Thiên Cơ Điện

Chương 219: Cuối cùng cũng về rồi.





Thời gian y thật sự mở rộng tấm lòng chỉ có ba ngày ngắn ngủi.

Trong ba ngày này, y chứng kiến dung nhan của cô già đi, thấy cô mất đi vẻ đẹp, thấy sinh cơ của cô tiêu tán, hai trái tim dần dần tiếp cận.

Khi sinh mệnh Trì Vãn Ngưng đi tới thời khắc cuối cùng, rốt cuộc Ninh Dạ cũng hiểu.

Y đã yêu cô.

Không phải trước đây, mà là hiện tại!

Ngay thời điểm, này, rốt cuộc, y đã thật sự yêu cô gái này.

Không phải thời điểm cô xinh đẹp nhất mà là thời khắc dung nhan cô già nua, sinh mệnh héo úa.

Trong lòng Ninh Dạ đau như dao cắt, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ trước mắt. Khoảng khắc đó nếu trời xanh chịu cho y cơ hội, bảo y từ bỏ mối thù để đổi lấy Trì Vãn Ngưng phục sinh, phải chăng y cũng đồng ý?

Chỉ tiếc, có những thứ đã không thể quay lại.

Nhưng đúng lúc này đột nhiên trong tâm hải Ninh Dạ như có vụ nổ.

Vô số ánh sáng chiếu rọi khắp tâm hải, trên Thiên Cơ điện, Côn Lôn kính và Tuyền Cơ xích cùng lóe lên ánh sáng, có vô số hình ảnh lóe lên.

Phù văn chữ Cấn điều động cản khôn, chiếu xuống làm tâm thần Ninh Dạ chấn động.

Đây là. . .

Cấn Tự Bí!

Khoảnh khắc đó y đột nhiên nghĩ ra điều gì, đột nhiên đốt cháy tất cả quẻ Ký Hồn còn lại, quát lớn: “Suy tính, nghịch hướng khốn đạo!”

Cấn Tự Bí lý giải khốn cảnh trong thiên hạ, có thể phá khốn, cũng có thể gây khốn khó, ứng với nó là Tàng Thiên ngục.

Trước đó Ninh Dạ bị phá khốn quấy nhiễu, chỉ nghĩ tới giải quyết vấn đề này, nhưng thời khắc này, rốt cuộc y cũng hiểu được, làm ngược lại, con đường chính xác, đáp án cũng xuất hiện.

Thời khắc này y đốt hết quẻ Ký Hồn, Côn Lôn kính suy tính điên cuồng, cuối cùng Ninh Dạ cũng tìm ra đáp án mà mình đang tìm kiếm.

“Ta hiểu rồi!” Ninh Dạ cười lớn.

Y ôm chặt lấy Trì Vãn Ngưng, hét lớn: “Vãn Ngưng, ta sẽ không để nàng chết. Ít nhất là bây giờ ta không cho phép nàng chết như vậy!”

Nói đoạn, y giơ tay vẽ lên hư không, đồng thời Côn Lôn kính cũng phóng ra ánh sáng cuối cùng, tiêu hao gần hết năng lượng sót lại.

Dưới ảnh hưởng của Côn Lôn kính, một phù văn huyền bí hiện lên.

Cấn Tự Bí!

Phù văn huyền ảo do Ninh Dạ dốc hết lực lượng tâm huyết phát động, cuối cùng cũng ngưng tụ thành công ngay thời khắc này.

“Khốn!” Ninh Dạ đã quát lớn.

Ngón tay hạ xuống chính là vĩnh hằng, Trì Vãn Ngưng được khóa trong trạng thái giữa sinh và tử này.

Thanh Mộc điện.

Bốp!

Một cái tát vang dội đánh lên mặt Vũ di, bà lão quỳ dưới đất, run rẩy không dám nói gì.

Thanh Mộc Lão Tổ ngồi bên trên, sắc mặt lão ta vốn đã xanh, giờ còn xanh đến đang sợ.

Giọng nói hùng hổ vang vọng khắp đại điện, Thanh Mộc Lão Tổ nói: “Ta bảo ngươi trông coi con bé, ngươi trông coi như thế đấy à?”

Vũ di kêu to: “Lão tổ bớt giận, tiểu nhân chỉ nhất thời hồ đồ, không ngờ cô ta dám trốn thật. Là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân không dám nữa.”

Ầm!

Bão táp bùng nổ trong điện, cuốn qua vạn vật, vô số dây leo dài vươn ra, trói lấy Vũ di.

Giọng nói của Thanh Mộc Lão Tổ âm trầm: “Con bé không trốn, nhưng gặp kiếp nạn.”

“Cái gì?” Vũ di kinh ngạc.

Thanh Mộc Lão Tổ thở dài một tiếng: “Ngưng Nhi gặp nguy cơ rất lớn, cửu tử nhất sinh. Cuối cùng cũng may trời để lại một chút sinh cơ, nếu nắm được thì còn có cơ hội thoát chết. Nhưng vì vậy kế hoạch của ta... lại phải chậm lại.”

Nghe nói như vậy, Vũ di vui mừng: “Cô ta không chết?”

Bốp!

Lại một cái bạt tai vang dội.

Tuy chỉ bị bạt tai nhưng Vũ Di lại cảm thấy toàn thân thê dại không thể chịu nổi, như có ngàn vạn con sâu cái kiến chui vào cơ thể, cắn xé liên tục, làm mụ đau đớn không chịu nổi.

Giọng nói của Thanh Mộc Lão Tổ vang rền như sấm: “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho con bé đừng có chết, không thì ngươi cũng phải chết theo!”

Trong lòng Vũ di phát lạnh.

————————————————————

Một tháng sau.

Dưới Cửu Cung sơn.

Ninh Dạ điều khiển xe ngựa chạy tới, khoảnh khắc thấy ngọn núi quen thuộc đó, không ngờ Ninh Dạ lại đổ lệ.

Cuối cùng cũng về rồi.

Cho dù không phải ngôi nhà mơ ước, nhưng thời điểm này Ninh Dạ vẫn có cảm giác hạnh phúc vì được về nhà.

Y dừng xe trước cánh cửa lớn ở chân núi, Ninh Dạ bế Trì Vãn Ngưng, bước từng bước lên Thiên Tú phong.

Vừa tới dưới núi đã thấy một người quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Người kia mặc áo xanh, gương mặt cổ kính tang thương, không giận mà uy.

Ninh Dạ biết, người vừa tới chính là Thanh Mộc Lão Tổ.

Y rất bình tĩnh quỳ một gối xuống: “Bái kiến lão tổ!”

Thanh Mộc Lão Tổ giơ tay một cái, Trì Vãn Ngưng đã rơi vào tay lão. Lão quan sát trạng thái của Trì Vãn Ngưng một chút, tâm thần hơi chấn động: “Đây là thuật gì mà có thể giữ được trạng thái của Ngưng Nhi không sống không chết? Do ngươi làm ra à?”

Ninh Dạ trả lời: “Bẩm báo lão tổ, đệ tử không có năng lực này. Chỉ vô tình nhận được một quái vật, con quái vật này có năng lực trói buộc, ẩn chứa huyền cơ, đệ tử luyện hóa quái vật này, dùng trên người Văn Ngưng nên mới giữ được tính mạng.”

“Quái vật?” Trong mắt Thanh Mộc lóe lên ánh sáng: “Ngươi lấy đâu ra quái vật?’

Thời gian y thật sự mở rộng tấm lòng chỉ có ba ngày ngắn ngủi.

Trong ba ngày này, y chứng kiến dung nhan của cô già đi, thấy cô mất đi vẻ đẹp, thấy sinh cơ của cô tiêu tán, hai trái tim dần dần tiếp cận.

Khi sinh mệnh Trì Vãn Ngưng đi tới thời khắc cuối cùng, rốt cuộc Ninh Dạ cũng hiểu.

Y đã yêu cô.

Không phải trước đây, mà là hiện tại!

Ngay thời điểm, này, rốt cuộc, y đã thật sự yêu cô gái này.

Không phải thời điểm cô xinh đẹp nhất mà là thời khắc dung nhan cô già nua, sinh mệnh héo úa.

Trong lòng Ninh Dạ đau như dao cắt, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ trước mắt. Khoảng khắc đó nếu trời xanh chịu cho y cơ hội, bảo y từ bỏ mối thù để đổi lấy Trì Vãn Ngưng phục sinh, phải chăng y cũng đồng ý?

Chỉ tiếc, có những thứ đã không thể quay lại.

Nhưng đúng lúc này đột nhiên trong tâm hải Ninh Dạ như có vụ nổ.

Vô số ánh sáng chiếu rọi khắp tâm hải, trên Thiên Cơ điện, Côn Lôn kính và Tuyền Cơ xích cùng lóe lên ánh sáng, có vô số hình ảnh lóe lên.

Phù văn chữ Cấn điều động cản khôn, chiếu xuống làm tâm thần Ninh Dạ chấn động.

Đây là. . .

Cấn Tự Bí!

Khoảnh khắc đó y đột nhiên nghĩ ra điều gì, đột nhiên đốt cháy tất cả quẻ Ký Hồn còn lại, quát lớn: “Suy tính, nghịch hướng khốn đạo!”

Cấn Tự Bí lý giải khốn cảnh trong thiên hạ, có thể phá khốn, cũng có thể gây khốn khó, ứng với nó là Tàng Thiên ngục.

Trước đó Ninh Dạ bị phá khốn quấy nhiễu, chỉ nghĩ tới giải quyết vấn đề này, nhưng thời khắc này, rốt cuộc y cũng hiểu được, làm ngược lại, con đường chính xác, đáp án cũng xuất hiện.

Thời khắc này y đốt hết quẻ Ký Hồn, Côn Lôn kính suy tính điên cuồng, cuối cùng Ninh Dạ cũng tìm ra đáp án mà mình đang tìm kiếm.

“Ta hiểu rồi!” Ninh Dạ cười lớn.

Y ôm chặt lấy Trì Vãn Ngưng, hét lớn: “Vãn Ngưng, ta sẽ không để nàng chết. Ít nhất là bây giờ ta không cho phép nàng chết như vậy!”

Nói đoạn, y giơ tay vẽ lên hư không, đồng thời Côn Lôn kính cũng phóng ra ánh sáng cuối cùng, tiêu hao gần hết năng lượng sót lại.

Dưới ảnh hưởng của Côn Lôn kính, một phù văn huyền bí hiện lên.

Cấn Tự Bí!

Phù văn huyền ảo do Ninh Dạ dốc hết lực lượng tâm huyết phát động, cuối cùng cũng ngưng tụ thành công ngay thời khắc này.

“Khốn!” Ninh Dạ đã quát lớn.

Ngón tay hạ xuống chính là vĩnh hằng, Trì Vãn Ngưng được khóa trong trạng thái giữa sinh và tử này.

Thanh Mộc điện.

Bốp!

Một cái tát vang dội đánh lên mặt Vũ di, bà lão quỳ dưới đất, run rẩy không dám nói gì.

Thanh Mộc Lão Tổ ngồi bên trên, sắc mặt lão ta vốn đã xanh, giờ còn xanh đến đang sợ.

Giọng nói hùng hổ vang vọng khắp đại điện, Thanh Mộc Lão Tổ nói: “Ta bảo ngươi trông coi con bé, ngươi trông coi như thế đấy à?”

Vũ di kêu to: “Lão tổ bớt giận, tiểu nhân chỉ nhất thời hồ đồ, không ngờ cô ta dám trốn thật. Là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân không dám nữa.”

Ầm!

Bão táp bùng nổ trong điện, cuốn qua vạn vật, vô số dây leo dài vươn ra, trói lấy Vũ di.

Giọng nói của Thanh Mộc Lão Tổ âm trầm: “Con bé không trốn, nhưng gặp kiếp nạn.”

“Cái gì?” Vũ di kinh ngạc.

Thanh Mộc Lão Tổ thở dài một tiếng: “Ngưng Nhi gặp nguy cơ rất lớn, cửu tử nhất sinh. Cuối cùng cũng may trời để lại một chút sinh cơ, nếu nắm được thì còn có cơ hội thoát chết. Nhưng vì vậy kế hoạch của ta... lại phải chậm lại.”

Nghe nói như vậy, Vũ di vui mừng: “Cô ta không chết?”

Bốp!

Lại một cái bạt tai vang dội.

Tuy chỉ bị bạt tai nhưng Vũ Di lại cảm thấy toàn thân thê dại không thể chịu nổi, như có ngàn vạn con sâu cái kiến chui vào cơ thể, cắn xé liên tục, làm mụ đau đớn không chịu nổi.

Giọng nói của Thanh Mộc Lão Tổ vang rền như sấm: “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho con bé đừng có chết, không thì ngươi cũng phải chết theo!”

Trong lòng Vũ di phát lạnh.

————————————————————

Một tháng sau.

Dưới Cửu Cung sơn.

Ninh Dạ điều khiển xe ngựa chạy tới, khoảnh khắc thấy ngọn núi quen thuộc đó, không ngờ Ninh Dạ lại đổ lệ.

Cuối cùng cũng về rồi.

Cho dù không phải ngôi nhà mơ ước, nhưng thời điểm này Ninh Dạ vẫn có cảm giác hạnh phúc vì được về nhà.

Y rất bình tĩnh quỳ một gối xuống: “Bái kiến lão tổ!”

Thanh Mộc Lão Tổ giơ tay một cái, Trì Vãn Ngưng đã rơi vào tay lão. Lão quan sát trạng thái của Trì Vãn Ngưng một chút, tâm thần hơi chấn động: “Đây là thuật gì mà có thể giữ được trạng thái của Ngưng Nhi không sống không chết? Do ngươi làm ra à?”

Ninh Dạ trả lời: “Bẩm báo lão tổ, đệ tử không có năng lực này. Chỉ vô tình nhận được một quái vật, con quái vật này có năng lực trói buộc, ẩn chứa huyền cơ, đệ tử luyện hóa quái vật này, dùng trên người Văn Ngưng nên mới giữ được tính mạng.”

“Quái vật?” Trong mắt Thanh Mộc lóe lên ánh sáng: “Ngươi lấy đâu ra quái vật?’