Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1951: Thạch Diệp Vương đáng sợ (1)



Ầm ầm!

Tuy lực lượng của Dị Linh tộc này hung mãnh, nhưng viên châu cũng không yếu, tựa hồ muốn tránh thoát khống chế, mãnh liệt nhúc nhích, hai người lập tức chứng kiến phía trên hiện lên một đạo hào quang màu xanh đậm, thẳng tắp bắn vào bầu trời, sau đó nổ vang, bốn phía lôi điện mãnh liệt.

Thật giống như lôi điện trên bầu trời, bị viên cầu này khống chế vậy.

- Điều khiển lôi điện... Chẳng lẽ đây là Lôi Nguyên Châu?

Đồng tử co rụt lại, Phùng Huân nhịn không được truyền âm.

- Lôi Nguyên Châu?

Trương Huyền nhíu mày.

Xem hết thư tịch của Danh Sư học viện, biết rõ danh xưng của vô số bảo vật, được cho kiến thức rộng rãi, nhưng mà Lôi Nguyên Châu này lại chưa từng nghe qua.

- Là một loại Pháp bảo Lôi thuộc tính, giống như Linh Thạch ẩn chứa linh khí, chứa vô số lôi nguyên, một khi phóng thích, có lực lượng hủy thiên diệt địa, cực kỳ đáng sợ.

Trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, Phùng Huân nói tiếp:

- Thứ này chỉ có ở chỗ lôi điện tụ tập mới có thể ra đời, trình độ hi hữu có thể so với Danh Sư cửu tinh, thuộc về bảo vật trong truyền thuyết, làm sao sẽ xuất hiện ở đây?

- Trân quý như vậy?

Trương Huyền líu lưỡi.

Tuy chưa nghe nói qua Lôi Nguyên Châu này, nhưng mà trình độ quý hiếm của Danh Sư cửu tinh, hắn là biết rõ, toàn bộ Đại Lục cũng chưa hẳn có thể tìm ra mấy vị...

Hi hữu như thế, không khỏi quá hiếm đi.

- Ẩn chứa lôi điện thì thôi, mấu chốt nhất là, có thể làm hạch tâm của trận pháp Lôi thuộc tính!

Phùng Huân nói tiếp:

- Công hiệu tương tự trận bàn, nếu luyện hóa, chẳng khác nào nắm giữ đại trận, có thể phóng ra lực lượng kinh người!

- Chẳng lẽ Lôi Đình chi hải này là một đại trận?

Trương Huyền biến sắc.

- Nhất định là vậy, hơn nữa ít nhất đạt đến cấp tám, không ai khống chế, liền lợi hại như vậy, một khi luyện hóa, triệt để khống chế... Coi như là chúng ta đều có thực lực như Ngô sư, cũng không cách nào đối kháng!

Khuôn mặt Phùng Huân trắng bệch.

- Cái này...

Thân thể Trương Huyền xiết chặt.

Theo Lôi Đình chi hải một đường đi tới, hắn biết rõ trận pháp này đáng sợ, nếu như không phải Vu Hồn, căn bản tiến vào cũng không được.

Đây là tình huống không có bị người nắm trong tay, một khi bị người nắm giữ, lực lượng Lôi Đình cùng phương vị công kích không còn lỗ thủng... Chỉ sợ không người có thể ngăn, bị nhốt trong đó, ra cũng ra không được.

- Lúc trước lôi điện đột nhiên trở nên nhiều như vậy, nhất định là gia hỏa này muốn luyện hóa Lôi Nguyên Châu, dẫn phát trận pháp bạo động...

Biết rõ thứ này đáng sợ, Trương Huyền hiểu được.

Lôi Nguyên Châu có năng lực điều khiển trận pháp lôi điện, gia hỏa này dùng chân khí đụng vào, lúc này mới dẫn đến Lôi Đình chi hải trở nên táo bạo, thiếu chút nữa hại chết mọi người.

Chỉ đụng vào liền đáng sợ như vậy, thật điều khiển, có thể nói khó có thể tưởng tượng.

Khuôn mặt khó coi, trong lòng lặng lẽ câu thông Tử Diệp Vương ở trong Thiên Nghĩ Phong Sào, rất nhanh đã nhận được đáp án rõ ràng, Dị Linh tộc trước mắt kia, hoàn toàn chính xác chính là Thạch Diệp Vương.

Khó trách ngay cả bảo vật lợi hại như Lôi Nguyên Châu, cũng dám đụng vào, muốn luyện hóa.

- Nhất định phải ngăn cản, nếu không, còn nghĩ đối phó, sẽ càng khó khăn...

Phùng Huân xiết chặt nắm đấm.

Tình huống Thạch Diệp Vương Lôi cùng Ngô sư đối chiến, hắn nhìn ở trong mắt, thực lực rất mạnh, coi như là thời điểm cao nhất cũng không phải đối thủ, một khi lại để cho hắn luyện hóa Lôi Nguyên Châu thì càng chống chọi không được.

Đến lúc đó, gặp nhau lần nữa, mọi người có thể sẽ chết ở chỗ này.

- Đúng vậy, hắn còn không có thành công, suy nghĩ biện pháp có lẽ còn kịp!

Biết rõ lo lắng của hắn, Trương Huyền truyền âm.

- Ân!

Thần sắc của Phùng Huân ngưng trọng, đang muốn nói chuyện, liền chứng kiến Lôi Nguyên Châu lần nữa chuyển một cái, tản mát ra hào quang ôn nhuận, Thạch Diệp Vương ở cách đó không xa nhãn tình sáng lên, duỗi ra bàn tay, mãnh liệt trảo một cái.

Phần phật!

Viên cầu tản ra ánh sáng màu lam, chậm rãi bay tới hắn.

- Không còn kịp rồi, mau ra tay!

Thấy một màn như vậy, Phùng Huân cũng nhịn không được nữa, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm xuất hiện ở lòng bàn tay, cả người hóa thành một đạo kiếm quang thẳng tắp đâm tới hậu tâm của Thạch Diệp Vương.

Nhìn tình huống, Lôi Nguyên Châu đã bị luyện hóa không sai biệt lắm, một khi rơi vào lòng bàn tay, chẳng khác nào đối phương nắm giữ lực lượng lôi điện vô tận, sẽ vô lực hồi thiên.

- Không vội...

Không nghĩ tới đối phương còn không có cùng mình thương nghị chiến lược, liền vọt tới, Trương Huyền sốt ruột hô một tiếng, cũng theo chặt tới.

Đối phương luyện hóa Lôi Nguyên Châu, tuy đáng sợ, nhưng mà chỉ cần cẩn thận tìm kiếm, khẳng định còn có lỗ thủng làm theo, tiến hành lợi dụng, chưa hẳn không thể chiến thắng, mà bây giờ trực tiếp tiến lên... Sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm.

Ầm ầm!

Phùng Huân không hổ là Chiến Sư Đường Thiên phu trưởng, một kiếm đâm ra, Nhân Kiếm Hợp Nhất, tựa như một viên sao băng phá không mà đến, coi như là cường giả Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong gặp gỡ, cũng muốn tạm lánh phong mang, không dám chính diện ngăn cản.

- Hả? Rõ ràng còn không chết?

Thạch Diệp Vương đang luyện hóa Lôi Nguyên Châu, cảm nhận được sát khí nồng đậm, chợt xoay người, thấy rõ là Phùng Huân, không khỏi nhướng mày:

- Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông tới. Xuống đây cho ta!

Nói xong cũng không tránh né, một bàn tay tiếp tục luyện hóa Lôi Nguyên Châu, tay còn lại bổ về phía trước.