Thanh Diệp Vương truyền âm nói, bới hắn từ trong ra ngoài mấy lần, ngay cả màu sắc đồ lót cũng rõ như lòng bàn tay a.
Bị một người chưa bao giờ thấy qua, nói kỹ càng như thế, mấu chốt nhất còn không biết hắn là ai... sợ hãi khiến hắn có chút phát điên.
- Ta là người nào? Ta là Kim Diệp Vương!
Trương Huyền hất ống tay áo lên:
- Ta ngược lại muốn hỏi một chút ngươi là ai? Vì sao phải giả mạo ta?
- Giả mạo ngươi? Ngươi thối lắm...
Kim Diệp Vương hô hấp dồn dập.
- Thanh Diệp Vương, chắc hẳn ngươi cũng thấy, vừa rồi ta nói, càng kỹ càng hơn.
Lười để ý đối phương, Trương Huyền nhìn về phía Thanh Diệp Vương cách đó không xa, sắc mặt ngưng trọng:
- Bất quá, hiện tại truy cứu những thứ này cũng không có ý nghĩa, chúng ta tiếp tục như vậy, ngược lại khiến bọn Danh Sư này xem chê cười! Không bằng như vậy, các ngươi rời đi trước, lo lắng mà nói, có thể phong tỏa chung quanh. Ta có một số việc, muốn đơn độc tiến hành hỏi thăm, không tiện để ngoại nhân biết được... Cái này liên lụy cơ mật lớn nhất của tộc nhân chúng ta, là nhiệm vụ phía trên dặn dò xuống, không thể sai lầm!
Mục đích của hắn cũng không phải nhất định để đối phương tin tưởng mình là Kim Diệp Vương.
Đây không phải là quá sự thật, dù sao thật ở phía đối diện.
Chỉ cần kéo dài thời gian... Chỉ cần làm cho đối phương cảm thấy khó bề phân biệt, đầu óc choáng váng, cũng đã hoàn thành mục đích.
- Đơn độc hỏi thăm?
Thanh Diệp Vương nhíu mày.
- Yên tâm đi, bên ngoài nhiều người như vậy, coi như bọn hắn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, ta thẩm vấn hoàn tất, liền ra giằng co lần nữa, chứng minh thân phận chân thật của ta!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Không biết muốn thẩm vấn cái gì, chúng ta có thể ở đây dự thính hay không?
Thanh Diệp Vương nói.
- Đương nhiên không được! Ta tới phá vỡ phong ấn trước, đi tới nơi này, chính là gánh vác trách nhiệm vô cùng trọng đại, một khi xảy ra vấn đề, phá hủy toàn bộ đại kế, các ngươi người nào chịu trách nhiệm được?
Nhướng mày, ánh mắt Trương Huyền như điện.
- Ít nghe hắn nói bậy, nhất định là nói sang chuyện khác...
Kim Diệp Vương nói.
- Nói sang chuyện khác? Gan chó thật lớn! Năm đó tộc nhân chúng ta bị Khổng Sư đuổi đi, ở ẩn nhiều năm như vậy, thật vất vả tìm được cơ hội... Ta liền hỏi ngươi một câu, một khi xảy ra chuyện, chỉ bằng một Vương giả như ngươi, chịu đựng nổi sao?
Mãnh liệt xoay mặt, khí tức của Trương Huyền áp bách đến, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Diệp Vương, giống như muốn ăn tươi hắn.
- Ta...
Cảm nhận được áp bách mãnh liệt, Kim Diệp Vương nghẹn lời.
Năm đó tộc nhân bọn hắn bị Khổng Sư đuổi đi Đại Lục, trốn ở chiến trường ngoại vực không mặt trời, vô cùng âm trầm, bao nhiêu năm rồi, một mực lấy đoạt lại Đại Lục làm mục tiêu, chuyện này thật muốn bị hắn phá hư... Chết một vạn lần cũng chưa đủ.
Đang không biết trả lời như thế nào, liền nghe được Thanh Diệp Vương ở cách đó không xa truyền âm tới:
- Ân huynh, ngươi đến cùng có biết hắn hay không?
Từ sâu trong nội tâm, Thanh Diệp Vương vẫn tin tưởng vị trước mắt này.
- Ta chỗ nào nhận thức?
Vẻ mặt Kim Diệp Vương tràn đầy phiền muộn.
- Không được... Chúng ta trước hết đi ra ngoài! Dù sao chung quanh đều là người của chúng ta, không có khả năng đào tẩu! Vạn nhất hắn nói là thật, làm trễ nải đại sự, chúng ta liền mang tội lớn!
Chần chừ một chút, Thanh Diệp Vương nói.
Tuy hắn tin tưởng vị này chính là Kim Diệp Vương, nhưng đối phương đơn giản nói ra thiếu sót, trong cơ thể càng có được sát lục chân khí vô cùng tinh thuần, không một không cho thấy, thân phận không đơn giản.
Vạn nhất là người cấp trên phái tới, thật sự có chuyện quan trọng muốn làm, ngược lại bị bọn hắn chậm trễ, thì phiền toái.