Khâu Mộng Sơn tức tới mức chửi tục trong lòng, tâm hải lại vang lên giọng nói của Nguyên Mục Dã: “Lão huynh đừng nóng, sau thời gian một nén nhang nữa cấm chế trên người ngươi sẽ tự giải. Đến lúc đó ngươi có thể phá trận bỏ đi, nhưng trước lúc đó còn phải nhờ ngươi thu hút sự chú ý của Hắc Bạch thần cung. Yên tâm, cường giả của bọn chúng đang giao thủ với người của Vạn Hoa cốc, trong thời gian ngắn cũng chẳng sang đây được.”
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Khâu Mộng Sơn thầm chửi bới Mộc Khôi tông cả trăm ngàn lần, nhưng tình thế cấp bách, hắn cũng chẳng có cách nào, đành chạy trước rồi nói.
————————————————
Trên bầu trời, nhìn phong vân khuấy động bên dưới, Nguyên Mục Dã cười ha hả: “Tất cả đều như dự liệu của thằng nhóc kia. Bây giờ bọn Nhạc Tâm Thiện bị Vạn Hoa cốc cuốn lấy, tạm thời không thể trở về. Nếu muốn bắt Khâu Mộng Sơn, mấy lão già kia buộc phải đích thân ra tay.”
“Đây chính là thời điểm chúng ta hạ thủ.” Hà Giang Minh cũng cười âm hiểm.
Dùng Vạn Hoa cốc để quấy rối bọn Nhạc Tâm Thiện, lại dùng Khâu Mộng Sơn thu hút người trấn thủ trong Hắc Bạch thần cung, Mộc Khôi tông nhân cơ hội giết vào thiên lao cứu Giới Như Sinh. Đây chính là ý đồ của Ninh Dạ! Trong tình huống đã giải quyết tất cả bố trí trong thiên lao, nếu Mộc Khôi tông vẫn không cứu được thì quá vô dụng.
“Đúng là tiếc cho Lưỡng Nghi Càn Khôn tán...” Hà Giang Minh nhìn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán trong tay, không nỡ bỏ.
Theo ước định với Ninh Dạ, Lưỡng Nghi Càn Khôn tán sẽ giao lại cho Ninh Dạ.
Lúc này, Hà Giang Minh và Nguyên Mục Dã đều định đổi ý.
May mà Tử Lão nói: “Ninh Dạ quan trọng hơn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán. Đừng quên, rất có thể hắn là người nắm giữ Thiên Cơ điện.”
Câu nói này đã phá tan tâm tư của hai người.
“Nếu thế, cứ giao cho hắn trước đã.” Hắn tuỷ ý vung tay, một người xuất hiện trên không trung, chính là Khiên Cơ Sát - Chung Nam Quỳ.
Ba người giao Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Chung Nam Quỳ rồi bay thẳng về phía thiên lao.
Sương Nguyệt phường.
Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp đang trắng trợn cướp bóc tại đây.
Do có Nguyệt Ảnh Hàn Sa, bọn họ đã điều tra rõ ràng nơi này từ lâu, lại thêm Công Tôn Điệp giả mạo thân phận Lâm Sinh Kiều nên bọn họ không gặp trở ngại gì trong Sương Nguyệt phường.
Hai cô gái đi thẳng vào nhà kho, mở kho chứa bảo vật ra.
Thấy đống bảo vật bên trong, Công Tôn Điệp ‘ồ’ lên vui mừng: “Nơi này rõ lắm đồ tốt, tỷ tỷ xem này, đây là Tru Ma thứ của Ninh Dạ. Hì hì!”
Nói đoạn, cô nắm lấy Tru Ma thứ của Ninh Dạ, ném cho Trì Vãn Ngưng, nói: “Đã nói trước rồi, đây cũng là một phần.
Sau đó lại tự lấy một món pháp bảo cho vào túi giới tử.
“Hết cách rồi, tu hành cần tài nguyên. Thế mới nói cướp của giết người phóng hỏa mới là cách phát tài.”
Công Tôn Điệp vừa nói, tay chân vừa không ngừng tóm lấy bảo vật. Cô và Trì Vãn Ngưng chia nhau ngươi một món ta một món, tới mức không biết trời đất gì nữa, chỉ trong nháy mắt đã phân chia sạch sẽ kho tàng của Sương Nguyệt phường.
Thấy không còn bao nhiêu đồ nữa, Công Tôn Điệp đang định bỏ đi, bỗng thấy trong lòng có cảm ứng, lắc đầu: “Tuy ở đây có nhiều thứ nhưng sao ta cứ thấy còn chưa đủ?”
“Chưa đủ?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc: “Bảo vật trong kho này đã có giá trị hơn ngàn vạn linh thạch rồi, còn chưa đủ à?”
“Không!” Công Tôn Điệp lại lắc đầu: “Đều là mấy thứ đồ bình thường thôi.”
Trì Vãn Ngưng cười phá lên: “Cô còn mong ở đây có thần vật đỉnh cấp như Ngọc Hoàng Cốt nữa à?”
“Đương nhiên không có thần vật như vậy rồi, nhưng vẫn phải có một hai món pháp bảo thượng phẩm chứ.” Công Tôn Điệp trả lời nghiêm túc: “Hơn nữa thường thì những kho bảo vật như vậy sẽ có kho trong và kho ngoài chứ?”
Nói xong đã bắt đầu lục tìm trên tường.
Đột nhiên cô dừng bước.
Trì Vãn Ngưng thấy cô như vậy lấy làm lạ: “Sao vậy? Có phát hiện gì à?”
Công Tôn Điệp đã đi tới bên một cái giá, dùng tay nắn bóp mấy cái, đột nhiên giơ tay lên, một luồng sáng pháp thuật đã đánh lên giá hàng, không ngờ lại thấy cái giá lấp lánh ánh sáng.
Thấy tình cảnh này, hai cô gái nhìn nhau, cùng xuất quyền đánh lên giá hàng đó.