Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Ngươi nói không sai, đây cũng là điều chúng ta e ngại.”
Phong Đông Lâm hít một hơi dài: “Vì vậy ngươi cho rằng không thể cướp đoạt được?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Đúng là rất khó khăn. Ta nói thế này đi, cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán có quá nhiều điểm tai hại, nếu thành công thì chỉ được thêm một số tài nguyên và vài món bảo vật nhưng từ đó sẽ trở mặt với Cực Chiến đạo, còn một khi thất bại, cái giá phải trả sẽ càng lớn. Như vậy chẳng khác nào đánh bạc, dùng một viên linh thạch đánh cược mười viên linh thạch, nếu tỷ lệ thành công là một phần mười thì còn nghe được. Nhưng nếu tỷ lệ thành công tương tự nhưng là một viên linh thạch đánh cược hai viên linh thạch, như vậy chắc chắn chúng ta sẽ phải chịu thiệt.”
Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Vì vậy chúng ta chỉ có thể chọn cách hoàn thành giao dịch lần này, không dưng lại phải giao Nguyên Cực Thần Quang cho người khác?”
Ninh Dạ trả lời: “Hoàn thành giao dịch không có nghĩa là không thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang.”
Hả?
Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng ngạc nhiên.
Ninh Dạ nói: “Đừng quên mục đích của Cực Chiến đạo muốn đổi lấy Nguyên Cực Thần Quang là đổi nói lấy Ngọc Hoàng Cốt ở chỗ Yên Vũ lâu. Chúng ta không thể ra tay với Cực Chiến Đạo chẳng lẽ không thể ra tay với Yên Vũ lâu?”
Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên.
Nhạc Tâm Thiện nói: “Thú vị lắm, ngươi nói tiếp đi!”
Ninh Dạ trả lời: “Theo thuộc hạ thấy chuyện này có ba lựa chọn thượng sách, trung sách và hạ sách. Hạ sách là cướp lấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, trở mặt với Cực Chiến đạo, tuy được lợi nhỏ nhưng lại có mối lo về lâu về dài, còn phải chịu nguy hiểm rất lớn. Trung sách là đầu tiên hoàn thành giao dịch, chú ý quan sát Yên Vũ lâu, đợi sau khi Yên Vũ lâu giao dịch với Cực Chiến đạo lại đột ngột tập kích Yên Vũ lâu, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang từ tay bọn chúng. Cứ như vậy sẽ lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, thu hồi được Nguyên Cực Thần Quang, lại không trở mặt với Cực Chiến đạo.”
“Vậy thượng sách thì sao?”
“Thượng sách thì phức tạp hơn một chút.” Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách lấy trộm Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, liệu Yên Vũ lâu có ý tưởng tương tự không? Đám người này giỏi nhất là âm thầm gây chuyện.”
Ánh mắt Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện sáng bừng lên: “Ý ngươi là...”
Ninh Dạ trả lời: “Thượng sách là xúi giục Yên Vũ lâu ra tay trong khi đang giao dịch, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang, sau đó chúng ta chơi chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi. Cứ như vậy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, Nguyên Cực Thần Quang và Ngọc Hoàng Cốt đều vào tay chúng ta, còn không đắc tội với Cực Chiến đạo, thậm chí có thể khiến Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu đối chọi với nhau.”
“Kế sách này hay lắm!” Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm cùng nói.
“Nhưng thực hiện quá khó.” Ninh Dạ trả lời.
——————————————
Kế hoạch càng tốt đẹp thì càng khó thực hiện.
Xúi giục Yên Vũ lâu cướp của Cực Chiến đạo, đây là nan đề đầu tiên, vì sao Yên Vũ lâu phải nghe lời ngươi?
Nan đề thứ hai là Hắc Bạch thần cung cũng không dám nói chắc chắn sẽ cướp được đồ ở chỗ Cực Chiến đạo, Yên Vũ lâu dựa vào đâu mà đòi cướp?
Cuối cùng, Hắc Bạch thần cung có gì mà đòi cướp đồ từ tay Yên Vũ lâu?
Ba việc này đều rất khó, không cái nào dễ giải quyết.
Vì vậy, sau khi nghe Ninh Dạ nói, cả Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đều cảm thấy khó xử.
Thượng sách nghe thì hay nhưng cho dù bọn họ đích thân xuất thủ cũng chưa chắc đã hoàn thành được.
Phong Đông Lâm suy nghĩ một hồi rồi hỏi Ninh Dạ: “Vậy ý của ngươi là...”
Ninh Dạ trả lời: “Thuộc hạ cho rằng chuyện này nên chia ra ba mục tiêu. Mục tiêu đầu tiên là đảm bảo hoàn thành giao dịch. Vì một thanh Lưỡng Nghi Càn Khôn tán mà đắc tội nặng nề với Cực Chiến đạo, ý nghĩa không lớn. Đảm bảo giao dịch được hoàn thành vẫn rất cần thiết.”
Nếu Ninh Dạ nói vậy ngay từ đầu, chắc chắn Phong Đông Lâm sẽ thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã gây dựng được ấn tượng trong lòng Phong Đông Lâm, vì vậy cho dù y phản đối, Phong Đông Lâm không thể không suy nghĩ cẩn thận.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Mục tiêu đầu tiên là cơ bản, nhất định phải đảm bảo nó được hoàn thành. Chúng ta theo đuổi chủ yếu là mục tiêu thứ hai. So với ba nan đề của thượng sách, mục tiêu thứ hai chỉ cần giải quyết điểm khó khăn cuối cùng, hơn nữa chỗ khó này là dễ giải quyết nhất trong ba nan đề. Nếu làm được điều này là có thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang, có thể coi là đại thắng.”
“Không sai!” Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng gật đầu.
Ninh Dạ nói: “Còn mục tiêu thượng sách rất khó khăn, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, có cơ hội thì thực hiện, không có cơ hội thì từ bỏ, không nên cưỡng cầu.”
“Tốt lắm!” Phong Đông Lâm vỗ bàn đứng dậy: “Ninh Dạ, nếu giao chuyện này cho ngươi, ngươi có hoàn thành được không?”
Ninh Dạ ngạc nhiên: “Để ta làm?”
Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Ngươi nói không sai, đây cũng là điều chúng ta e ngại.”
Phong Đông Lâm hít một hơi dài: “Vì vậy ngươi cho rằng không thể cướp đoạt được?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Đúng là rất khó khăn. Ta nói thế này đi, cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán có quá nhiều điểm tai hại, nếu thành công thì chỉ được thêm một số tài nguyên và vài món bảo vật nhưng từ đó sẽ trở mặt với Cực Chiến đạo, còn một khi thất bại, cái giá phải trả sẽ càng lớn. Như vậy chẳng khác nào đánh bạc, dùng một viên linh thạch đánh cược mười viên linh thạch, nếu tỷ lệ thành công là một phần mười thì còn nghe được. Nhưng nếu tỷ lệ thành công tương tự nhưng là một viên linh thạch đánh cược hai viên linh thạch, như vậy chắc chắn chúng ta sẽ phải chịu thiệt.”
Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Vì vậy chúng ta chỉ có thể chọn cách hoàn thành giao dịch lần này, không dưng lại phải giao Nguyên Cực Thần Quang cho người khác?”
Ninh Dạ trả lời: “Hoàn thành giao dịch không có nghĩa là không thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang.”
Hả?
Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng ngạc nhiên.
Ninh Dạ nói: “Đừng quên mục đích của Cực Chiến đạo muốn đổi lấy Nguyên Cực Thần Quang là đổi nói lấy Ngọc Hoàng Cốt ở chỗ Yên Vũ lâu. Chúng ta không thể ra tay với Cực Chiến Đạo chẳng lẽ không thể ra tay với Yên Vũ lâu?”
Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên.
Nhạc Tâm Thiện nói: “Thú vị lắm, ngươi nói tiếp đi!”
Ninh Dạ trả lời: “Theo thuộc hạ thấy chuyện này có ba lựa chọn thượng sách, trung sách và hạ sách. Hạ sách là cướp lấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, trở mặt với Cực Chiến đạo, tuy được lợi nhỏ nhưng lại có mối lo về lâu về dài, còn phải chịu nguy hiểm rất lớn. Trung sách là đầu tiên hoàn thành giao dịch, chú ý quan sát Yên Vũ lâu, đợi sau khi Yên Vũ lâu giao dịch với Cực Chiến đạo lại đột ngột tập kích Yên Vũ lâu, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang từ tay bọn chúng. Cứ như vậy sẽ lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, thu hồi được Nguyên Cực Thần Quang, lại không trở mặt với Cực Chiến đạo.”
“Vậy thượng sách thì sao?”
“Thượng sách thì phức tạp hơn một chút.” Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách lấy trộm Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, liệu Yên Vũ lâu có ý tưởng tương tự không? Đám người này giỏi nhất là âm thầm gây chuyện.”
Ánh mắt Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện sáng bừng lên: “Ý ngươi là...”
Ninh Dạ trả lời: “Thượng sách là xúi giục Yên Vũ lâu ra tay trong khi đang giao dịch, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang, sau đó chúng ta chơi chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi. Cứ như vậy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, Nguyên Cực Thần Quang và Ngọc Hoàng Cốt đều vào tay chúng ta, còn không đắc tội với Cực Chiến đạo, thậm chí có thể khiến Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu đối chọi với nhau.”
“Kế sách này hay lắm!” Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm cùng nói.
“Nhưng thực hiện quá khó.” Ninh Dạ trả lời.
——————————————
Kế hoạch càng tốt đẹp thì càng khó thực hiện.
Xúi giục Yên Vũ lâu cướp của Cực Chiến đạo, đây là nan đề đầu tiên, vì sao Yên Vũ lâu phải nghe lời ngươi?
Nan đề thứ hai là Hắc Bạch thần cung cũng không dám nói chắc chắn sẽ cướp được đồ ở chỗ Cực Chiến đạo, Yên Vũ lâu dựa vào đâu mà đòi cướp?
Cuối cùng, Hắc Bạch thần cung có gì mà đòi cướp đồ từ tay Yên Vũ lâu?
Ba việc này đều rất khó, không cái nào dễ giải quyết.
Vì vậy, sau khi nghe Ninh Dạ nói, cả Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đều cảm thấy khó xử.
Thượng sách nghe thì hay nhưng cho dù bọn họ đích thân xuất thủ cũng chưa chắc đã hoàn thành được.
Phong Đông Lâm suy nghĩ một hồi rồi hỏi Ninh Dạ: “Vậy ý của ngươi là...”
“Không sai!” Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng gật đầu.
Ninh Dạ nói: “Còn mục tiêu thượng sách rất khó khăn, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, có cơ hội thì thực hiện, không có cơ hội thì từ bỏ, không nên cưỡng cầu.”
“Tốt lắm!” Phong Đông Lâm vỗ bàn đứng dậy: “Ninh Dạ, nếu giao chuyện này cho ngươi, ngươi có hoàn thành được không?”