Thế nhưng sự xuất hiện của Ninh Dạ lại khiến tình thế thay đổi.
Vì vậy thời gian vừa qua, Lạc Cầu Chân nghĩ ra một kế hoạch.
Chủ động thu thập mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Nếu không biết ai là kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, vì vậy giành trước một bước, thu thập mảnh vỡ của Thiên Cơ điện, có giỏi thì ngươi tới đây mà trộm.
Kế hoạch này được Nhạc Tâm Thiện ủng hộ, còn Tây Giang chính là người chấp hành.
Thời gian vừa qua, Tây Giang vẫn luôn qua lại trong các tiên môn cỡ nhỏ ở Mặc châu, hoặc dọa dẫm, hoặc cướp đoạt, hoặc đưa yêu sách, hoặc thu mua, nói chung chỉ cần biết ai có mảnh vỡ Thiên Cơ điện là nghĩ cách kiếm lấy.
Đúng là công việc này rất thích hợp với hắn, chưa tới nửa năm đã thu được ba mảnh.
Lúc này Lạc Cầu Chân suy nghĩ rồi nói: “Mấy hôm nữa tung tin là, trong giao dịch giữa thần cung và Cực Chiến đạo lần này sẽ có mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”
“Tung tin ư?” Tây Giang kinh ngạc: “Cứ thế đưa tin à? Hắn có ra tay không?”
“Ta tin hắn sẽ ra tay.” Lạc Cầu Chân mỉm cười: “Bây giờ ta đã hiểu đôi chút về tên Ninh Dạ này. Kẻ này thích chủ động ra tay trước, cũng thích mạo hiểm. Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là lần này ta sẽ không công khai đối phó với hắn, ném mồi ra thôi, hắn có ăn hay không phải xem bản thân hắn. Cho dù hắn làm thế nào, Giám Sát đường ta cũng không chịu trách nhiệm.”
Đầu tiên phải biết bảo vệ chính mình.
Đây là điều Lạc Cầu Chân học được trong khi giao thủ với Ninh Dạ.
Sau đó Lạc Cầu Chân cười khẽ: “Trước đây ta đã phạm một sai lầm, đó là luôn nghĩ mình phải tự tay bắt lấy hắn, tóm cả người lẫn tang vật. Nhưng giờ ta biết mình đã sai, ta làm việc chỉ vì cái trước mắt. Thực ra có một số việc vốn có thể đơn giản hơn rất nhiều...”
Hắn không nói tiếp vì Ninh Dạ có thể biết những lời trước đó nhưng không thể thổ lộ tiếng lòng thật sự của hắn.
Phần mà hắn không nói là: Chỉ cần Ninh Dạ động thủ, bất luận y làm sạch sẽ tới mức nào cũng sẽ khiến y lọt vào tầm mắt của giới cao tầng.
Còn muốn bắt một người, thật ra không cần bất cứ chứng cứ nào, chỉ cần cấp trên nghi ngờ hắn là đủ.
Trước đây Lạc Cầu Chân chỉ muốn tự mình bắt được Ninh Dạ, vì vậy nhất định phải có đủ chứng cứ, quên mất chuyện này, kết quả cuối cùng là ngoại trừ chính hắn tin Ninh Dạ là Bạch Vũ, những người khác vốn không tin.
Sau khi trở thành đường chủ Giám Sát đường, rốt cuộc Lạc Cầu Chân cũng học được một đạo lý: Tính bên dưới chẳng bằng tính bên trên.
Thay vì nhìn xuống dưới khổ sở truy tìm sơ hở của Ninh Dạ, tìm được chứng cứ, chẳng bằng chú tâm vào bề trên, đó mới là chính đạo!
Chỉ cần cấp trên nghi ngờ ngươi là đủ.
Như vậy Ninh Dạ, trước mặt ngươi là ba mảnh vỡ Thiên Cơ.
Ngươi có động tâm không?
Sương Nguyệt phường.
Phòng khách quý trên tầng hai.
Khi Lạc Cầu Chân còn đang tính toán Ninh Dạ, Ninh Dạ lại đang ngồi đây, dẫn theo cả đám tu sĩ, uy phong lẫm liệt.
Lâm Sinh Kiều sắc mặt tươi cười tiếp đón nhưng trong lòng lại cực kỳ bồn chồn.
Sao y lại tới đây?
Chẳng lẽ trong số những gián điệp kia có kẻ bán đứng mình?
Lâm Sinh Kiều bắt đầu hối hận, đáng lẽ mình nên bỏ chạy từ đầu.
Cô ta không chạy là vì không còn lựa chọn nào khác, trách nhiệm quan trọng nhất của Sương Nguyệt phường chính là giám sát Trì Vãn Ngưng.
Nếu cô ta bỏ chạy, không còn ai liên hệ với Trì Vãn Ngưng, ảnh hưởng tới kế hoạch khống chế Thanh Mộc Lão Tổ, đây là đại sự đầu bảng.
Chính vì vậy Lâm Sinh Kiều đành phải đặt cược - gián điệp bị bắt không liên hệ trực tiếp với cô ta, chỉ liên hệ với nô tì Tâm Đào của Lâm Sinh Kiều.
Vì vậy có thể Ninh Dạ phát hiện ra Tâm Đào, chỉ cần Tâm Đào không bán đứng mình, mình vẫn còn cơ hội.
Nếu thật sự không được, đành phải giết chết Tâm Đào.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Ninh Dạ gạt bỏ.
Ninh Dạ mỉm cười nói: “Ta mạo muội tới đây, kính mong Lâm chưởng quầy thứ lỗi, nhưng thật sự là Ninh Dạ có một chuyện cần nhờ.”
Lâm Sinh Kiều mỉm cười như tú bà kỹ viện: “Ai ôi, Ninh tuần tra viên khách khí quá, ngài là đại nhân vật mà, ngài chịu tới đây đúng là vẻ vang cho cửa hàng nhỏ này. Có gì cần xin ngài cứ nói.”
Vừa nói vừa châm trà cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ không động vào nước trà, chỉ nói: “Là thế này,, ta nghe nói Sương Nguyệt phường chuyên chế tạo các loại bảo vật nên định tới hỏi thử, các ngươi có chế tạo được con rối không?”
Thế nhưng sự xuất hiện của Ninh Dạ lại khiến tình thế thay đổi.
Vì vậy thời gian vừa qua, Lạc Cầu Chân nghĩ ra một kế hoạch.
Chủ động thu thập mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Nếu không biết ai là kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, vì vậy giành trước một bước, thu thập mảnh vỡ của Thiên Cơ điện, có giỏi thì ngươi tới đây mà trộm.
Kế hoạch này được Nhạc Tâm Thiện ủng hộ, còn Tây Giang chính là người chấp hành.
Thời gian vừa qua, Tây Giang vẫn luôn qua lại trong các tiên môn cỡ nhỏ ở Mặc châu, hoặc dọa dẫm, hoặc cướp đoạt, hoặc đưa yêu sách, hoặc thu mua, nói chung chỉ cần biết ai có mảnh vỡ Thiên Cơ điện là nghĩ cách kiếm lấy.
Đúng là công việc này rất thích hợp với hắn, chưa tới nửa năm đã thu được ba mảnh.
Lúc này Lạc Cầu Chân suy nghĩ rồi nói: “Mấy hôm nữa tung tin là, trong giao dịch giữa thần cung và Cực Chiến đạo lần này sẽ có mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”
“Tung tin ư?” Tây Giang kinh ngạc: “Cứ thế đưa tin à? Hắn có ra tay không?”
“Ta tin hắn sẽ ra tay.” Lạc Cầu Chân mỉm cười: “Bây giờ ta đã hiểu đôi chút về tên Ninh Dạ này. Kẻ này thích chủ động ra tay trước, cũng thích mạo hiểm. Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là lần này ta sẽ không công khai đối phó với hắn, ném mồi ra thôi, hắn có ăn hay không phải xem bản thân hắn. Cho dù hắn làm thế nào, Giám Sát đường ta cũng không chịu trách nhiệm.”
Đầu tiên phải biết bảo vệ chính mình.
Đây là điều Lạc Cầu Chân học được trong khi giao thủ với Ninh Dạ.
Sau đó Lạc Cầu Chân cười khẽ: “Trước đây ta đã phạm một sai lầm, đó là luôn nghĩ mình phải tự tay bắt lấy hắn, tóm cả người lẫn tang vật. Nhưng giờ ta biết mình đã sai, ta làm việc chỉ vì cái trước mắt. Thực ra có một số việc vốn có thể đơn giản hơn rất nhiều...”
Hắn không nói tiếp vì Ninh Dạ có thể biết những lời trước đó nhưng không thể thổ lộ tiếng lòng thật sự của hắn.
Phần mà hắn không nói là: Chỉ cần Ninh Dạ động thủ, bất luận y làm sạch sẽ tới mức nào cũng sẽ khiến y lọt vào tầm mắt của giới cao tầng.
Còn muốn bắt một người, thật ra không cần bất cứ chứng cứ nào, chỉ cần cấp trên nghi ngờ hắn là đủ.
Trước đây Lạc Cầu Chân chỉ muốn tự mình bắt được Ninh Dạ, vì vậy nhất định phải có đủ chứng cứ, quên mất chuyện này, kết quả cuối cùng là ngoại trừ chính hắn tin Ninh Dạ là Bạch Vũ, những người khác vốn không tin.
Sau khi trở thành đường chủ Giám Sát đường, rốt cuộc Lạc Cầu Chân cũng học được một đạo lý: Tính bên dưới chẳng bằng tính bên trên.
Thay vì nhìn xuống dưới khổ sở truy tìm sơ hở của Ninh Dạ, tìm được chứng cứ, chẳng bằng chú tâm vào bề trên, đó mới là chính đạo!
Chỉ cần cấp trên nghi ngờ ngươi là đủ.
Như vậy Ninh Dạ, trước mặt ngươi là ba mảnh vỡ Thiên Cơ.
Ngươi có động tâm không?
Sương Nguyệt phường.
Phòng khách quý trên tầng hai.
Khi Lạc Cầu Chân còn đang tính toán Ninh Dạ, Ninh Dạ lại đang ngồi đây, dẫn theo cả đám tu sĩ, uy phong lẫm liệt.
Lâm Sinh Kiều sắc mặt tươi cười tiếp đón nhưng trong lòng lại cực kỳ bồn chồn.
Sao y lại tới đây?
Chẳng lẽ trong số những gián điệp kia có kẻ bán đứng mình?
Lâm Sinh Kiều bắt đầu hối hận, đáng lẽ mình nên bỏ chạy từ đầu.
Cô ta không chạy là vì không còn lựa chọn nào khác, trách nhiệm quan trọng nhất của Sương Nguyệt phường chính là giám sát Trì Vãn Ngưng.
Nếu cô ta bỏ chạy, không còn ai liên hệ với Trì Vãn Ngưng, ảnh hưởng tới kế hoạch khống chế Thanh Mộc Lão Tổ, đây là đại sự đầu bảng.
Ninh Dạ mỉm cười nói: “Ta mạo muội tới đây, kính mong Lâm chưởng quầy thứ lỗi, nhưng thật sự là Ninh Dạ có một chuyện cần nhờ.”
Lâm Sinh Kiều mỉm cười như tú bà kỹ viện: “Ai ôi, Ninh tuần tra viên khách khí quá, ngài là đại nhân vật mà, ngài chịu tới đây đúng là vẻ vang cho cửa hàng nhỏ này. Có gì cần xin ngài cứ nói.”
Vừa nói vừa châm trà cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ không động vào nước trà, chỉ nói: “Là thế này,, ta nghe nói Sương Nguyệt phường chuyên chế tạo các loại bảo vật nên định tới hỏi thử, các ngươi có chế tạo được con rối không?”