Cái di tích này, mượn nhờ núi sông địa thế chung quanh, đồng thời bóc ra một linh mạch, chuyên môn cung cấp lực lượng, tuyệt không có khả năng chỉ lưu lại một Động Hư Hồ Lô, tất nhiên sẽ có nhiều thứ hơn.
Trương Huyền bừng tỉnh hiểu ra, nhìn về phía những người khác, chỉ thấy đám người Bích Hồng Âm cũng không kinh hãi, giờ mới hiểu được. Xem ra mấy người này đều biết điểm ấy, mới biết rõ nguy hiểm, cũng ra sức giúp Lạc Huyền Thanh lấy được Động Hư Hồ Lô.
- Vân Liên Hải, liền nhờ ngươi!
Lạc Huyền Thanh xoay đầu lại.
- Ừm!
Vân Liên Hải cũng không chối từ, lần nữa sử dụng bí pháp, nhất thời từng cơn sóng gợn từ trong mi tâm không ngừng dập dờn ra. Vượt qua trận pháp không thể sử dụng lực lượng không gian vừa rồi kia, nơi này càng bao la, gợn sóng nhộn nhạo rất lâu, thẳng đến thân thể của Vân Liên Hải có chút run rẩy, lúc này mới ngừng lại.
- Thế nào?
- Ta cảm ứng được một chút vật phẩm cổ xưa, nhưng không biết có phải bảo vật hay không!
Cũng không nhiều lời, Vân Liên Hải xác định phương vị, đi thẳng về phía trước. Đi hơn mười phút, mọi người ngừng lại.
- Dòng sông trên bầu trời, vị trí hầu như không có biến hóa, nơi này không phải có khốn trận chứ?
Bích Hồng Âm cau mày.
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy dòng sông linh khí trên trời, cùng vị trí mới vừa gặp không có phát sinh biến hóa quá lớn, giống như hơn mười phút này, một mực dừng lại ở nguyên chỗ, chưa hề tiến lên.
- Không phải khốn trận, mà là vặn vẹo không gian!
Chần chờ một chút, Lạc Huyền Thanh nói.
Đạt tới nửa bước Động Hư cảnh, lĩnh ngộ không gian càng thêm cường đại, giờ phút này cũng phát hiện không đúng.
- Vặn vẹo không gian?
Bích Hồng Âm nghi ngờ.
Thời điểm bọn họ tới, là thông qua không gian vặn vẹo đi vào, nhưng nơi này vô cùng trống trải, hoàn toàn khác biệt cái phễu lúc trước, vì sao cũng giống nhau?
- Chúng ta bình thường gặp được không gian, đều là lập thể, mà bây giờ cái này, như vòng tròn cong lại, chúng ta đi ở bên trong, quay tới quay lui, đều sẽ trở lại điểm xuất phát!
Lạc Huyền Thanh nói:
- Không gian vặn vẹo, ánh sáng cũng nương theo không gian vặn vẹo tiến hành chuyển biến, cho nên thoạt nhìn đi là đường thẳng, trên thực tế lại là vòng quanh! Nếu như có thể vượt ra nơi này, liền có thể nhìn thấy thân thể của chúng ta cũng là uốn lượn, không còn là hình thẳng!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Không gian vặn vẹo, người rơi vào trong đó là không nhìn ra, thật giống như người trên trái đất, bằng mắt thường là nhìn không ra địa cầu là hình cầu. Hai điểm trên giấy, ai cũng biết đường thẳng ngắn nhất, nhưng nếu như trang giấy uốn lượn, hình thành một vòng tròn, trước đó vẽ đường thẳng, không những không phải ngắn nhất, ngược lại là dài nhất. Hiện tại bọn họ là loại tình huống này, nhìn như không ngừng tiến lên, trên thực tế lại một mực xoay quanh tại chỗ.
- Vậy... Chúng ta nên rời khỏi như thế nào?
Viên Hiểu nhịn không được nói.
- Nghiền nát không gian!
Chần chờ một chút, Lạc Huyền Thanh nói.
Bích Hồng Âm lắc đầu:
- Không gian gấp không ổn định, một khi xảy ra vấn đề, chúng ta có thể sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này...
Không gian gấp, không ổn định như bên ngoài, sau khi phá vỡ có thể tự động khôi phục, một khi dùng lực lượng mẽ ở nơi này, làm không cẩn thận sẽ dẫn đến triệt để sụp đổ, mọi người có thể sẽ bị quấy thành bụi phấn, không còn sót lại một chút cặn. Nguyên nhân chính là như vậy, nơi này người đạt tới Thánh Vực bát trọng không cách nào đi vào.
- Cái này...
Lạc Huyền Thanh cau mày.
Hắn cũng biết chuyện này, nếu không vừa rồi liền động thủ, không đến mức một mực không lên tiếng.
- Thật ra thì không cần phá vỡ không gian!
Trương Huyền mở lời.
- Ồ?
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
- Mọi người nhìn dòng sông linh khí trên đầu, bất luận chúng ta đi như thế nào, đều treo ở phía trên, nói rõ không gian của nó là ổn định, không phải chồng chất!
Trương Huyền giải thích.
Mọi người gật đầu.
Nếu như dòng sông này cũng ở trong không gian gấp, hẳn là sẽ theo bọn hắn di động một chút, không có khả năng một mực dừng lại tại nguyên chỗ.
- Muốn thoát ly nơi này, chỉ cần nghĩ biện pháp đi vào dòng sông, đi ngược dòng nước là được!
- Không sai!
Ánh mắt Lạc Huyền Thanh sáng lên, nhẹ gật đầu.
- Vậy thì lên đường đi!
Không chần chờ nữa, đám người đồng loạt bay lên, bay về phía dòng sông.
Sông này, trên thực tế là một linh mạch, tiến vào bên trong, lập tức cảm thấy linh khí nồng nặc, cuồn cuộn vọt tới, ép đến người hô hấp có chút dồn dập.
Bàn tay của Lạc Huyền Thanh trảo một cái, hình thành một bọt khí không gian thật lớn, bao phủ mọi người ở bên trong, lúc này mới cảm giác được thoải mái hơn không ít, chậm rãi bay về phía trước.