Trì Vãn Ngưng ôm lấy đầu gối: “Ví dụ như tâm cảnh tốt có lẽ không phải vì sắp chết rồi, cũng có thể là vì khi ngươi sắp chết rốt cuộc cũng có một người thật lòng chịu ở lại bên cạnh ngươi, cùng nếm trải khổ đau hay vui vẻ với ngươi, đi nốt quãng đường cuối cùng.”
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Ninh Dạ lại đau xót.
Y vẫn không thể dùng Cấn Tự Bí tìm ra cách giải quyết, đành phải chứng kiến Trì Vãn Ngưng từ từ khô héo, già nua.
Chỉ ba ngày mà Trì Vãn Ngưng đã trông như một bà lão, theo tốc độ này e là cô không thể sống qua một canh giờ nữa.
Đến thời điểm này ngay cả Ninh Dạ cũng cảm thấy tuyệt vọng, giờ phút này y không tiếp tục thử nghiệm Cấn Tự Bí mà ngoan ngoãn ở bên Trì Vãn Ngưng trò chuyện những lời cuối cùng.
Có lẽ chính vì vậy, cuối cùng Ninh Dạ cũng mở rộng cánh cửa tâm hồn đang khóa chặt.
Y nói: “Chẳng trách, ta cũng thấy phong cảnh nơi đây tươi đẹp đến vậy. Hóa ra là vì có cô ở bên cạnh, tâm cảnh thay đổi, không còn suy nghĩ báo thù, cuối cùng cũng có cơ hội cảm nhận phong cảnh rồi.”
Trì Vãn Ngưng khinh thường nói: “Ngươi lại nói mấy lời dễ nghe để dỗ ta?”
Quả nhiên con gái đúng là khó chiều, ngươi không nói mấy lời êm tai để dỗ dành người ta, người ta không vui, nói rồi thì người ta lại bảo ngươi giả bộ.
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Lần này là thật lòng.”
Trì Vãn Ngưng hơi ngạc nhiên.
Cô ngây ngốc nhìn Ninh Dạ, không ngờ trong đôi mắt khô héo đó lại xuất hiện chút ánh sáng.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ninh Dạ: “Vậy ra,Trong lòng ngươi vẫn có ta?”
Ninh Dạ bèn gật đầu: “Có, cũng không lạ.”
“Vậy lúc trước ngươi...”
“Có thật, có giả.”
Trì Vãn Ngưng không hỏi lời nào của y là thật, lời nào là giả, chỉ nhìn Ninh Dạ một lúc lâu, sau đó lặng lẽ mỉm cười: “Thật thú vị. Đây là lời tỏ tình khó nghe nhất mà ta từng nghe, nhưng lại là lời mà ta cảm động nhất. À, nói lại thì, tuy người ta được nhiều chàng trai theo đuổi như vậy nhưng chưa thực sự yêu bao giờ.”
Nói xong, không ngờ cô rất tự nhiên nằm trong lòng Ninh Dạ.
Cô nói: “Ninh Dạ, ta đã sắp chết. Trước khi chết, ta muốn biêt cảm giác yêu và được yêu.”
Ninh Dạ ngây ra một chút, cuối cùng vươn tay ôm lấy Trì Vãn Ngưng: “Nếu nàng không chê, vậy nàng là người yêu của ta.”
Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Bây giờ ta đã trông như bà lão rồi, lẽ nào còn chê chàng đây? Chàng xấu, ta già, cũng hợp làm một đôi.”
Nói xong cười khẽ một tiếng, ngây ngốc nhìn Ninh Dạ, nói nhỏ: “Hôn ta đi.”
Ninh Dạ bèn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Trì Vãn Ngưng một cái.
Vốn chỉ là chuồn chuồn điểm nước, nào ngờ Trì Vãn Ngưng đột nhiên ôm lấy cổ y, chen chiếc lưỡi thơm tho của mình vào miệng y, quấn lấy Ninh Dạ, khó phân thắng bại.
Thời khắc này Trì Vãn Ngưng bị tử vong bức ép, tất cả tình ý trong lòng bộc phát, như chui vào trong ngọn lửa, không quan tâm tới mọi thứ ôm lấy Ninh Dạ, không chịu buông lỏng, chủ động, to gan, không kiêng dè điều gì.
Cuối cùng Ninh Dạ cũng mở rộng vòng tay ôm chặt lấy Trì Vãn Ngưng, không buông tay ra.
Cho dù lúc này Trì Vãn Ngưng chỉ như bà lão nhưng trong mắt Ninh Dạ, cô vẫn là mỹ nhân tuyệt thế lúc trước.
Đúng, có lẽ là do tâm cảnh?
Tấm lòng đẹp đẽ thì vẻ đẹp cũng lưu lại vĩnh viễn.
Đột nhiên.
“Á!” Ninh Dạ kêu lên một tiếng, tách khỏi Trì Vãn Ngưng.
Chỉ thấy trên môi đã có vết máu.
Là do Trì Vãn Ngưng cắn y một cái.
Ninh Dạ không hiểu, nhưng Trì Vãn Ngưng lại đang cười.
Vừa khóc vừa cười nhưng nước mắt không chảy ra nổi.
Cô nói: “Ai bảo chàng xấu thế mà dám sàm sỡ ta.”
Nếu là ngày thường, chắc Ninh Dạ sẽ nói rõ ràng là cô chủ động cơ mà. Nhưng thời khắc này y nhìn Trì Vãn Ngưng, mỉm cười đáp: “Đúng, ai bảo nàng là vợ ta, ta không sàm sỡ nàng thì sàm sỡ ai đây?”
Nói xong đã lại ôm lấy Trì Vãn Ngưng, cho cô một nụ hôn dài nồng nhiệt.
Trì Vãn Ngưng ra sức phản kháng, đấm lên người Ninh Dạ, nhưng phản kháng mà không dùng sức, có vẻ giống cổ vũ hơn. Trong lòng cô bỗng thấy hoảng loạn, không ngờ lại cắn một cái. Ninh Dạ mặc cô cắn, không chịu rời miệng, ôm chặt lấy Trì Vãn Ngưng.
Thời khắc này, y thật sự coi Trì Vãn Ngưng như thê tử của mình.
Chỉ có điều, dần dần, động tác của Trì Vãn Ngưng từ từ yếu đi.
Sinh cơ của cô dần dần khô cạn, chỉ có hai mắt vẫn toát lên chút thần thái cuối cùng.
Ninh Dạ ôm lấy cô, cảm thụ sinh cơ từ từ tiêu tán, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đổ lệ.
Dẫu là khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, Ninh Dạ chưa từng khóc, chỉ nói với bản thân là phải báo thù.
Nhưng thời khắc này, y thật sự đau lòng đến rơi lệ.
Đây là yêu ư?
Ninh Dạ không biết.
Thời gian y ở cạnh Trì Vãn Ngưng, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, tuy trước đây tiếp xúc nhiều lần nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Trì Vãn Ngưng ôm lấy đầu gối: “Ví dụ như tâm cảnh tốt có lẽ không phải vì sắp chết rồi, cũng có thể là vì khi ngươi sắp chết rốt cuộc cũng có một người thật lòng chịu ở lại bên cạnh ngươi, cùng nếm trải khổ đau hay vui vẻ với ngươi, đi nốt quãng đường cuối cùng.”
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Ninh Dạ lại đau xót.
Y vẫn không thể dùng Cấn Tự Bí tìm ra cách giải quyết, đành phải chứng kiến Trì Vãn Ngưng từ từ khô héo, già nua.
Chỉ ba ngày mà Trì Vãn Ngưng đã trông như một bà lão, theo tốc độ này e là cô không thể sống qua một canh giờ nữa.
Đến thời điểm này ngay cả Ninh Dạ cũng cảm thấy tuyệt vọng, giờ phút này y không tiếp tục thử nghiệm Cấn Tự Bí mà ngoan ngoãn ở bên Trì Vãn Ngưng trò chuyện những lời cuối cùng.
Có lẽ chính vì vậy, cuối cùng Ninh Dạ cũng mở rộng cánh cửa tâm hồn đang khóa chặt.
Y nói: “Chẳng trách, ta cũng thấy phong cảnh nơi đây tươi đẹp đến vậy. Hóa ra là vì có cô ở bên cạnh, tâm cảnh thay đổi, không còn suy nghĩ báo thù, cuối cùng cũng có cơ hội cảm nhận phong cảnh rồi.”
Trì Vãn Ngưng khinh thường nói: “Ngươi lại nói mấy lời dễ nghe để dỗ ta?”
Quả nhiên con gái đúng là khó chiều, ngươi không nói mấy lời êm tai để dỗ dành người ta, người ta không vui, nói rồi thì người ta lại bảo ngươi giả bộ.
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Lần này là thật lòng.”
Trì Vãn Ngưng hơi ngạc nhiên.
Cô ngây ngốc nhìn Ninh Dạ, không ngờ trong đôi mắt khô héo đó lại xuất hiện chút ánh sáng.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ninh Dạ: “Vậy ra,Trong lòng ngươi vẫn có ta?”
Ninh Dạ bèn gật đầu: “Có, cũng không lạ.”
“Vậy lúc trước ngươi...”
“Có thật, có giả.”
Trì Vãn Ngưng không hỏi lời nào của y là thật, lời nào là giả, chỉ nhìn Ninh Dạ một lúc lâu, sau đó lặng lẽ mỉm cười: “Thật thú vị. Đây là lời tỏ tình khó nghe nhất mà ta từng nghe, nhưng lại là lời mà ta cảm động nhất. À, nói lại thì, tuy người ta được nhiều chàng trai theo đuổi như vậy nhưng chưa thực sự yêu bao giờ.”
Nói xong, không ngờ cô rất tự nhiên nằm trong lòng Ninh Dạ.
Cô nói: “Ninh Dạ, ta đã sắp chết. Trước khi chết, ta muốn biêt cảm giác yêu và được yêu.”
Ninh Dạ ngây ra một chút, cuối cùng vươn tay ôm lấy Trì Vãn Ngưng: “Nếu nàng không chê, vậy nàng là người yêu của ta.”
Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Bây giờ ta đã trông như bà lão rồi, lẽ nào còn chê chàng đây? Chàng xấu, ta già, cũng hợp làm một đôi.”
Nói xong cười khẽ một tiếng, ngây ngốc nhìn Ninh Dạ, nói nhỏ: “Hôn ta đi.”
Ninh Dạ bèn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Trì Vãn Ngưng một cái.
Vốn chỉ là chuồn chuồn điểm nước, nào ngờ Trì Vãn Ngưng đột nhiên ôm lấy cổ y, chen chiếc lưỡi thơm tho của mình vào miệng y, quấn lấy Ninh Dạ, khó phân thắng bại.
Thời khắc này Trì Vãn Ngưng bị tử vong bức ép, tất cả tình ý trong lòng bộc phát, như chui vào trong ngọn lửa, không quan tâm tới mọi thứ ôm lấy Ninh Dạ, không chịu buông lỏng, chủ động, to gan, không kiêng dè điều gì.
Cuối cùng Ninh Dạ cũng mở rộng vòng tay ôm chặt lấy Trì Vãn Ngưng, không buông tay ra.
Cho dù lúc này Trì Vãn Ngưng chỉ như bà lão nhưng trong mắt Ninh Dạ, cô vẫn là mỹ nhân tuyệt thế lúc trước.
Đúng, có lẽ là do tâm cảnh?
Tấm lòng đẹp đẽ thì vẻ đẹp cũng lưu lại vĩnh viễn.
Đột nhiên.
“Á!” Ninh Dạ kêu lên một tiếng, tách khỏi Trì Vãn Ngưng.
Chỉ thấy trên môi đã có vết máu.
Là do Trì Vãn Ngưng cắn y một cái.
Ninh Dạ không hiểu, nhưng Trì Vãn Ngưng lại đang cười.
Vừa khóc vừa cười nhưng nước mắt không chảy ra nổi.
Cô nói: “Ai bảo chàng xấu thế mà dám sàm sỡ ta.”
Nếu là ngày thường, chắc Ninh Dạ sẽ nói rõ ràng là cô chủ động cơ mà. Nhưng thời khắc này y nhìn Trì Vãn Ngưng, mỉm cười đáp: “Đúng, ai bảo nàng là vợ ta, ta không sàm sỡ nàng thì sàm sỡ ai đây?”
Nói xong đã lại ôm lấy Trì Vãn Ngưng, cho cô một nụ hôn dài nồng nhiệt.
Trì Vãn Ngưng ra sức phản kháng, đấm lên người Ninh Dạ, nhưng phản kháng mà không dùng sức, có vẻ giống cổ vũ hơn. Trong lòng cô bỗng thấy hoảng loạn, không ngờ lại cắn một cái. Ninh Dạ mặc cô cắn, không chịu rời miệng, ôm chặt lấy Trì Vãn Ngưng.
Thời khắc này, y thật sự coi Trì Vãn Ngưng như thê tử của mình.
Nhưng thời khắc này, y thật sự đau lòng đến rơi lệ.
Đây là yêu ư?
Ninh Dạ không biết.
Thời gian y ở cạnh Trì Vãn Ngưng, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, tuy trước đây tiếp xúc nhiều lần nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.