“Không cần khách khí. đúng rồi, chẳng hay Tần đặc sứ là người ở đâu?” Ninh Dạ hỏi rất tùy ý.
“Vân Sơn phủ Liệt châu, Ninh tuần tra viên có biết ở đâu không?”
“Vân Sơn Phủ?” Ninh Dạ suy nghĩ một chút: “Hình như là vùng đất thuộc Trung phủ. Nếu Tần đặc sứ là người của Trung phủ, sao lại tới Trấn Bắc phủ?”
Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ninh tuần tra viên đang kiểm ta đấy à?”
“Chỉ tùy ý tán gẫu việc nhà thôi mà.”
Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi đáp: “Ta xuất thân bần hàn, lưu lãng khắp nơi, mãi tới tận lúc đến Trấn Bắc phủ mới gặp được kỳ duyên, lọt vào pháp nhãn của vương, được trọng dụng.”
Câu trả lời này cực kỳ đơn giản.
Ninh Dạ bèn nói: “Hóa ra là vậy. Nếu Tần đặc sứ đã là người của Trung phủ, chẳng hay có nghe nói trong Trung phủ có Nguyệt gia không?”
Trong lòng Tần Thì Nguyệt đột nhiên căng thẳng: “Chưa từng nghe nói.”
Nhưng tâm trạng của cô nàng lại bán đứng chân tướng.
Ninh Dạ không nói toạc, chỉ cười nói: “Ngươi không biết cũng không có gì là lạ. Nói lại thì đây cũng là chuyện mà Hắc Bạch thần cung không muốn đề cập đến. Đó là chuyện của hai trăm năm trước, lúc đó có một nhân vật tư chất kinh người trong Hắc Bạch thần cung, chỉ mất không đến năm mươi năm đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, có thể xưng là thiên tài. Nhưng đây còn chưa phải kỳ tài kinh thiên, điểm khiến người ta tán thưởng nhất là phương hướng chủ tu của người này không phải đại đạo chính thống... Hắn tinh thông thuật luyện yêu, tên hắn là Nguyệt Hạ Tùng.”
Bàn tay đặt đằng sau của Tần Thì Nguyệt đột nhiên xiết chặt.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nghe nói tài hoa của người này lớn tới mức thậm chí cả Thái Âm môn cũng hâm mộ, còn đến hỏi người chỗ Hắc Bạch thần cung đáng tiếc Hắc Bạch thần cung không nỡ thả người. Nhưng Nguyệt Hạ Tùng lại không đồng ý, hắn cũng cực kỳ hứng thú với thuật luyện yêu của Thái Âm môn, vì vậy không tiếc phản bội môn phái.”
Tần Thì Nguyệt lạnh lùng nhìn y: “Sau đó thì sao?”
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Tốt xấu gì thì Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn cũng là đồng minh, nhận một đệ tử đã phản bội như vậy rõ ràng là ảnh hưởng tới tình nghĩa hai phái. Để danh nghĩa được tốt đẹp hơn một chút, Thái Âm môn đã đưa ra một ý tưởng ngu ngốc mà tới tận bây giờ họ vẫn hối hận không thôi... Không ngờ họ lại bảo Nguyệt Hạ Tùng trốn tới Cực Chiến đạo trước sau đó mới từ Cực Chiến đạo trốn sang Thái Âm môn. Ngươi nói xem, ý tưởng này có ngu không?”
Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Đúng là quá ngu.”
“Nhưng mọi chuyện đã xảy ra đúng như vậy, kết quả lại thành một bi kịch. Đúng là Nguyệt Hạ Tùng đã trốn được tới Cực Chiến đạo, nhưng hắn lại không thể tới Thái Âm môn... Cực Chiến đạo vốn chẳng cho hắn cơ hội đó. Bọn họ ép Nguyệt Hạ Tùng ở lại trong Cực Chiến đạo, cưỡng ép hắn dùng thuât luyện yêu của mình, chiết xuất yêu nguyên lực trong yêu thú cường hóa bản thân. Vì vậy Nguyệt Hạ Tùng bị Cực Chiến đạo bóc lột cả trăm năm, do thân phận nên không được coi trọng, cuối cùng ôm hận mà chết.”
Thân thể Tần Thì Nguyệt đã không kiềm chế được run lên lẩy bẩy: “Ngươi nói mấy thứ này là có ý gì?”
Ninh Dạ đã tự nói: “Tuy Nguyệt Hạ Tùng đã chết nhưng không để lại bí pháp luyện yêu của mình. Chuyện này là một tiếc nuối của Cực Chiến đạo. Mà ngoài chuyện này ra, Cực Chiến đạo giam cầm Nguyệt Hạ Tùng còn có một mục đích khác, đó là muốn tìm ra một con yêu thú mà Nguyệt Hạ Tùng đã giấu diếm khi bỏ trốn. Con yêu thú này cực kỳ thần bí, rất có thể bí pháp luyện yêu của Nguyệt Hạ Tùng có liên quan tới con yêu thú này, chỉ cần tìm ra nó, có lẽ sẽ tìm được bí pháp luyện yêu của Nguyệt Hạ Tùng. Đáng tiếc, không ai biết yêu thú này ở đâu, chỉ biết khi Nguyệt Hạ Tùng đi tới Liệt châu, hắn không mang theo con yêu thú này, là vì hắn để lại đường lui cho mình.”
Ninh Dạ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.:
“Tin tức của Hắc Bạch thần cung chỉ biết được đến đây, việc này được liệt vào cơ mật, chủ yếu là vì dính dáng tới Thái Âm môn, một khi tiết lộ sẽ không có lợi cho quan hệ giữa hai phái. Thế nhưng khi ta đọc được tin tức này, ta lại đột nhiên nghĩ ra, liệu có phải con yêu thú này có một loại liên hệ huyết thống với người của Nguyệt gia không? Nếu người của Nguyệt gia tới Mặc châu, liệu có tìm được nó không? Tuy Nguyệt Hạ Tùng một lòng muốn tới Thái Âm môn, nhưng hậu nhân của hắn đâu có chí hướng giống hắn. Hai trăm năm đã qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi.”
Sắc mặt Tần Thì Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi.
Cô nàng hung hăng nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ.
“Không cần khách khí. đúng rồi, chẳng hay Tần đặc sứ là người ở đâu?” Ninh Dạ hỏi rất tùy ý.
“Vân Sơn phủ Liệt châu, Ninh tuần tra viên có biết ở đâu không?”
“Vân Sơn Phủ?” Ninh Dạ suy nghĩ một chút: “Hình như là vùng đất thuộc Trung phủ. Nếu Tần đặc sứ là người của Trung phủ, sao lại tới Trấn Bắc phủ?”
Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ninh tuần tra viên đang kiểm ta đấy à?”
“Chỉ tùy ý tán gẫu việc nhà thôi mà.”
Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi đáp: “Ta xuất thân bần hàn, lưu lãng khắp nơi, mãi tới tận lúc đến Trấn Bắc phủ mới gặp được kỳ duyên, lọt vào pháp nhãn của vương, được trọng dụng.”
Câu trả lời này cực kỳ đơn giản.
Ninh Dạ bèn nói: “Hóa ra là vậy. Nếu Tần đặc sứ đã là người của Trung phủ, chẳng hay có nghe nói trong Trung phủ có Nguyệt gia không?”
Trong lòng Tần Thì Nguyệt đột nhiên căng thẳng: “Chưa từng nghe nói.”
Nhưng tâm trạng của cô nàng lại bán đứng chân tướng.
Ninh Dạ không nói toạc, chỉ cười nói: “Ngươi không biết cũng không có gì là lạ. Nói lại thì đây cũng là chuyện mà Hắc Bạch thần cung không muốn đề cập đến. Đó là chuyện của hai trăm năm trước, lúc đó có một nhân vật tư chất kinh người trong Hắc Bạch thần cung, chỉ mất không đến năm mươi năm đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, có thể xưng là thiên tài. Nhưng đây còn chưa phải kỳ tài kinh thiên, điểm khiến người ta tán thưởng nhất là phương hướng chủ tu của người này không phải đại đạo chính thống... Hắn tinh thông thuật luyện yêu, tên hắn là Nguyệt Hạ Tùng.”
Bàn tay đặt đằng sau của Tần Thì Nguyệt đột nhiên xiết chặt.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nghe nói tài hoa của người này lớn tới mức thậm chí cả Thái Âm môn cũng hâm mộ, còn đến hỏi người chỗ Hắc Bạch thần cung đáng tiếc Hắc Bạch thần cung không nỡ thả người. Nhưng Nguyệt Hạ Tùng lại không đồng ý, hắn cũng cực kỳ hứng thú với thuật luyện yêu của Thái Âm môn, vì vậy không tiếc phản bội môn phái.”
Tần Thì Nguyệt lạnh lùng nhìn y: “Sau đó thì sao?”
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Tốt xấu gì thì Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn cũng là đồng minh, nhận một đệ tử đã phản bội như vậy rõ ràng là ảnh hưởng tới tình nghĩa hai phái. Để danh nghĩa được tốt đẹp hơn một chút, Thái Âm môn đã đưa ra một ý tưởng ngu ngốc mà tới tận bây giờ họ vẫn hối hận không thôi... Không ngờ họ lại bảo Nguyệt Hạ Tùng trốn tới Cực Chiến đạo trước sau đó mới từ Cực Chiến đạo trốn sang Thái Âm môn. Ngươi nói xem, ý tưởng này có ngu không?”
Ninh Dạ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.:
“Tin tức của Hắc Bạch thần cung chỉ biết được đến đây, việc này được liệt vào cơ mật, chủ yếu là vì dính dáng tới Thái Âm môn, một khi tiết lộ sẽ không có lợi cho quan hệ giữa hai phái. Thế nhưng khi ta đọc được tin tức này, ta lại đột nhiên nghĩ ra, liệu có phải con yêu thú này có một loại liên hệ huyết thống với người của Nguyệt gia không? Nếu người của Nguyệt gia tới Mặc châu, liệu có tìm được nó không? Tuy Nguyệt Hạ Tùng một lòng muốn tới Thái Âm môn, nhưng hậu nhân của hắn đâu có chí hướng giống hắn. Hai trăm năm đã qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi.”