Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2913: Ai dám động đến lão sư ta (hạ) (2)



Cũng không biết là nhìn ra trận pháp liên hợp của đối phương thiếu hụt, hay lực lượng quá mức hung mãnh, một trảo đi xuống, không gian bốn phía bị xé nứt, tất cả cường giả Trương gia đồng thời lui về phía sau.

Những cường giả này, dù đều tính là đại lục đỉnh phong, nhưng Kỳ Lân thú khôi phục thực lực, Thánh vực cửu trọng đỉnh phong, trừ Đại Thánh, cửu trọng bình thường căn bản không làm gì được.

- Nghiệt súc, Trương gia cung phụng ngươi ba năm, thế mà trợ giúp người khác tới đối phó chúng ta, tự tìm cái chết!

Sớm đoán được đối phương sẽ tế ra Kỳ Lân thú, đại trưởng lão lăng không bước ra, năm ngón tay cong cong.

Phần phật!

Một bảo vật tựa như lưới đánh cá xuất hiện, trên không trung càng biến càng lớn.

Rống!

Nhìn thấy thứ này, ánh mắt của Kỳ Lân thú lộ ra vẻ hoảng sợ, bị dọa đến vội vàng lui về phía sau, muốn chạy trốn, có điều bảo vật kia giống như phong ấn không gian, bất kể nó lui về phía sau như thế nào cũng chạy không được.

- Không nghĩ tới đại trưởng lão mang Khốn Long Tác tới!

- Đúng vậy, lúc trước gia chủ là dùng thứ này bắt Kỳ Lân thú!

- Thánh khí tuyệt phẩm, phối hợp thêm thực lực của đại trường lão, coi như Kỳ Lân thú mạnh hơn cũng vô dụng...

Nhìn thấy lưới đánh cá hạ xuống, đám người Trương gia đều thở phào nhẹ nhõm.

Khốn Long Tác ngay cả Thánh thú có huyết mạch Long tộc cũng có thể vây khốn, dù Hỏa Diễm Kỳ Lân thú mạnh mẽ, nhưng so với những Thánh thú có huyết mạch Long tộc, thì vẫn chênh lệch không ít.

Rầm!

Trong âm thanh đối thoại, Khốn Long Tác rơi vào trên người Kỳ Lân thú, nó lập tức bị trói, không ngừng giãy dụa, nhưng không cách nào chạy trốn.

- Đến đây đi!

Lăng không trảo một cái, Khốn Long Tác từ từ nhỏ dần, rơi vào lòng bàn tay Trương Vô Ngân, Kỳ Lân thú giống như bị phong ấn ở một không gian khác, cực kỳ tức giận, nhưng không làm nên chuyện gì.

- Ừm?

Không nghĩ tới đối phương có loại bảo vật này, ánh mắt của Trương Huyền híp lại.

Thực lực của hắn bây giờ, không mượn lôi kiếp mà nói, đối với cường giả như Trương Vô Ngân, một chút uy hiếp cũng không có.

- Át chủ bài lớn nhất của hắn chính là thú sủng này, tiếp tục động thủ đi!

Trói Kỳ Lân thú lại, Trương Vô Ngân vẫy tay một cái.

Phần phật!

Vô số cường giả lần nữa bay tới, từng đạo lực lượng như gông xiềng, trong nháy mắt triệt để bao phủ Trương Huyền ở bên trong.

- Thúc thủ chịu trói đi!

Một cường giả Trương gia cười lạnh, ngón tay điểm ra, một đạo quang mang bắn tới mi tâm của Trương Huyền, xem ra một khi đánh trúng, tu vi sẽ lập tức bị đánh tan, lực lượng mạnh hơn cũng khó mà chạy trốn.

Thân thể Trương Huyền cứng ngắc.

Tình huống hiện tại của hắn, động cũng không thể động, chớ nói chi là trốn, xem ra chỉ có thể để phân thân và Ngoan Nhân ra... Nếu không tu vi bị đánh tan, không cách nào tiếp tục truyền vào kinh mạch, bị bắt chỉ là việc nhỏ, qua trọng là Triệu Nhã sẽ gặp phiền phức, làm không cẩn thận sẽ thật hương tiêu ngọc vẫn, khó mà cứu chữa!

Bất quá thả Ngoan Nhân ra, là tương đương với tìm chết, Tổng bộ Danh Sư đường rất khó giải thích. Hơn nữa sự tình phân thân càng khó lòng giãi bày, làm không cẩn thận sự tình thư viện sẽ lộ ra ánh sáng.

- Được rồi, lộ ra ánh sáng liền lộ ra ánh sáng...

Thấy lực lượng của đối phương sắp tới trước mắt, không chậm trễ được nữa, Trương Huyền cắn răng, lật bàn tay, đang muốn thả Ngoan Nhân ra, liền nghe một thanh âm truyền đến, tựa như tiếng sấm vang rền.

- Ai dám động lão sư ta?

Ầm ầm!

Tiếng nói còn chưa kết thúc, ánh sáng phóng tới lập tức biến mất không thấy hình bóng, sau một khắc, vị cao thủ Trương gia công kích Trương Huyền kia từ không trung rớt xuống, miệng mũi không ngừng thổ huyết.

- Cái gì?

Mấy vị cường giả khác không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện loại biến cố này, vội vàng xoay người, cũng không kịp phản ứng, đồng thời từ không trung rơi xuống, từng cái nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

- Độc điện Hữu hộ pháp Thẩm Khuyết (Độc Thủ tôn giả Hà Quảng Vũ, Vạn Độc tôn giả Lâm Giang Hải) cứu giá chậm trễ, mong đại nhân thứ tội!

Vù! Vù! Vù!

Ba bóng người bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Trương Huyền, quỳ một chân trên đất.