Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1950: Lôi Nguyên Châu (2)



Nếu không, Lôi Đình chi hải khổng lồ như thế, quyết không có khả năng thay đổi bất thường, một lần đáp xuống nhiều lôi điện như vậy.

- Rất có khả năng...

Trương Huyền gật đầu.

Cũng đúng!

Lúc trước bọn hắn cũng đã nói, vị Thánh Vực tứ trọng Thạch Diệp Vương kia, đi tìm bảo vật, kết quả không lâu sau, liền xuất hiện loại tình huống này... Cả hai tất nhiên có liên hệ.

- Lúc trước Thạch Diệp Vương rời đi hướng nào?

Ánh mắt Trương Huyền nheo lại.

Nếu không phải gia hỏa này, Kim Nguyên đỉnh sẽ không ngủ say, vô luận như thế nào cũng phải báo thù!

Lại nói, vô luận bảo vật gì, thật để đối phương đạt được, Nhân tộc tất nhiên gặp phải nguy hiểm thật lớn, dù mất mạng cũng phải ngăn cản.

- Đi vào trong Cổ Thành...

Ngô sư chỉ chỉ.

Vị trí của bọn hắn, là một Cổ Thành cũ nát ở trung tâm Lôi Đình chi hải, địa phương Thạch Diệp Vương đi đúng là trung tâm của Cổ Thành.

- Ta đi tới nhìn xem, các ngươi tiếp tục ở chỗ này tu luyện dưỡng thương...

Trương Huyền khoát tay áo.

Kỳ thật phương pháp an toàn nhất chính là thu đám đông vào Thiên Nghĩ Phong Sào.

Làm như vậy, tuy bảo vệ mọi người, nhưng cũng sẽ bại lộ bí mật của tổ ong, lại nói, tất cả mọi người là tới thí luyện, một mực cất giấu, khẳng định cũng sẽ không nguyện ý.

Đối với rất nhiều Danh Sư cũng là một loại không tôn trọng.

- Trương sư, Thạch Diệp Vương kia rất mạnh, ta đi cùng ngươi, hơn nữa, ta có một loại thủ pháp đặc thù, có thể truy tung Dị Linh tộc...

Phùng Huân đứng lên.

Hắn bị Ma Âm xâm nhập, chỉ là lực lượng tiêu hao sạch sẽ, thời điểm cùng Dị Linh tộc chiến đấu, bị đám người Ngô sư bảo hộ, cũng không bị tổn thương quá nghiêm trọng, lúc này điều chỉnh một đoạn thời gian, đã khôi phục toàn bộ, khí tức như rồng, mang theo chiến ý đậm đặc.

- Tốt!

Thấy thân thể hắn hoàn hảo, Trương Huyền cũng không nhiều lời, nhẹ gật đầu.

Chiến Sư, chú ý chính là dũng cảm tiến tới, trăm chết không hối hận, nếu để cho đối phương một mực trốn tránh, đối với lòng tin của hắn cũng là một loại phá hủy.

Lại nói, tuy Phùng Huân cùng hắn thi đấu, một mực bị đánh, đó là bởi vì giảm thấp tu vi, thi triển toàn bộ tu vi mà nói, Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, coi như gặp được Thạch Diệp Vương cũng có thể chiến một trận!

Chiến Sư vượt cấp chiến đấu, tuyệt đối không phải giả dối.

Huống chi còn có phương pháp truy tung Dị Linh tộc.

Dù Minh Lý Chi Nhãn cũng có thể, nhưng ở dưới lôi điện oanh kích, rất nhiều dấu vết đã biến mất, để hắn tìm phiền toái, còn không bằng mang theo, vừa vặn cũng mở mang kiến thức một chút, xem thủ đoạn của Chiến Sư như thế nào.

Những người khác cũng muốn tham dự, nhưng đều bị Trương Huyền cự tuyệt.

Thứ nhất, thực lực của bọn hắn cũng không có khôi phục, thứ hai, đám người Ngô sư cũng cần chiếu cố, không thể đơn giản rời đi, nếu không, bọn hắn không tìm được đám người Thạch Diệp Vương, ngược lại bị người sau trước tìm tới nơi này, không còn Kim Nguyên đỉnh bảo hộ, sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Biết rõ lo lắng của hắn, những người khác không nói thêm lời, đành phải vùi đầu tu luyện, mau chóng khôi phục.

Trương Huyền thì mang theo Phùng Huân chui ra đất bùn, một lần nữa trở lại mặt đất.

Lôi Đình so với vừa rồi tựa hồ thiếu đi một ít, coi như không cần mượn nhờ Vu Hồn, cũng có thể tránh né, hai người nhẹ nhàng thở ra, thẳng tắp bay vút về phía nội thành.

Càng vào trong, lôi điện càng ít, giống như thành thị cũ kỹ này, tựa hồ có một loại lực lượng đặc thù che đậy Lôi Đình.

Tuy Lôi Đình ít đi, nhưng mà Thạch Diệp Vương kia không biết dùng thủ đoạn gì, che đậy dấu vết của mình lưu lại, rời đi một lát, coi như là Trương Huyền, cũng có chút tìm không thấy phương hướng.

- Ta dò xét một chút...

Phùng Huân ngừng lại, cổ tay khẽ đảo, một Pháp bảo đặc thù xuất hiện ở trong lòng bàn tay, có chút tương tự la bàn, có thể chỉ rõ phương hướng, cắn nát ngón tay nhỏ máu vào.

Ô...Ô...n...g!

Pháp bảo giòn vang, kim đồng hồ ở phía trên chỉ ra một phương hướng.

- Hướng này...

Phùng Huân nhẹ gật đầu.

- Đây là cái gì? Có thể tìm được Dị Linh tộc?

Trương Huyền kỳ quái, nhịn không được nói.

Thứ này hắn còn là lần đầu tiên thấy.

- Đây là Vô Cấu Kính, cực kỳ mẫn cảm máu tươi, sát lục, Dị Linh tộc tu luyện sát lục chân khí, chỉ cần trải qua, tất nhiên lưu lại khí tức, dùng cái này có thể phân biệt rõ! Đương nhiên, thời gian không thể quá dài, vượt qua hai canh giờ, hiệu quả sẽ kém rồi...

Phùng Huân nhẹ gật đầu.

- Vô Cấu Kính?

Trương Huyền gật đầu.

Mục đích Chiến Sư tồn tại đúng là chiến đấu với Dị Linh tộc, xem ra thứ này, là bọn hắn nghiên cứu luyện chế, chuyên môn dùng để tìm kiếm Dị Linh tộc đào tẩu.

Nhìn theo phương hướng, hai người cấp tốc đi về phía trước.

Mỗi phi hành một lát, Phùng Huân liền lấy ra Vô Cấu Kính xác nhận phương vị, liên tục mấy lần, đi vào một phủ đệ ở trung tâm Cổ Thành.

- Cẩn thận một ít!

Biết rõ Thạch Diệp Vương vô cùng có khả năng ở trong này, hai người liếc mắt nhìn nhau, riêng phần mình dặn dò một tiếng, lặng yên không một tiếng động bay vào.

Tiểu viện đã bị phá hư triệt để, một Dị Linh tộc cao lớn, giờ phút này đang đứng ở vị trí trung tâm, hai tay giơ lên, lực lượng điên cuồng tuôn ra, tựa hồ đối kháng cái gì.

Phía trước hắn, là một cái hồ nước không lớn, phía trên có một viên cầu lớn chừng quả đấm màu xanh đậm, liên tục xoay tròn.

Dị Linh tộc này tuôn ra lực lượng, đúng là rơi vào phía trên, tựa hồ tại áp chế cái gì đó.