Chỉ thấy trong trận pháp hơi nước ngưng tụ thành cự long, không những không có công kích Trương Huyền, ngược lại đầu lâu to lớn cọ lấy ống quần, cực kỳ ngốc manh.
Mà thanh niên đối diện nó, lông mày nâng lên, cong ngón búng ra, một cây gậy gỗ không biết từ nơi nào gào thét bay ra, thủy long bỗng nhiên xoay người, thẳng tắp đi tới trước mặt, há miệng khẽ cắn, xoay người lần nữa chạy trở về, đưa gậy tới trong tay Trương Huyền, đầu lưỡi phun ra, ánh mắt mang theo lấy lòng.
- Quá chậm, mau hơn chút nữa!
Trương Huyền không vui, lần nữa ném gậy gỗ ra.
Phần phật!
Thủy long lao ra, gậy gỗ còn chưa rơi xuống đất, liền bị tha ở trong miệng, xoay người bay trở về.
- Cái này còn tạm được...
Lúc này Trương Huyền mới thoả mãn nhẹ gật đầu:
- Thu trận pháp đi, ta muốn đi vào!
- Rống!
Thủy long liên tục gật đầu, móng vuốt bỗng nhiên đưa về phía trước, một dòng nước hình thành cầu vồng, xuất hiện ở dưới chân hắn, bước chân chậm rãi đi về phía trước.
- Sư đệ, có thể đi...
Biết giờ phút này lại xưng hô tiền bối, tương đương với lộ thân phận, Trương Huyền quay đầu nhìn một cái, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi thẳng về phía trước.
- Ngươi...
Không nghĩ tới trận linh của trận pháp giống như chó xù, nghe theo mệnh lệnh của đối phương, sắc mặt của Trương Vô Trần ức đến tái mét, vội vàng bay tới:
- Không vội đi...
- Ta không muốn nghe có người nói nhảm!
Trương Huyền khoát tay áo.
Tạch tạch!
Lời còn chưa dứt, Trương Vô Trần liền thấy thủy long bổ tới, lông mày nhảy một cái, ngay cả phản ứng cũng không kịp, liền bị đánh lên trên người, bay ngược ra.
- Cái này...
Nhìn Trương Vô Trần ở trên mặt đất không ngừng giãy dụa, yết hầu của Kiếm Tần Sinh phát khô, như con rối đi theo sát.
Sớm nghe nói, vị trước mắt này lý giải trận pháp còn cao hơn kiếm pháp, hiện tại xem ra, đúng là như thế. Tổ tiên Trương gia bố trí ra Long Hổ đại trận, thời gian nháy mắt đã bị thuần phục... Đây là năng lực gì?
- Tam trưởng lão...
Mấy vị trưởng lão khác cũng thấy cảnh này, vội vã bay tới, rút Trương Vô Trần từ dưới đất ra.
- Cái tên này thuần phục linh tính trong trận pháp... Đến cùng làm sao làm được?
Đứng thẳng người, không đuổi theo nữa, nhìn thanh niên ở trên cầu vồng chậm rãi tiến lên, hàm răng không ngừng run rẩy, nói không ra lời.
Những năm này, cũng có người không cần giao trữ vật giới chỉ, nhẹ nhõm thông qua trận pháp, tỷ như, Tổng bộ Danh Sư đường Dương sư!
Mỗi lần hắn tới, trận pháp thật giống như không phát hiện được, nhẹ nhõm xuyên qua, không có chút ngăn cản nào.
Cũng có chỉ bằng vào thực lực mạnh mẽ chống đỡ đi vào, tỷ như Viên gia gia chủ, trực tiếp ngạnh xông,tùy ý trận pháp công kích, rơi vào trên người, lông tóc không thương...
Nhưng giống vị trước mắt này, vừa ra tay, linh tính trong trận pháp liền ngoan ngoãn giống như chó xù nghe lời, còn nhặt gậy gỗ, vẻ mặt ngốc manh... Quả thực chưa từng thấy, nghe cũng không có nghe qua.
Bất quá, trận linh của Nhị Linh Ngự Thiên trận, là không ngừng biến hóa, ngẫu nhiên khống chế một linh tính, cũng không có nghĩa là khống chế toàn bộ trận pháp.
- Coi như qua Long linh, phía trước còn có Hổ linh...
Mặc dù buồn bực, vẫn kìm lòng không được nhìn về phía trước.
Quả nhiên, cầu vồng đi tới không xa, trên bầu trời liền thấy một mãnh hổ xuất hiện, toàn thân hỏa diễm bùng cháy, tựa như Kỳ Lân.
Chính là một linh tính khác của Nhị Linh Ngự Thiên trận.
Có thể thuần phục một cái, quả thực rất mạnh, nhưng Hổ linh này càng thêm cường đại, hơn nữa căn bản sẽ không nghe theo mệnh lệnh, hắn muốn nhìn một chút, đối phương có thể thông qua hay không.
Không gian bốn phía trận pháp tầng tầng sụp đổ, một đạo lực lượng điệp gia như vòi rồng nghiền ép xuốngdưới.
Cảm nhận được cỗ lực lượng này, trong mắt thủy long tràn đầy sợ hãi không dám nhìn về phía trước. Nhị Linh Ngự Thiên trận là hai linh tính duy trì trận pháp, Hổ linh còn mạnh hơn.
Thời điểm hắn cảm thấy khẳng định không cách nào thông qua, chỉ thấy thanh niên đi tới một bước, giống như tính toán tốt vị trí, bàn chân đột nhiên nhẹ nhàng đạp mạnh.
Ầm ầm!
Một hồi nổ vang, đại trận lắc lư kịch liệt, Hổ linh không dám tiếp tục công kích, đột nhiên thu nhỏ, run lẩy bẩy.
Trận pháp bao phủ rất nhiều kiến trúc nguy nga của Trương gia, ở dưới trận pháp run rẩy, không thể kiên trì được nữa, vang lên kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
- Nguy rồi... vạn năm cơ nghiệp của Trương gia...
Con ngươi của Trương Vô Trần co rụt lại, toàn thân cứng ngắc.