Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2908: Trương Huyền đi ra nhận lấy cái chết! (1)



Dương sư mới vừa bay không xa, đột nhiên vỗ trán một cái.

- Làm sao lại quên sự tình Hưng Mộng kiếm thánh nhỉ?

Mộng kiếm thánh một mực hoài nghi vị sư huynh này của mình là con trai của nàng, trước khi đến, cũng muốn điều tra một chút, kết quả biết đối phương là Thiên Nhận Danh Sư, quá mức khiếp sợ, ngay sau đó lại lĩnh ngộ thủ pháp đúc lại kinh mạch của đối phương, trong lúc nhất thời thế mà quên mất không còn một mảnh.

Đổi lại những người khác, hắn có thể nhìn ra, nhưng vị này, tâm cảnh khắc độ so với hắn chỉ cao không thấp, thân thể càng thiên biến vạn hóa, nhìn thấu dung mạo vốn có cũng khó khăn, huống chi là kiểm tra nguồn gốc.

- Được rồi, Hưng Mộng kiếm thánh ở Băng Nguyên cung, ta lặng lẽ nói cho bọn hắn, để bọn hắn tự mình tới kiểm tra, hẳn là càng dễ xác nhận!

Dương sư lắc đầu, tiếp tục bay đi.

Tuy hắn biết không ít về vị tiểu thiên tài kia, nhưng chân chính muốn xác nhận, còn cần hai vị này tự mình tới mới được, như vậy sẽ không gây thêm phiền phức nữa, dù sao cách cũng không xa...

Dương sư rời đi, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, một mực giả mạo đối phương, tận mắt nhìn thấy bản tôn, còn có áp lực rất lớn, may mắn đối phương nhận ra hắn là Thiên Nhận Danh Sư, nếu không trách cứ, coi như giải thích nhiều hơn nữa, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

- Bắt đầu đi...

Thấy bốn phía yên tĩnh, Trương Huyền phun ra một ngụm trọc khí, hai hàng lông mày lập tức nâng lên.

Kinh mạch đồ mới quá kinh thế hãi tục, vì để tránh cho phiền phức, vừa rồi thời điểm đối phương ở đây, chỉ đúc lại kinh mạch đồ cơ sở nhất cho Triệu Nhã, không có dính đến thay đổi, giờ phút này rời đi, không còn cố kỵ, không cần che giấu nữa.

- Triệu Nhã, một lát nữa đúc lại kinh mạch, sẽ đi qua địa phương trước kia ngươi không có kinh mạch, thống khổ sẽ tăng thêm gấp mười lần, nhất định phải chịu đựng!

Biết làm như vậy sẽ mang tới kết quả gì, vẻ mặt của Trương Huyền nghiêm túc dặn dò một câu.

Kinh mạch đồ mới khác biệt kỳ kinh bát mạch trước kia, những địa phương mới xuất hiện này giống như núi sông chưa khai hoang qua, cưỡng ép truyền vào, sẽ cho người cảm giác đau đớn như binh khí đâm thủng, mấu chốt nhất là còn từng tấc từng tấc tiến lên, thống khổ có thể tưởng tượng được.

Nhưng đúc lại kinh mạch, nhất định phải trải qua những giai đoạn này, coi như hắn có Thiên Đạo chân khí cũng bất lực, bởi vậy chỉ hy vọng đối phương kiên trì, không đến mức không chịu nổi.

- Lão sư yên tâm!

Triệu Nhã cắn chặt răng ngà, ánh mắt kiên định.

Dây leo biến thành kinh mạch đi vào trong cơ thể, không chỉ để cho nàng cảm nhận được hi vọng khôi phục, còn có xúc động đột phá, đã như vậy cho dù chết cũng phải kiên trì.

- Vậy thì tốt rồi...

Thấy nàng có lòng tin, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, chần chờ một chút, ngón tay liên tục điểm ra.

Xì xì xì!

Mấy đạo chân khí tuôn ra, ở trên người đối phương hình thành một dây nhỏ hình dáng kén tằm, bọc thành bánh chưng, che lại huyệt vị cùng bộ phận quan trọng trên thân thể, làm xong hết, lúc này mới tiếp tục khống chế dây leo, tăng thêm tốc độ chạy trong cơ thể đối phương.

Kinh mạch đồ mới, mặc dù là sản phẩm của Thiên Đạo thư viện, không có khả năng có lỗi, nhưng chưa hề thí nghiệm qua, đi vào thân thể, sẽ xuất hiện tình huống như thế nào, ai cũng không rõ ràng được, xem như hắn cũng không dám mạo hiểm.

Dùng chân khí bao vây huyệt vị cùng các bộ phận, một khi xuất hiện không may, chân khí sẽ dọc theo huyệt đạo chảy vào trong cơ thể, còn có thể bảo vệ đường sống, nếu không chờ xuất hiện biến cố lại động thủ, Thần Tiên cũng không kịp cứu.

Hô hô hô!

Dây leo lan về phía địa phương chưa được khai hoang, tinh thần của Trương Huyền tập trung cao độ.

- Lão sư...

Thanh âm thống khổ của nữ hài vang lên.

Trương Huyền vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó cảm nhận được Triệu Nhã cắn chặt hàm răng, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.

Thực sự quá đau, nếu không phải vì nhanh chóng kích hoạt Thuần Âm thể, tiếp nhận không biết bao nhiêu trắc trở, chỉ sợ lần này đã hôn mê.

- Chịu đựng, có kinh mạch mới, sau này ngươi phát triển sẽ có trợ giúp rất lớn...

Trương Huyền giải thích.

- Ta biết!

Triệu Nhã gật đầu.

- Vậy thì tốt rồi...