Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 838: Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong! (2)



Chỉ dựa vào lực lượng, so với cường giả Hóa Phàm nhị trọng Nguyên Khí cảnh trung kỳ, hắn cũng hoàn toàn không yếu.

Nguyên Khí cảnh sơ kỳ, lực lượng 15 vạn đỉnh. Trung kỳ 20 vạn đỉnh. Hậu kỳ 25 vạn đỉnh... Lấy loại này suy ra.

Đây chỉ là tu vi chân khí, nếu như phối hợp lĩnh ngộ đối với tự nhiên, lực lượng càng lớn hơn.

- Công pháp thiên đạo đột phá là rất nhanh. Nhưng... tiêu hao thật sự quá lớn!

Thu thập hơn một nghìn quyển công pháp, tất nhiên biết tốc độ Hóa Phàm nhất trọng bình thường đột phá, người thiên tài mấy đi nữa, không mất mấy năm khổ luyện, muốn từ nhất trọng sơ kỳ, đạt được đỉnh phong, cũng không thể. Hắn chỉ dùng một canh giờ...

Tốc độ cực nhanh, tuyệt đối có thể khiến cho người nghẹn họng nhìn trân trối, bị hù chết.

Chỉ có điều, tốc độ thì nhanh, tiêu hao cũng thật sự quá kinh khủng.

Tu vi thăng cấp, chân khí thiên đạo cũng có lột xác, càng tinh thuần, tinh tế hơn.

Nếu như nói chân khí trước đó là hạt cát, có thể tiến vào khe nham thạch, một ít chỗ trống thật nhỏ, không bị ngăn cản. Mà bây giờ... giống như nước chảy, cho dù là vết nứt nhìn bằng mắt thường không thấy, cũng có thể dễ dàng tiến vào, hoàn toàn không có chút ngăn cản nào.

Chân khí càng thanh thuần, yêu cầu đối với linh khí tất nhiên cũng càng lớn hơn, vừa dỗ vừa lừa gạt lấy được mấy vạn linh thạch. Số lượng tuy nhiều, có khả năng bị hắn tinh luyện hấp thu, cũng không có bao nhiêu. Gần như mười phần hết chín, thậm chí nhiều hơn, đều lãng phí.

Vốn tưởng rằng, mấy vạn linh thạch đủ cho hắn tu luyện tới Hóa Phàm tam, tứ trọng, cũng không cần lo lắng vì linh thạch. Lúc này xem ra, vẫn suy nghĩ quá đơn giản.

Lúc này đây tu luyện, lần này ở Giám Bảo các, đánh cược, chỉ điểm, bán ra Vô Hồn Kim Nhân... nhận được linh thạch, tự nhiên gần như tiêu hao hết không còn!

Nói cách khác... hơn năm vạn linh thạch, chỉ khiến cho hắn từ Tăng Thọ cảnh sơ kỳ, đạt được đỉnh phong.

Mà đổi lại thành người khác, nhiều linh thạch như vậy, trùng kích đến Hóa Phàm tứ trọng, cũng hoàn toàn đầy đủ.

- Lại biến thành nghèo rớt mồng tơi...

Vẻ mặt hắn cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ba ngày trước, vừa dỗ vừa gạt, kiếm được hơn năm vạn khối linh thạch, cảm thấy mình đã giàu có thể địch với một nước, được cho là phú hào một phương. Không nghĩ tới, vừa tu luyện một chút, lại biến thành như vậy...

Thảo nào nói tu luyện là một nghề nghiệp thiêu đốt tiền. Hiện tại xem ra, đúng là như thế.

Không có linh thạch, sau này còn muốn đột phá, sợ rằng tiêu hao lớn hơn nữa.

- Loại linh thạch hạ phẩm này, đã không thể thỏa mãn chuyện tu luyện của ta...

Sau khi khổ cười xong, Trương Huyền suy nghĩ tìm hiểu về chuyện sau này.

Mấy vạn linh thạch, chỉ tăng một tầng tu vi. Nếu như còn muốn đột phá đến Nguyên Khí cảnh, thậm chí cảnh giới cao hơn, sao có thể không cần linh thạch càng nhiều hơn?

Mấy vạn, mấy chục vạn, thậm chí mấy trăm vạn, chắc hẳn cũng còn xa mới đủ.

Hơn nữa, tu vi đạt được cấp bậc nhất định, linh khí bên trong loại linh thạch này, mức độ tinh thuần không đủ, thân thể không có cách nào hấp thu. Số lượng nhiều hơn nữa, cũng sẽ giống như tảng đá, mất đi tác dụng.

Xem ra sau này muốn nhanh chóng thăng cấp, chỉ có thể tìm kiếm linh thạch trung phẩm cấp bậc càng cao.

Loại linh thạch này mức độ tinh thuần cao, hấp thu, cũng sẽ càng thuận tiện hơn.

- Ba ngày đã đến. Vị Lạc Trúc kia hẳn cũng nên tới. Đi mộ của vu hồn sư xem, nghĩ biện pháp tìm được phương pháp cứu chữa Lộ Trùng!

Hắn đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài.

Thời điểm trước đó đi nghiệp đoàn trận pháp sư, lại hơn hai ngày trôi qua. Ở nghiệp đoàn chậm trễ hơn nửa ngày. Hiện tại lại tu luyện hơn hai canh giờ. Thời gian hẹn với Lạc Trúc, tự nhiên cũng sắp đến, nên qua thôi.

Lần này đi mộ của vu hồn, dính dáng tới chuyện có thể cứu tỉnh Lộ Trùng hay không, tuyệt đối không thể có sơ suất.

Hắn đi tới phòng khách, quả nhiên thấy Lạc Trúc đã chờ ở đó.

Đám người Triệu Nhã cũng tu luyện xong, đồng loạt đứng ở trong đó.

Mấy học sinh này vẫn không phụ lòng kỳ vọng của hắn, thời gian ba ngày, đều đạt tới Chí Tôn. Nhất là Triệu Nhã, còn là Chí Tôn trung kỳ. Khí tức mơ hồ, lực lượng mười phần.

Ba ngày nay Tôn Cường cũng không nhàn rỗi, hoàn toàn củng cố lực lượng Hóa Phàm nhất trọng trung kỳ. Tuy rằng so với Trương Huyền, còn kém một đoạn rất lớn, nhưng thời gian ngắn ngủi như vậy lại từ Chân Khí cảnh, đạt được mức như vậy, cũng coi như là rất đáng sợ.

- Trương sư!

Thấy hắn đi tới, mọi người đi về phía trước.

- Ừ, nếu như chuẩn bị xong, chúng ta lại lên đường đi!

Trương Huyền nhìn qua.

- Đã chuẩn bị thỏa đáng!

Lạc Trúc gật đầu.

Ba ngày nay hắn đi chuẩn bị vật phẩm đi tới mộ của vu hồn, hiện tại đã chuẩn bị đầy đủ.

- Mấy vị là theo chúng ta đi, hay quay về Vạn Quốc Thành?

Trương Huyền nhìn về phía đám người Triệu Phi Vũ.

- Mộ của vu hồn nguy hiểm, chúng ta lại không đi...

Kim Tòng Hải đang muốn cự tuyệt, đã bị Triệu Phi Vũ cắt ngang:

- Đương nhiên phải đi. Vu hồn sư, loại chức nghiệp thượng cổ này, ta chỉ thấy qua từ trong cổ tịch. Nếu như có thể được nhìn truyền thừa, nguy hiểm nữa cũng không tính là gì cả!

- Công... công tử, thân thể của công tử...

Kim Tòng Hải dọa cho giật mình, vội vàng nói.

Thực lực của hắn không kém, gặp phải phiền phức bình thường, lại có thể bảo vệ công tử. Nhưng... vu hồn sư thật sự quỷ dị. Cho dù là hắn, cũng cảm thấy khủng khiếp. Công tử thực lực gì cũng không có, cứ như thế đi qua, sợ rằng nguy cơ trùng trùng.

Hắn là một hạ nhân, thật sự không dám làm chủ.

- Yên tâm đi. Ta tuy rằng thực lực không tốt, bảo toàn tính mạng cũng không tệ lắm!

Triệu Phi Vũ khẽ cười:

- Lại nói, còn không phải có Trương sư ở đây sao? Ta còn muốn xem thử hắn làm thế nào đại náo mộ của vu hồn!

- Vậy...

Thấy giọng nói nàng cương quyết, không cho phép người khác được nghi ngờ, Kim Tòng Hải dưới vẻ mặt rầu rĩ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

- Tốt lắm, lên đường đi!

Nếu tất cả đều quyết định muốn đi, mọi người không chút do dự, ngồi trên lưng linh thú bay, trực tiếp rời khỏi Giám Bảo các.

Lần này vẫn là cưỡi linh thú của Triệu Phi Vũ, lưng rộng, tuy rằng hơn mười người đồng thời cưỡi, vẫn không xuất hiện cảm giác chật chội.

Hai cánh vỗ vào không khí, bay lượn trên trời cao.

Mộ của vu hồn, chúng ta tới đây!