- Sự tích của ngươi ta đều nhìn qua, hai lần xông đường thành công, một lần xông Danh Sư lầu thành công, đủ loại phụ tu, thiên tư tuyệt đỉnh, càng phá vỡ âm mưu của Dị Linh tộc Thanh Điền hoàng thất, công lao to lớn... nhưng thân là Danh Sư, cần lấy đức làm đầu, đại náo Trương gia, Thánh Tử điện, thậm chí Băng Nguyên cung, trong ba chuyện bất kỳ một cái nào cũng có thể hủy đi tất cả công lao của ngươi... Đến cùng vì cái gì?
Nhậm Thanh Viễn nhịn không được nói.
Đối phương vốn có một tương lai tốt đẹp, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác tự tay chôn vùi?
- Nói những thứ này làm gì? Nhậm đường chủ, không phải ngươi bởi vì hắn là thiên tài Danh Sư không có thế lực, nên muốn bao che chứ?
Trương Huyền còn chưa kịp nói chuyện, Trương Vô Ngân ở một bên lạnh lùng cười.
- Bao che? Này thì không đến mức! Bất kể là Danh Sư hay người bình thường, chỉ cần phạm sai lầm, đều sẽ bị trừng phạt, hoàng tử giống như thứ dân...
Nhậm Thanh Viễn nói.
- Như vậy tốt nhất, Trương Huyền này ở Trương gia có ý định làm loạn, hủy hoại vô số kiến trúc, đả thương vô số trưởng lão, tội ác tày trời, nếu ngươi nói cùng tội như thứ dân, vậy ta liền không khách khí... Người đâu, bắt lại cho ta, tuyệt đối đừng để hắn chạy!
Trương Vô Ngân vung tay lên.
Rầm!
Bốn phía xuất hiện bảy tám người, từng người đều mặc trang phục của Trương gia, thân ảnh lắc lư, đồng loạt bay tới.
Đều là cường giả Trương gia, mỗi cái thực lực đạt đến Thánh vực cửu trọng, mấy người liên hợp, không gian bốn phía bị phong tỏa, xem ra muốn dùng truyền tống trận chạy trốn cũng không làm được.
- Hắn phá hư Thánh Tử điện ta, bỏ qua trên dưới, tổn thương trưởng lão, Thánh Tử điện ta cũng sẽ không bỏ qua!
Sưu sưu sưu!
Lại một tiếng hét lớn, Thánh Tử điện quyền điện chủ Chiêm sư bay tới, hơn mười cường giả Thánh Tử điện huyền phù ở trên không, từng người nhìn về phía Trương Huyền.
Thân là học viên của Thánh Tử điện, nhưng đại náo chủ điện, phá hủy vô số kiến trúc, càng đả thương đám người Chiêm sư, đã chạm đến ranh giới cuối cùng.
- Trương Huyền, ngươi hủy Băng Nguyên cung ta không nói, còn bắt thiếu cung chủ của chúng ta, tội không thể tha...
U Nhược Tâm cũng tới trước một bước, trên người sóng khí nổ tung. Đối phương ngụy trang Dương sư, bắt đi Triệu Nhã, phá hủy Băng Nguyên cung vô số kiến trúc... Bất kể bên nào, đều bị hắn lên cơn giận dữ, hận không thể trực tiếp xé.
- Bắt đi thiếu cung chủ? Ngươi nói ta bắt đi Triệu Nhã? Đường đường Băng Nguyên cung, như vậy đổi trắng thay đen?
Không để ý tới đám người Trương Vô Ngân cùng Chiêm sư, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn về phía U Nhược Tâm.
Cái khác quả thực là sai lầm của hắn, không có gì phải phủ nhận, nhưng nói hắn bắt Triệu Nhã, quả thực chính là sai lầm nghiêm trọng!
Nếu như không phải các ngươi vì kích hoạt Thuần Âm thể mà bỏ qua đạo nghĩa, dẫn đến Triệu Nhã cầu cứu, sao đến mức xuất hiện nhiều biến cố như vậy?
Kẻ cầm đầu chính là Băng Nguyên cung các ngươi, thế mà còn trả đũa, nói ta bắt Triệu Nhã, thật đúng là đen trắng điên đảo, ăn nói bừa bãi!
Đường đường thế lực lớn một phương, lại thuận miệng nói bậy, lực khống chế của Danh Sư đường thật lỏng lẻo như thế sao?
Nghĩ đến cái này, Trương Huyền nhịn không được nữa ngẩng đầu nhìn về phía các Danh Sư cửu tinh, ánh mắt băng lãnh.
- Ta cho rằng Tổng bộ Danh Sư đường có thể làm được công bằng công chính, không có thiên vị, lúc nào cũng thành một giuộc với Băng Nguyên cung?