản thiết kế cấp Thần Sư, còn nó có phải là Ngưng Hình Sáo Trang trong truyền thuyết hay không thì phải xem mới biết.

Vân Ly cũng đồng dạng không nghĩ ra, Chu Duy Thanh vậy mà cũng có bản thiết kế tương tự hắn. Hai người hầu như cùng ngẩng đầu lên nhìn lẫn nhau, tuy rằng không ai mở miệng, nhưng cả hai đều có thể thấy rõ ràng vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.

Nếu đều là bản thiết kế cấp Thần Sư, như vậy, tiếp theo cần phải so phẩm chất rồi. Thân là Ngưng Hình Sư, trận so đấu này bọn họ căn bản không cần ngoại nhân làm chứng, ai hơn ai kém, trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Ánh mắt một lần nữa trầm xuống, họ tập trung tinh thần nhìn kỹ, trong lòng khẩn trương như nhau. Trận này đối với hai người đều cực kỳ trọng yếu. Nhất là với Vân Ly, nếu như hắn thua nữa, như vậy, hắn sẽ phải trở thành nô bộc cả đời cho Chu Duy Thanh, mất đi tự do. Đổ ước này rất nhiều người chứng kiến, hơn nữa hắn là một Ngưng Hình Sư kiêu ngạo, vô luận như thế nào cũng không có khả năng nhục nhã nuốt lời. Cho nên, chỉ có thể đem hết toàn lực tranh thủ một trận thắng, chỉ cần kéo dài tới trận thứ ba, hắn tin rằng hắn chắc chắn sẽ thắng.

Bản thiết kế cấp Thần Sư thật sự là quá khoa trương, hơn nữa loại cấp bậc này, bản thân còn ẩn chứa Tinh Thần Lực cực kỳ cường đại.

Dù sao tu vi Vân Ly cũng đã đạt tới cảnh giới Tứ châu, đồng thời là Ngưng Hình Sư cao cấp, thêm vừa rồi lại chưa hoàn thành toàn bộ quyển trục Ngưng Hình trung cấp, nên chỉ hoa mắt choáng váng một chút, vẫn có thể miễn cưỡng xem tiếp.

Còn Chu Duy Thanh bên này lại xảy ra vấn đề, dù hắn là Ngưng Hình Sư khống chế được Thời Gian, vẫn vô pháp so sánh với Vân Ly. Ngay lúc ánh mắt của hắn nhìn sâu vào thiết kế đồ thì một trận đảo điên choáng váng mặt mày nhất thời ập đến, làm lồng ngực hắn vô cùng khó chịu, suýt nữa đã phun ra một búng máu. Trước mắt hắn vô số trăng sao xoay vòng vòng, nói cái gì mà xem được nội dung bản thiết kế chứ?

Lúc bày mưu tính kế, Chu Duy Thanh nào nghĩ sẽ phát sinh loại tình huống này? Mà hắn nếu như ngay cả thiết kế đồ cũng không đọc được, thì dựa vào cái gì mà so kè phẩm chất với người ta? Lập tức, hắn mạnh mẽ ngưng thần, nhưng mà, Tinh Thần Lực bộ nói đề thăng là có thể đề thăng vậy sao!? Mặc cho hắn có cố gắng như thế nào, chỉ thấy trong ngực càng lúc càng đau nhói mãnh liệt. Nếu như hắn cứ cường hành mà xem, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma. Đọc nhiều hơn tại banlonghoi.com

Đúng lúc này, đột nhiên Chu Duy Thanh cảm giác Mèo Mập trong lòng hắn chợt run lên, rồi ngay sau đó, như có một dòng nước mát lạnh trong nháy mắt chảy vào đại não. Vốn đầu óc hắn đang vô cùng khó chịu lại nhận thêm một trận đau đớn kịch liệt đến tê buốt, làm hắn suýt nữa phải rống to. Thế nhưng, nương theo sự đau đớn đó, dòng nước mát lạnh trong nháy mắt đã trải rộng khắp đại não, làm tinh thần hắn trở nên thanh tỉnh chưa từng có, cặp mắt cũng sáng bừng.

Bản thiết kế trước mặt từng làm hắn mày hoa mắt váng dần dần trở nên rõ ràng, Chu Duy Thanh rốt cục đã có thể thấy được những đường nét thiết kế bên trong.

Chu Duy Thanh tâm tình sảng khoái vô cùng, lấy tay vuốt ve Mèo Mập, lòng thầm nghĩ, Mèo Mập à Mèo Mập! Ta đây có mi như có được bảo vật vô giá a!

Cả không gian trở nên vắng vẻ yên tĩnh, tâm trí hai người toàn bộ đặt vào bản thiết kế. Thấn sắc bọn họ theo đó cũng không ngừng biến hóa. Xuất hiện nhiều nhất chính là vẻ cảm thán, đôi khi, thậm chí không nhịn được phải rung đùi đắc ý.

Chu Duy Thanh lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai bản thiết kế cấp Thần Sư dĩ nhiên lại có sự hấp dẫn lớn như vậy! Rất nhanh, hắn liền trầm mê vào trong đó đến nỗi không kềm chế được, thậm chí còn không nhớ rằng mình đang thực hiện một vụ đổ ước chưa từng có nữa.

Bên ngoài, sắc trời đã dần mờ mịt, hoàng hôn đã buông, ngày đã chuyển sang đêm. Mà Chu Duy Thanh và Vân Ly đã tiến nhập tĩnh thất cũng tròn một canh giờ.

Chu Trường Khê tuy không thể đi vào, nhưng đầu óc của hắn cũng không chậm, mắt thấy sắc trời u ám, lập tức chuẩn bị đồ ăn thức uống, bao nhiều khách nhân Ngự Phẩm đều tập trung ở lại đây, không lẽ bỏ đói họ?

Tuy rằng không thấy tình huống bên trong, nhưng những người này đều chung một mục đích, đều muốn biết kết quả cuối cùng!

Trong tĩnh thất…

- Ài!

Vân Ly thở dài một hơi, rốt cục cũng dứt mắt được khỏi bản thiết kế. Tinh Thần Lực của hắn đã cạn kiệt, đích xác khó có thể xem tiếp. Nếu còn gượng ép, nhất định sẽ khiến cho thân thể tổn thương không nhẹ...