Bí các của thần cung nằm sau chủ điện ở Thiên Nguyên phong.
Có lẽ đây là nơi Hắc Bạch thần cung bảo vệ nghiêm ngặt nhất, vì bí các là nơi thu nhận tin tức quan trọng của Hắc Bạch thần cung, mỗi tin tức đều sử dụng bí pháp bảo vệ, cho dù là Côn Lôn kính cũng không thể tra xét.
Được Phong Đông Lâm cho phép, cuối cùng Ninh Dạ cũng có cơ hội bước vào tầng trên của bí các.
Khoảnh khắc bước vào bí các, Ninh Dạ cảm thấy như vừa đi vào một thế giới hoàn toàn mới.
Trước mắt chỉ có hư vô, muôn vàn điểm sáng lấp lánh trước mặt.
Mỗi điểm sáng đại diện cho một bí ẩn của thượng tầng thế giới tu tiên, hết sức quan trọng.
Đứng trong khoảng hư vô này, cảm thụ đầu tiên của Ninh Dạ là bản thân thật nhỏ bé.
Những bí ẩn đó như những ngôi sao, đại diện cho lịch sử mười vạn năm mênh mông bát ngát của Trường Thanh giới, đại diện cho vô số bí ẩn chung cực trên con đường tu tiên.
Cho dù bây giờ y chỉ nhận dược một phần rất nhỏ, nhưng đối với y, thế giới này đã thật sự hé lộ một góc.
Một điểm sáng từ trên hạ xuống, rơi vào lòng bàn tay Ninh Dạ, từ từ mở ra, một hình ảnh xuất hiện trước mắt y.
Một giọng nói già nua vang lên ầm ầm: “Chỉ được phép xem ở đây, sau khi xem xong không được truyền cho người khác, đã hiểu chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Ninh Dạ mỉm cười.
Hình ảnh thay đổi, từng bí ẩn hé lộ trước mắt Ninh Dạ.
Có không ít cơ mật liên quan tới Cực Chiến đạo, còn Ninh Dạ chỉ cần có một. Y buộc phải xác định nó giữa muôn vàn bí mật ở đây.
May là lúc này Vấn Thiên thuật có thể phát huy tác dụng.
Chỉ tính toán một chút, Ninh Dạ đã nhắm được một tin.
“Sao lại thế?” Ninh Dạ lấy làm lạ.
Theo như tin tức này, Ninh Dạ không thấy bất cứ thứ gì có liên quan tới hành động lần này. Nếu có liên quan thì bản thân Phong Đông Lâm đã nghĩ ra.
Đợi đã!
Tần Thì Nguyệt... Nguyệt... chỉ định địa điểm trao đổi...
Ninh Dạ đột nhiên nghĩ ra điều gì, xem lại tin tức rồi đột nhiên mỉm cười.
Tốt lắm.
Bây giờ y chỉ cần chứng minh điểm cuối cùng mà thôi.
Khi Ninh Dạ tới gặp Tần Thì Nguyệt, đã là hai ngày sau.
Địa điểm gặp mặt lại không phải ở phủ đặc sứ mà tùy tiện hẹn trong một quán trà.
Khi Tần Thì Nguyệt thấy gương mặt mỉm cười của Ninh Dạ, cô nàng vô thức có cảm giác xấu.
Cho nên khi Ninh Dạ nói chuyện với cô nàng, Tần Thì Nguyệt bỗng thấy hoảng hốt, cuối cùng Ninh Dạ phải gọi: “Tần đặc sứ? Tần đặc sứ?”
“Hả?” Tần Thì Nguyệt khôi phục tinh thần: “Ngại quá, thất thần một chút, ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói, ta có thể xem qua Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không?”
“Ngươi muốn xem Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?” Tần Thì Nguyệt kinh ngạc.
Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu.
Tần Thì Nguyệt nhìn y với vẻ kỳ quái: “Sao ta phải cho ngươi xem?”
Ninh Dạ trả lời: “Vì ta là chủ nhân, ta có quyền giao dịch việc trao đổi, ta có tư cách đưa ra yêu cầu.”
Tần Thì Nguyệt cũng vui vẻ.
Lần trước gặp mặt, y còn nói mình không có quyền giao dịch nội dung trao đổi.
Đúng là người trong Hắc Bạch thần cung quá giỏi chuyện tự lật tẩy mình.
Nhưng Tần Thì Nguyệt vẫn rút từ bên hông ra một cây dù nhỏ mặt đen cán trắng: “Ngươi muốn thì xem đi.”
Đây chính là Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?
Trông có vẻ rất bình thường.
Nhưng khi nó rơi vào tay, Ninh Dạ lại cảm thấy một luồng thần lực hùng hồn truyền vào khiến tâm thần y rung chuyển dữ dội.
Thật đáng sợ!
Thần vật này vốn không phải thứ y có thể điều khiển.
Vì uy lực của thần vật quá kinh khủng, thậm chí không thể đặt trong túi giới tử.
Nhưng chắc Tu Di ốc có thể chứa được.
Tần Thì Nguyệt đã nói: “Xem thì được nhưng đừng mở ra. Có cấm chế trên đó, không có bí pháp của Cực Chiến đạo mà tùy tiện mở ra, nó sẽ tự hủy đấy.”
Mỗi môn phái đều có pháp môn cấm chế đặc biệt, loại thần vật như Lưỡng Nghi Càn Khôn tán còn do Diệt Tuyệt Vương đích thân ra tay hạ cấm chế, cho dù là Hắc Bạch Tử cũng chưa chắc đã phá giải được.
Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra đây là thủ đoạn bảo vệ của Cực Chiến đạo à? Nhưng hình như cách này không được hiệu quả cho lắm, sau khi trao đổi xong đâu thể hạ cấm chế trên Nguyên Cực Thần Quang được? Đến lúc đó đặc sứ định xử lý ra sao?”
Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Hắc Bạch thần cung hèn hạ đến vậy ư? Trao đổi xong thì cướp đoạt?”
“Ai mà biết được? Chuyện như vậy có xảy ra cũng đâu lạ lẫm gì? Bất luận Hắc Bạch thần cung hay Cực Chiến đạo đều là chuyên gia trong việc này mà? Đương nhiên chỉ cần ta còn là người quản lý việc này, chuyện đó sẽ không phát sinh.” Ninh Dạ nói xong trả Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Tần Thì Nguyệt.
Tần Thì Nguyệt nhận lấy: “Vậy ta phải cám ơn Ninh tuần tra viên trước rồi.”
Bí các của thần cung nằm sau chủ điện ở Thiên Nguyên phong.
Có lẽ đây là nơi Hắc Bạch thần cung bảo vệ nghiêm ngặt nhất, vì bí các là nơi thu nhận tin tức quan trọng của Hắc Bạch thần cung, mỗi tin tức đều sử dụng bí pháp bảo vệ, cho dù là Côn Lôn kính cũng không thể tra xét.
Được Phong Đông Lâm cho phép, cuối cùng Ninh Dạ cũng có cơ hội bước vào tầng trên của bí các.
Khoảnh khắc bước vào bí các, Ninh Dạ cảm thấy như vừa đi vào một thế giới hoàn toàn mới.
Trước mắt chỉ có hư vô, muôn vàn điểm sáng lấp lánh trước mặt.
Mỗi điểm sáng đại diện cho một bí ẩn của thượng tầng thế giới tu tiên, hết sức quan trọng.
Đứng trong khoảng hư vô này, cảm thụ đầu tiên của Ninh Dạ là bản thân thật nhỏ bé.
Những bí ẩn đó như những ngôi sao, đại diện cho lịch sử mười vạn năm mênh mông bát ngát của Trường Thanh giới, đại diện cho vô số bí ẩn chung cực trên con đường tu tiên.
Cho dù bây giờ y chỉ nhận dược một phần rất nhỏ, nhưng đối với y, thế giới này đã thật sự hé lộ một góc.
Một điểm sáng từ trên hạ xuống, rơi vào lòng bàn tay Ninh Dạ, từ từ mở ra, một hình ảnh xuất hiện trước mắt y.
Một giọng nói già nua vang lên ầm ầm: “Chỉ được phép xem ở đây, sau khi xem xong không được truyền cho người khác, đã hiểu chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Ninh Dạ mỉm cười.
Hình ảnh thay đổi, từng bí ẩn hé lộ trước mắt Ninh Dạ.
Có không ít cơ mật liên quan tới Cực Chiến đạo, còn Ninh Dạ chỉ cần có một. Y buộc phải xác định nó giữa muôn vàn bí mật ở đây.
May là lúc này Vấn Thiên thuật có thể phát huy tác dụng.
Chỉ tính toán một chút, Ninh Dạ đã nhắm được một tin.
“Sao lại thế?” Ninh Dạ lấy làm lạ.
Theo như tin tức này, Ninh Dạ không thấy bất cứ thứ gì có liên quan tới hành động lần này. Nếu có liên quan thì bản thân Phong Đông Lâm đã nghĩ ra.
Đợi đã!
Tần Thì Nguyệt... Nguyệt... chỉ định địa điểm trao đổi...
Ninh Dạ đột nhiên nghĩ ra điều gì, xem lại tin tức rồi đột nhiên mỉm cười.
Tốt lắm.
Bây giờ y chỉ cần chứng minh điểm cuối cùng mà thôi.
Khi Ninh Dạ tới gặp Tần Thì Nguyệt, đã là hai ngày sau.
Địa điểm gặp mặt lại không phải ở phủ đặc sứ mà tùy tiện hẹn trong một quán trà.
Khi Tần Thì Nguyệt thấy gương mặt mỉm cười của Ninh Dạ, cô nàng vô thức có cảm giác xấu.
Cho nên khi Ninh Dạ nói chuyện với cô nàng, Tần Thì Nguyệt bỗng thấy hoảng hốt, cuối cùng Ninh Dạ phải gọi: “Tần đặc sứ? Tần đặc sứ?”
“Hả?” Tần Thì Nguyệt khôi phục tinh thần: “Ngại quá, thất thần một chút, ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói, ta có thể xem qua Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không?”
“Ngươi muốn xem Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?” Tần Thì Nguyệt kinh ngạc.
Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu.
Tần Thì Nguyệt nhìn y với vẻ kỳ quái: “Sao ta phải cho ngươi xem?”
Ninh Dạ trả lời: “Vì ta là chủ nhân, ta có quyền giao dịch việc trao đổi, ta có tư cách đưa ra yêu cầu.”
Tần Thì Nguyệt cũng vui vẻ.
Lần trước gặp mặt, y còn nói mình không có quyền giao dịch nội dung trao đổi.
Đúng là người trong Hắc Bạch thần cung quá giỏi chuyện tự lật tẩy mình.
Nhưng Tần Thì Nguyệt vẫn rút từ bên hông ra một cây dù nhỏ mặt đen cán trắng: “Ngươi muốn thì xem đi.”
Đây chính là Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?
Trông có vẻ rất bình thường.
Nhưng khi nó rơi vào tay, Ninh Dạ lại cảm thấy một luồng thần lực hùng hồn truyền vào khiến tâm thần y rung chuyển dữ dội.
Thật đáng sợ!
Thần vật này vốn không phải thứ y có thể điều khiển.
Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra đây là thủ đoạn bảo vệ của Cực Chiến đạo à? Nhưng hình như cách này không được hiệu quả cho lắm, sau khi trao đổi xong đâu thể hạ cấm chế trên Nguyên Cực Thần Quang được? Đến lúc đó đặc sứ định xử lý ra sao?”
Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Hắc Bạch thần cung hèn hạ đến vậy ư? Trao đổi xong thì cướp đoạt?”
“Ai mà biết được? Chuyện như vậy có xảy ra cũng đâu lạ lẫm gì? Bất luận Hắc Bạch thần cung hay Cực Chiến đạo đều là chuyên gia trong việc này mà? Đương nhiên chỉ cần ta còn là người quản lý việc này, chuyện đó sẽ không phát sinh.” Ninh Dạ nói xong trả Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Tần Thì Nguyệt.
Tần Thì Nguyệt nhận lấy: “Vậy ta phải cám ơn Ninh tuần tra viên trước rồi.”