Thiên Cơ Điện

Chương 220: Trong Thuần Âm Nguyên Thủy.





“Ở Cổ Tuyền trấn, đệ tử vô tình đắc tội với một con quái vật, con quái vật đấy quyết tâm trả thù đệ tử, thậm chí còn bố trí cơ quan ở Thiên Bình phong để ám sát đệ tử. Khi đệ tử ra ngoài du lịch, con quái vật kia cũng bám theo, đánh lén lần nữa. Không ngờ lần này gặp phải đại chiến giữa Hắc Bạch thần cung và Mộc Khôi tông, con quái vật kia bị tu sĩ Mộc Khôi tông đánh bị thương, đệ tử tình cờ được lợi. Lão tổ không tin có thể tìm hiểu.”

Lời nói của Ninh Dạ có thật có giả nhưng phù hợp với tin tức mà Hắc Bạch thần cung nắm giữ, điểm không tốt duy nhất là Thiên Cơ không thể công khai xuất thủ lần nữa, không thì chắc chắn sẽ bại lộ.

Lúc này đám người Hà Nguyên Thánh đều đã trở về, Thanh Mộc Lão Tổ cũng biết tình hình đại khái, cho nên không mấy nghi ngờ Ninh Dạ. Điều khiến lão ta không tin là Ninh Dạ bỏ được quái vật để cứu Trì Vãn Ngưng.

Thời khắc này lão nhìn chằm chằm vào Trì Vãn Ngưng rồi nói: “Ngươi nỡ bỏ cơ à!”

Ninh Dạ cúi đầu nói: “Vãn Ngưng khác nào người cõi trời trong lòng đệ tử, cho dù thịt nát xương tan vì nàng, đệ tử cũng cam tâm tình nguyện.”

Thanh Mộc Lão Tổ cảm thấy y nói lời này rất thật tâm, không nghi ngờ nữa: “Hừ, lại một tên rác rưởi bị sắc đẹp làm mê muội.”

Thanh Mộc Lão Tổ cả đời theo đuổi đại đạo, không gần nữ sắc, không thì đã chẳng nỡ dùng mỹ nhân tuyệt thế như Trì Vãn Ngưng làm thuốc để tăng cường bản thân.

Lúc này lão ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng đã cứu đồ đệ của ta, nên được khen thưởng. Cho ngươi thứ này.”

Nói xong ném một khúc thanh mộc ra.

Không ngờ lại là Thanh Dương mộc.

Bây giờ trong tay Ninh Dạ còn một khối Thanh Dương mộc lấy được từ chỗ Hiên Mộc Lang, vẫn không có cơ hội sử dụng, còn khúc này còn lớn hơn cả khúc trước.

Lúc này Ninh Dạ chẳng có hứng thú gì với bảo vật, nhưng vẫn nói: “Đa tạ lão tổ!”

Thanh Mộc Lão Tổ không buồn để ý tới y, tự về Thanh Mộc điện, có vẻ chỉ muốn cứu Trì Vãn Ngưng.

Cấn Tự Bí kết hợp với Côn Lôn kính thi triển, Thanh Mộc Lão Tổ cũng chưa chắc đã cứu được, cũng may trước khi tới đây Ninh Dạ đã giải trừ phần lớn, với thủ đoạn của Thanh Mộc Lão Tổ có lẽ uy lực còn sót lại cũng không thành vấn đề.

Chỉ có điều thấy Trì Vãn Ngưng lại rời xa bản thân, nhớ lại mấy ngày thân cận bên cô, trong lòng Ninh Dạ bỗng thấy mất mác, bỗng ngơ ngẩn.

——————————————————

Sau khi về núi, Ninh Dạ tới gặp Trương Liệt Cuồng.

Vốn y nói một tháng là về, kết quả về trễ gần hai mươi ngày, cũng phải báo lại với Trương Liệt Cuồng một câu.

Trương Liệt Cuồng chẳng buồn để ý tới chuyện y về trễ, nhưng nghe y nói dùng quái vật nhặt được để cứu Trì Vãn Ngưng lại chửi mắng một chập. Theo suy nghĩ của hắn, đệ tử nhận được bảo vật thì phải hiếu kính lên sư phụ.

Bây giờ vì một con bé mà lãng phí trọng bảo như vậy, đúng là ngu không thể tả, bùn nhão không dựng được tường, khiến cho cảm nhận của hắn về Ninh Dạ tụt dốc, đánh văng y ra ngoài.

Ninh Dạ vốn chẳng muốn lấy lòng Trương Liệt Cuồng, không hề để ý, cứ thế về nhà.

Trên đường về, y cũng biết những chuyện xảy tiếp theo liên quan tới phế tích Vấn Thiên thuật.

Hóa ra sau khi Ninh Dạ dùng Côn Lôn kính dịch chuyển đám người Nguyên Mục Dã, Mộc Khôi tông đã nhân cơ hội này thỏa thích công kích Thiên Thủ Lão Tổ. Quỷ Hỏa Thần Quân - Giang Trường Hà và Loa Oa Tử chết ngay tại trận, Công Tôn Dạ bị trọng thương, đệ tử tầng dưới chết gần hết, ngay cả Thiên Thủ Lão Tổ cũng trúng Liệt Thần chú của Nguyên Mục Dã, thần hồn bị thương, vừa về đã tuyên bố sẽ bế quan năm năm. Mộc Khôi tông chỉ mất ba đệ tử bình thường, những người còn lại đều chạy thoát.

Bỏ bao công sức bố trí cạm bẫy, kết quả lại thành hao binh tổn tướng, thậm chí cả Phá Hiểu Bạch Liên cũng vỡ nát, có thể nói tổn thất nặng nề.

Chuyện này còn khiến chưởng giáo Hắc Bạch Tử tự nhận lỗi, tự kiểm điểm trong hội nghị nguyên lão, diện bích nửa năm. Nhạc Tâm Thiện cũng bị tội ‘làm việc kém cỏi’, bị trách mắng một hồi, khiến cho trong một quãng thời gian không có ai dám đến gần Nhạc Tâm Thiện, chỉ sợ tâm trạng hắn không tốt, sẽ chết ngay tại chỗ.

Còn về Hà Nguyên Thánh, hắn bị Hắc Bạch Tử cấm túc.

Người duy nhất được lợi chắc là Cừu Bất Quân, ông bảo vệ Hà Nguyên Thánh có công, được đặc cách phong thưởng. Hà Nguyên Thánh còn cực kỳ coi trọng ông, cho phép ông tự do ra vào trụ sở của mình - Cái này thì không phải vì công lao ông đã cứu hắn, mà là ông lão này quanh năm đi lại bên ngoài, kiến thức uyên bác, biết rất nhiều chuyện lý thú, lúc bị cấm túc không có chyện gì làm nên thường xuyên gọi Cừu Bất Quân tới kể chuyện tiêu khiển.

Còn về Ninh Dạ, y cũng có công cứu người nhưng mãi vẫn chưa về, vì thế không cách nào báo đáp y.

Nếu là ngày thường chắc Ninh Dạ đã mượn cơ hội tiếp cận Hà Nguyên Thánh, tạo quan hệ gần gũi hơn.

Nhưng sau chuyện Trì Vãn Ngưng, tâm trạng của Ninh Dạ đã thay đổi rất vi diệu.

Bây giờ y quan tâm tới tình cảnh của Trì Vãn Ngưng hơn, thậm chí không buồn để ý tới Hà Nguyên Thánh.

Một ngày sau.

Trong Thuần Âm Nguyên Thủy.

Trì Vãn Ngưng chậm rãi mở mắt ra.

“Ở Cổ Tuyền trấn, đệ tử vô tình đắc tội với một con quái vật, con quái vật đấy quyết tâm trả thù đệ tử, thậm chí còn bố trí cơ quan ở Thiên Bình phong để ám sát đệ tử. Khi đệ tử ra ngoài du lịch, con quái vật kia cũng bám theo, đánh lén lần nữa. Không ngờ lần này gặp phải đại chiến giữa Hắc Bạch thần cung và Mộc Khôi tông, con quái vật kia bị tu sĩ Mộc Khôi tông đánh bị thương, đệ tử tình cờ được lợi. Lão tổ không tin có thể tìm hiểu.”

Lời nói của Ninh Dạ có thật có giả nhưng phù hợp với tin tức mà Hắc Bạch thần cung nắm giữ, điểm không tốt duy nhất là Thiên Cơ không thể công khai xuất thủ lần nữa, không thì chắc chắn sẽ bại lộ.

Lúc này đám người Hà Nguyên Thánh đều đã trở về, Thanh Mộc Lão Tổ cũng biết tình hình đại khái, cho nên không mấy nghi ngờ Ninh Dạ. Điều khiến lão ta không tin là Ninh Dạ bỏ được quái vật để cứu Trì Vãn Ngưng.

Thời khắc này lão nhìn chằm chằm vào Trì Vãn Ngưng rồi nói: “Ngươi nỡ bỏ cơ à!”

Ninh Dạ cúi đầu nói: “Vãn Ngưng khác nào người cõi trời trong lòng đệ tử, cho dù thịt nát xương tan vì nàng, đệ tử cũng cam tâm tình nguyện.”

Thanh Mộc Lão Tổ cảm thấy y nói lời này rất thật tâm, không nghi ngờ nữa: “Hừ, lại một tên rác rưởi bị sắc đẹp làm mê muội.”

Thanh Mộc Lão Tổ cả đời theo đuổi đại đạo, không gần nữ sắc, không thì đã chẳng nỡ dùng mỹ nhân tuyệt thế như Trì Vãn Ngưng làm thuốc để tăng cường bản thân.

Lúc này lão ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng đã cứu đồ đệ của ta, nên được khen thưởng. Cho ngươi thứ này.”

Nói xong ném một khúc thanh mộc ra.

Không ngờ lại là Thanh Dương mộc.

Bây giờ trong tay Ninh Dạ còn một khối Thanh Dương mộc lấy được từ chỗ Hiên Mộc Lang, vẫn không có cơ hội sử dụng, còn khúc này còn lớn hơn cả khúc trước.

Lúc này Ninh Dạ chẳng có hứng thú gì với bảo vật, nhưng vẫn nói: “Đa tạ lão tổ!”

Thanh Mộc Lão Tổ không buồn để ý tới y, tự về Thanh Mộc điện, có vẻ chỉ muốn cứu Trì Vãn Ngưng.

Cấn Tự Bí kết hợp với Côn Lôn kính thi triển, Thanh Mộc Lão Tổ cũng chưa chắc đã cứu được, cũng may trước khi tới đây Ninh Dạ đã giải trừ phần lớn, với thủ đoạn của Thanh Mộc Lão Tổ có lẽ uy lực còn sót lại cũng không thành vấn đề.

Chỉ có điều thấy Trì Vãn Ngưng lại rời xa bản thân, nhớ lại mấy ngày thân cận bên cô, trong lòng Ninh Dạ bỗng thấy mất mác, bỗng ngơ ngẩn.

——————————————————

Sau khi về núi, Ninh Dạ tới gặp Trương Liệt Cuồng.

Vốn y nói một tháng là về, kết quả về trễ gần hai mươi ngày, cũng phải báo lại với Trương Liệt Cuồng một câu.

Trương Liệt Cuồng chẳng buồn để ý tới chuyện y về trễ, nhưng nghe y nói dùng quái vật nhặt được để cứu Trì Vãn Ngưng lại chửi mắng một chập. Theo suy nghĩ của hắn, đệ tử nhận được bảo vật thì phải hiếu kính lên sư phụ.

Bây giờ vì một con bé mà lãng phí trọng bảo như vậy, đúng là ngu không thể tả, bùn nhão không dựng được tường, khiến cho cảm nhận của hắn về Ninh Dạ tụt dốc, đánh văng y ra ngoài.

Ninh Dạ vốn chẳng muốn lấy lòng Trương Liệt Cuồng, không hề để ý, cứ thế về nhà.

Trên đường về, y cũng biết những chuyện xảy tiếp theo liên quan tới phế tích Vấn Thiên thuật.

Hóa ra sau khi Ninh Dạ dùng Côn Lôn kính dịch chuyển đám người Nguyên Mục Dã, Mộc Khôi tông đã nhân cơ hội này thỏa thích công kích Thiên Thủ Lão Tổ. Quỷ Hỏa Thần Quân - Giang Trường Hà và Loa Oa Tử chết ngay tại trận, Công Tôn Dạ bị trọng thương, đệ tử tầng dưới chết gần hết, ngay cả Thiên Thủ Lão Tổ cũng trúng Liệt Thần chú của Nguyên Mục Dã, thần hồn bị thương, vừa về đã tuyên bố sẽ bế quan năm năm. Mộc Khôi tông chỉ mất ba đệ tử bình thường, những người còn lại đều chạy thoát.

Bỏ bao công sức bố trí cạm bẫy, kết quả lại thành hao binh tổn tướng, thậm chí cả Phá Hiểu Bạch Liên cũng vỡ nát, có thể nói tổn thất nặng nề.

Chuyện này còn khiến chưởng giáo Hắc Bạch Tử tự nhận lỗi, tự kiểm điểm trong hội nghị nguyên lão, diện bích nửa năm. Nhạc Tâm Thiện cũng bị tội ‘làm việc kém cỏi’, bị trách mắng một hồi, khiến cho trong một quãng thời gian không có ai dám đến gần Nhạc Tâm Thiện, chỉ sợ tâm trạng hắn không tốt, sẽ chết ngay tại chỗ.

Còn về Hà Nguyên Thánh, hắn bị Hắc Bạch Tử cấm túc.

Bây giờ y quan tâm tới tình cảnh của Trì Vãn Ngưng hơn, thậm chí không buồn để ý tới Hà Nguyên Thánh.

Một ngày sau.

Trong Thuần Âm Nguyên Thủy.

Trì Vãn Ngưng chậm rãi mở mắt ra.