Trong tình huống này, thứ đầu tiên bọn họ nghĩ tới là lấy lại một món bảo vật, như vậy mới có thể lấy công chuộc tội.
Còn Mộc Khôi tông tới Chấp Tử thành làm gì, bọn họ không quan tâm, vì đây không phải trách nhiệm của bọn họ. Hơn nữa Hắc Bạch thần cung còn có Hắc Bạch Tử và tam đại nguyên lão trấn thủ, có chuyện gì cũng do bọn họ gánh vác - tình hình bết bát nhất, bọn Nhạc Tâm Thiện không thể lấy lại Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, Hắc Bạch thần cung cũng bị Mộc Khôi tông làm cho trời long đất lở, mọi người cùng có lỗi, chẳng ai chỉ trích được ai.
Cuối cùng thì, chẳng phải Ninh Dạ có thể xác định vị trí của Lưỡng Nghi Càn Khôn tán à? Nếu Lưỡng Nghi Càn Khôn tán đã không chạy được, vậy thì đoạt lấy Tri Vi giới trước đã.
Lợi ích cá nhân được đặt lên trên lợi ích tập thể, theo Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm thấy, lựa chọn đầu tiên mới là ổn thỏa nhất.
Quả nhiên Phong Đông Lâm đã nói: “Mộc Khôi tông đi về phía Chấp Tử thành chưa chắc đã là bọn chúng sẽ tới Chấp Tử thành, cũng chưa chắc bọn chúng sẽ làm điều gì. Bây giờ mà đuổi chắc gì đã kịp. Mười con chim trong rừng chẳng bằng một con trong bàn tay, Lưu Vân Tiên Tôn, ngươi lưu lại Tri Vi giới thôi.”
Lưu Vân Tiên Tôn tức giận: “Ngươi đừng có hòng!”
Lâm Lang Thiên run rẩy nói: “Bây giờ Tri Vi giới đã bị chúng ta đưa đi, không còn trên người chúng ta.”
“Im miệng!” Lưu Vân Tiên Tôn trừng mắt nhìn Lâm Lang Thiên, sao lại nói mấy lời nhu nhược lại mất uy thế bên mình như vậy được?
Nhưng cho dù có nói thì Nhạc Tâm Thiện cũng chẳng tin, Phong Đông Lâm còn hét: “Cho dù không còn bảo vật cũng phải để một người lại, dùng bảo vật trao đổi!”
Nói đoạn, Phong Đông Lâm khuấy động phong vân, thiên uy vô tận mênh mông cuồn cuộn cuốn về phía Lưu Vân Tiên Tôn.
——————————————————
Khâu Mộng Sơn bị Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh mang theo phi hành, hắn quan sát phương hướng một chút rồi kinh ngạc: “Chấp Tử thành? Các ngươi vẫn muốn tới Chấp Tử thành à?”
Vốn dĩ hắn cũng phải về Chấp Tử thành tiếp ứng Lâm Sinh Kiều, nhưng người này tính cách bạc bẽo ích kỷ, sau khi bị Vạn Hoa cốc chặn giết là chẳng nghĩ gì tới nhiệm vụ nữa, chỉ muốn mau mau chóng chóng thoát thân, cho dù thân phận của Trì Vãn Ngưng bị bại lộ, hắn cũng mặc kệ. Không ngờ tam quỷ của Mộc Khôi tông cứu bọn họ xong lại dẫn thẳng về Chấp Tử thành.
Chuyện này khiến hắn thầm kinh hãi, kêu lên: “Đa tạ ba vị đạo hữu đã giúp đỡ, nhưng bây giờ ta không muốn tới Chấp Tử thành, hay là...”
Nguyên Mục Dã đã ngắt lời hắn: “Khâu Mộng Sơn, ngươi không nghĩ chúng ta tới đây chỉ là để giúp ngươi đấy chứ?”
Khâu Mộng Sơn ngớ người, Hà Giang Minh đã nói: “Mộc Khôi tông có mục tiêu riêng của mình, sẽ không rời khỏi.”
Khâu Mộng Sơn cười khổ nói: “Các ngươi muốn tới Chấp Tử thành thì tự đi đi, sao phải mang ta theo?”
Nguyên Mục Dã hừ lạnh nói: “Không thể nói vậy được, hai bên tuy là đồng minh nhưng có là anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nữa là! Khâu Mộng Sơn, ngươi không định thể hiện chút thái độ à?”
“Nghĩa là sao?” Khâu Mộng Sơn trong lòng giật thót, bắt đầu giả ngu.
Hà Giang Minh lạnh nhạt nói: “Còn giả ngốc? Cứu ngươi một mạng rồi, đưa Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho chúng ta, có gì quá đáng không?”
Khâu Mộng Sơn ngớ người: “Bảo vật này là thứ Yên Vũ lâu ta vất vả lắm mới chiếm được.”
Chỉ Quỷ - Tử Lão bên cạnh đã nói: “Ngươi có Ngọc Hoàng Cốt là đủ rồi. Còn lằng nhằng nữa thì chẳng để cái gì lại cho ngươi đâu.”
...
Khâu Mộng Sơn đành cam chịu, biết có cưỡng cầu cũng vô dụng, buộc phải lấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ra nói: “Bây giờ đã thả ta được chưa?”
“Không vội.” Nguyên Mục Dã kiểm tra một lượt, xác nhận không sai sót rồi mới cười âm hiểm: “Còn cần ngươi giúp chúng ta làm một chuyện, xem như tiền lãi.”
Lũ khốn kiếp!
Tuy một phần là vì bị đánh lén, nhưng riêng chuyện dễ dàng phong tỏa tu vi của Khâu Mộng Sơn đã đủ chứng minh thực lực đáng sợ của Tử Lão.
Sau đó, Nguyên Mục Dã ném Khâu Mộng Sơn và Công Tôn Dạ vào trong Chấp Tử thành, cao giọng quát: “Khâu Mộng Sơn và phản đồ Hắc Bạch thần cung - Công Tôn Dạ đang ở đây!”
Giọng nói ầm ầm như sấm nổ, vang vọng khắp bầu trời Chấp Tử thành, khiến tất cả tu sĩ Hắc Bạch thần cung kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó chỉ nghe tiếng nổ vang rền, trong Chấp Tử thành có ánh sáng bùng lên, không ngờ đã mở cả đại trận thủ hộ.