Thiên Cơ Điện

Chương 297: Bên Quan Cảnh hồ.





“Đúng. Từ giờ trở đi, trong Hắc Bạch thần cung, ngươi có thể điều động trực tiếp những người dưới Thập Nhị Thiên Cương mà không thông qua thượng tầng. Nếu cần chúng ta xuất thủ, ngươi cũng có thể đưa tin cầu viện.”” Phong Đông Lâm nói.

Nhạc Tâm Thiện nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng phản đối.

Ninh Dạ hoàn toàn choáng váng.

Đây là quyền lực lớn bằng trời!

Có thể trực tiếp điều động Tứ Cửu Nhân Ma, tức là bây giờ thậm chí ngay cả sư phụ hắn, Trương Liệt Cuồng cũng phải nghe lệnh của y?

Gương mặt Ninh Dạ chỉ cười gượng: “Ninh Dạ có tài cán gì...”

Phong Đông Lâm ngắt lời hắn: “Chuyện này rất quan trọng, ngoài ngươi ra thì không còn lựa chọn nào thích hợp. Nếu ngươi hoàn thành được trung sách, thu hồi được nguyên cực thần quang mà không đắc tội với Cực Chiến đạo, đây là công lao lớn bằng trời, đến lúc đó thần cung sẽ đặc cách trọng thưởng ngươi.”

Thượng sách chỉ là nói miệng, thật ra Phong Đông Lâm cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

Trong lòng Ninh Dạ hơi chấn động nói: “Thuộc hạ không cầu điều gì khác, nếu có thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang giúp thần cung, thuộc hạ hy vọng trước khi đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, thuộc hạ có thể nhận được quyền sử dụng Nguyên Cực Thần Quang.”

Nguyên Cực Thần Quang là thần vật tu hành, bây giờ Ninh Dạ có thể sử dụng, mà bản thân nó cũng có năng lực phụ trợ chiến đấu, pháp thuật của Ninh Dạ đi theo con đường hệ quang, vừa vặn thích hợp với bảo vật này.

Phong Đông Lâm ngạc nhiên nhưng lập tức ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha, tham vọng lớn lắm, nhưng bản tọa có thể đồng ý với ngươi. Đại điện chủ, ngươi thấy thế nào?”

Nhạc Tâm Thiện cũng mỉm cười thản nhiên: “Thế này thì đúng là hành động lần này là làm áo cưới cho ngươi rồi. Nhưng ngươi là người của Hắc Bạch thần cung, Nguyên Cực Thần Quang nằm trên người ngươi chẳng khác nào ở trong Hắc Bạch thần cung. Nhưng không thể dùng tới khi lên tới cảnh giới Vạn Pháp, tư chất của ngươi bình thường, lại đi theo con đường Cực Đạo, rất khó phá cảnh. Chỉ có thể cho ngươi quyền sử dụng trong vòng mười năm!”

“Được!” Ninh Dạ đáp ứng: “Thuộc hạ có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Mười năm?

Đủ rồi.

Mười năm sau, ai biết tình hình ra sao.

Có vài thứ, mượn rồi chắc gì đã trả!

“Vậy kế hoạch của chàng là đợi sau khi Yên Vũ lâu trao đổi với Cực Chiến đạo xong thì cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang, tiện tay đoạt lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện? Nhưng chàng đừng quên Yên Vũ lâu chỉ muốn Nguyên Cực Thần Quang, bọn họ không muốn mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”

Trong Vị Ương phủ, Trì Vãn Ngưng lên tiếng.

Ba nan đề mà Ninh Dạ đưa ra cho bọn Nhạc Tâm Thiện là đối với Hắc Bạch thần cung.

Đối với Ninh Dạ, còn một nan đề nữa, đó là mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

“Vì vậy cách tốt nhất là thực hiện thượng sách, khiến cho Yên Vũ lâu cướp của Cực Chiến đạo, nếu đã là cướp, đương nhiên bọn họ sẽ cướp sạch, không để lại bất cứ thứ gì cho Cực Chiến đạo.” Ninh Dạ nói.

“Vậy thì chàng phải giải quyết càng nhiều vấn đề.” Trì Vãn Ngưng lắc đầu.

Cô không nghĩ chuyện này sẽ thành công, cho dù có thành công thì mảnh vỡ Thiên Cơ điện cũng về tay Hắc Bạch thần cung, chuyện này vẫn là một vấn đề.

“Thế này là nước đục mới mò được cá, nếu muốn mò cá thì nhất định phải khuấy cho nước đục ngầu.” Ninh Dạ nói.

Trì Vãn Ngưng hiểu ý của y: “Ý chàng là... Vạn Hoa cốc?”

Trong kế hoạch mà Ninh Dạ đưa cho Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm, y cố tình bỏ qua Vạn Hoa cốc, đối với y thì đây là biến số, còn là quân cờ.

Trì Vãn Ngưng lập tức hiểu ra.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Còn cả Mộc Khôi tông nữa.”

Ngũ đại tiên môn đọ sức, nước chẳng quá đục?

Còn làm được đến đâu phải xem tình hình phát triển ra sao.

Vì vậy mệnh lệnh đầu tiên mà Ninh Dạ đưa ra là kéo dài thời gian đàm phán.

Kế hoạch cần có thời gian.

————————————————

Tối hôm sau.

Bên Quan Cảnh hồ.

Ninh Dạ một thân một mình đến đây, người mặc áo tơi, thả cần câu bên hồ.

Một lát sau Vương Sâm đi tới, cũng buông cần xuống: “Gần đây ngươi rất nổi tiếng.”

Ninh Dạ lạnh nhạt trả lời: “Là Ninh Dạ rất nổi tiếng.”

“Được rồi, ngươi nói không phải thì không phải.” Vương Sâm cũng không ép.

Thật ra mọi chuyện phát triển tới bước này, Mộc Khôi tông đã gần như xác nhận người bí ẩn chính là Ninh Dạ, nhưng có một số việc không công khai thì tốt hơn.

Ninh Dạ sẽ không chính miệng thừa nhận, Mộc Khôi tông cũng chẳng cần vạch trần mặt nạ của y, hai bên thầm hiểu là đủ.

“Tìm ta có chuyện gì?” Vương Sâm hỏi.

“Thời gian trước nhờ các ngươi giúp một đại ân còn chưa kịp cảm tạ. Vừa vặn thời gian này tương đối rảnh rỗi, có lẽ có thể giúp các ngươi làm chút chuyện.” Ninh Dạ nói.

Vương Sâm cười thầm, hắn biết không phải Ninh Dạ tương đối rảnh rỗi mà là trong tay có chút quyền thế.

Mộc Khôi tông không phải chỉ có một gián điệp Ninh Dạ trong Hắc Bạch thần cung mà còn có những người khác, bọn họ biết Ninh Dạ đang có quyền lực rất lớn, thậm chí có thể điều động Tứ Cửu Nhân Ma.

“Đúng. Từ giờ trở đi, trong Hắc Bạch thần cung, ngươi có thể điều động trực tiếp những người dưới Thập Nhị Thiên Cương mà không thông qua thượng tầng. Nếu cần chúng ta xuất thủ, ngươi cũng có thể đưa tin cầu viện.”” Phong Đông Lâm nói.

Nhạc Tâm Thiện nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng phản đối.

Ninh Dạ hoàn toàn choáng váng.

Đây là quyền lực lớn bằng trời!

Có thể trực tiếp điều động Tứ Cửu Nhân Ma, tức là bây giờ thậm chí ngay cả sư phụ hắn, Trương Liệt Cuồng cũng phải nghe lệnh của y?

Gương mặt Ninh Dạ chỉ cười gượng: “Ninh Dạ có tài cán gì...”

Phong Đông Lâm ngắt lời hắn: “Chuyện này rất quan trọng, ngoài ngươi ra thì không còn lựa chọn nào thích hợp. Nếu ngươi hoàn thành được trung sách, thu hồi được nguyên cực thần quang mà không đắc tội với Cực Chiến đạo, đây là công lao lớn bằng trời, đến lúc đó thần cung sẽ đặc cách trọng thưởng ngươi.”

Thượng sách chỉ là nói miệng, thật ra Phong Đông Lâm cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

Trong lòng Ninh Dạ hơi chấn động nói: “Thuộc hạ không cầu điều gì khác, nếu có thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang giúp thần cung, thuộc hạ hy vọng trước khi đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, thuộc hạ có thể nhận được quyền sử dụng Nguyên Cực Thần Quang.”

Nguyên Cực Thần Quang là thần vật tu hành, bây giờ Ninh Dạ có thể sử dụng, mà bản thân nó cũng có năng lực phụ trợ chiến đấu, pháp thuật của Ninh Dạ đi theo con đường hệ quang, vừa vặn thích hợp với bảo vật này.

Phong Đông Lâm ngạc nhiên nhưng lập tức ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha, tham vọng lớn lắm, nhưng bản tọa có thể đồng ý với ngươi. Đại điện chủ, ngươi thấy thế nào?”

Nhạc Tâm Thiện cũng mỉm cười thản nhiên: “Thế này thì đúng là hành động lần này là làm áo cưới cho ngươi rồi. Nhưng ngươi là người của Hắc Bạch thần cung, Nguyên Cực Thần Quang nằm trên người ngươi chẳng khác nào ở trong Hắc Bạch thần cung. Nhưng không thể dùng tới khi lên tới cảnh giới Vạn Pháp, tư chất của ngươi bình thường, lại đi theo con đường Cực Đạo, rất khó phá cảnh. Chỉ có thể cho ngươi quyền sử dụng trong vòng mười năm!”

“Được!” Ninh Dạ đáp ứng: “Thuộc hạ có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Mười năm?

Đủ rồi.

Mười năm sau, ai biết tình hình ra sao.

Có vài thứ, mượn rồi chắc gì đã trả!

“Vậy kế hoạch của chàng là đợi sau khi Yên Vũ lâu trao đổi với Cực Chiến đạo xong thì cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang, tiện tay đoạt lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện? Nhưng chàng đừng quên Yên Vũ lâu chỉ muốn Nguyên Cực Thần Quang, bọn họ không muốn mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”

Trong Vị Ương phủ, Trì Vãn Ngưng lên tiếng.

Ba nan đề mà Ninh Dạ đưa ra cho bọn Nhạc Tâm Thiện là đối với Hắc Bạch thần cung.

Đối với Ninh Dạ, còn một nan đề nữa, đó là mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

“Vì vậy cách tốt nhất là thực hiện thượng sách, khiến cho Yên Vũ lâu cướp của Cực Chiến đạo, nếu đã là cướp, đương nhiên bọn họ sẽ cướp sạch, không để lại bất cứ thứ gì cho Cực Chiến đạo.” Ninh Dạ nói.

“Vậy thì chàng phải giải quyết càng nhiều vấn đề.” Trì Vãn Ngưng lắc đầu.

Cô không nghĩ chuyện này sẽ thành công, cho dù có thành công thì mảnh vỡ Thiên Cơ điện cũng về tay Hắc Bạch thần cung, chuyện này vẫn là một vấn đề.

“Thế này là nước đục mới mò được cá, nếu muốn mò cá thì nhất định phải khuấy cho nước đục ngầu.” Ninh Dạ nói.

Trì Vãn Ngưng hiểu ý của y: “Ý chàng là... Vạn Hoa cốc?”

Trong kế hoạch mà Ninh Dạ đưa cho Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm, y cố tình bỏ qua Vạn Hoa cốc, đối với y thì đây là biến số, còn là quân cờ.

Trì Vãn Ngưng lập tức hiểu ra.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Còn cả Mộc Khôi tông nữa.”

Ngũ đại tiên môn đọ sức, nước chẳng quá đục?

Còn làm được đến đâu phải xem tình hình phát triển ra sao.

Vì vậy mệnh lệnh đầu tiên mà Ninh Dạ đưa ra là kéo dài thời gian đàm phán.

Kế hoạch cần có thời gian.

————————————————

Tối hôm sau.

Bên Quan Cảnh hồ.

Ninh Dạ một thân một mình đến đây, người mặc áo tơi, thả cần câu bên hồ.

Một lát sau Vương Sâm đi tới, cũng buông cần xuống: “Gần đây ngươi rất nổi tiếng.”


“Tìm ta có chuyện gì?” Vương Sâm hỏi.

“Thời gian trước nhờ các ngươi giúp một đại ân còn chưa kịp cảm tạ. Vừa vặn thời gian này tương đối rảnh rỗi, có lẽ có thể giúp các ngươi làm chút chuyện.” Ninh Dạ nói.

Vương Sâm cười thầm, hắn biết không phải Ninh Dạ tương đối rảnh rỗi mà là trong tay có chút quyền thế.

Mộc Khôi tông không phải chỉ có một gián điệp Ninh Dạ trong Hắc Bạch thần cung mà còn có những người khác, bọn họ biết Ninh Dạ đang có quyền lực rất lớn, thậm chí có thể điều động Tứ Cửu Nhân Ma.