Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 839: Dãy núi lớn Ôn Ngôn (1)



Linh thú trực tiếp bay về phía trước, lao về phía chân trời.

Rời khỏi Hồng Hải Thành đã tròn ba ngày.

Chỗ phương hướng nghĩa địa vu hồn, cũng không giống với đi Vạn Quốc Thành, mà là ở một góc khác của liên minh.

Ở đây sơn mạch uốn lượn quanh co, giống như một con rồng lớn nằm trên mặt đất, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ bay lên bay lượn, rong ruổi trên chín tầng mây.

Trong gian phòng trên lưng thú, Trương Huyền đứng ở phía trước cửa sổ, hai mắt khép hờ.

Ba ngày qua, dĩ nhiên hắn hoàn toàn củng cố lực lượng Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong. Giờ phút này, hắn cũng không phải tu luyện, mà là sắp xếp lại ghi chép liên quan tới vu hồn sư trong đầu.

Vì xác định Vô Hồn Kim Nhân, Tái các chủ từng thu thập không ít sách liên quan tới vu hồn sư. Ban đầu, thời điểm ở Giám Bảo các đọc sách, thu tất cả vào trong đầu, hắn vẫn không có thời gian nhìn kỹ, lúc này vừa vặn rảnh rỗi.

- Chính xác!

Trong đầu hắn khẽ kêu lên, tin tức hơn mười bộ sách không thiếu sót hội tụ vào một chỗ.

Tất cả sách miêu tả liên quan tới vu hồn sư, đều có cùng một nội dung... Quỷ dị, khiến cho người ta khiếp sợ tới cực độ.

Đối với linh hồn nghiên cứu cực kỳ thấu triệt, khiến người ta kiêng kỵ.

Rất nhanh lật xem hết sách một lần, Trương Huyền lắc đầu.

Truyền thừa của nghề nghiệp này bị đứt đoạn, trên cơ bản không lưu lại ghi chép. Trên sách hiện tại, cũng chỉ là đôi câu vài lời, không có quá nhiều thứ thực tế.

Xem một hồi, không những không có hiểu rõ, còn khiến cho trong đầu đầy mê hoặc.

- Thôi đi. Di bước nào nhìn bước đó!

Biết được không có nội dung gì hữu dụng, hắn thở dài một tiếng, mở mắt, quay đầu nhìn về phía Tôn Cường, Triệu Nhã:

- Các ngươi qua đây!

- Lão sư!

- Thiếu gia!

Mọi người đi tới trước mặt.

- Trương sư có việc giao phó, có cần chúng ta tránh đi hay không?

Thấy thần sắc hắn nghiêm trọng, Triệu Phi Vũ nhìn qua.

Sư môn truyền thừa, dính dáng không ít bí mật. Tình huống thông thường, người ngoài không tiện nghe.

- Không cần. Cũng không phải là chuyện gì lớn, chính là nhắc nhở bọn họ một vài chuyện sau khi đi tới mộ vu hồn, phải chú ý thôi.

Trương Huyền xua tay.

- A? Chuyện cần chú ý? Vậy... chúng ta có thể nghe không?

Ánh mắt của đám người Triệu Phi Vũ, Tái các chủ nhất thời sáng lên, đồng loạt nhìn qua.

Đây là người nào?

Danh sư ngay cả linh hồn đoạt xác cũng có thể đuổi ra ngoài, còn là giám bảo sư ngũ tinh, Đại Tông Sư trận pháp, căn dặn trịnh trọng như vậy, khẳng định vô cùng quan trọng.

Có thể sau khi nghe xong, sẽ được ích lợi không nhỏ. Tiến vào mộ vu hồn, năng lực bảo toàn tính mạng sẽ tăng lên rất nhiều.

- Đương nhiên có thể!

Không để ý tới sự hưng phấn của mọi người, Trương Huyền nhìn về phía học sinh và hạ nhân trước mắt, thần sắc nghiêm trọng.

- Đến mộ vu hồn, đều chú ý cho ta. Ai muốn bị đoạt xác... Ngàn vạn lần đừng tranh nuốt, ta còn có việc muốn hỏi!

Nếu như hồn phách trước đó đoạt xác Lạc Trúc còn sống, nhất định có thể hỏi ra tin tức hữu dụng, có thể cũng không cần mạo hiểm đi mộ vu hồn.

Càng nghĩ hắn càng thấy hối hận, cho nên lần này cần trịnh trọng khác thường căn dặn.

Tránh cho chờ tới lúc đó nói đã chậm. Đám nhãi con này và Tôn Cường, tranh cướp giết chết người ta, cho dù còn muốn hỏi thăm, cũng không kịp.

- Vâng!

Đám người Triệu Nhã liền vội vàng gật đầu.

Vì đề phòng bất ngờ, trước khi tới, lão sư đã ở trên người bọn họ đều bỏ vào một luồng chân khí. Cho dù gặp phải hồn phách xông lại, cũng có thể chống lại, không bị đoạt xác.

- Ừ, vậy cũng không còn gì khác! Chỉ có chuyện này. Tất cả đều đi tu luyện đi!

Giao phó xong, Trương Huyền xua tay.

Đám người Triệu Nhã gật đầu, lại phân tán ra, yên tĩnh ngồi xuống.

- Vậy là xong rồi...

Vốn tưởng rằng có thể căn dặn loại chuyện gì chú ý, khiến cho đôi mắt bọn họ mong chờ nhìn qua, tràn ngập mong đợi. Nghe hắn nói như thế... khóe miệng đám người Triệu Phi Vũ, Tái các chủ giật một cái, thiếu chút nữa ngất đi.

Người khác đi mộ vu hồn, đều khẩn trương muốn chết, rất sợ xảy ra vấn đề, cẩn thận lại chú ý... Người này thì hay rồi. Thế nào lại cảm giác không phải đi tới nơi nguy hiểm, mà là mang theo học sinh đi nấu cơm dã ngoại?

Nếu không, vì sao phải trịnh trọng như vậy căn dặn mọi người ăn ít một chút, được chừa cho hắn vài miếng...

- Khụ khụ!

Lạc Trúc còn ho khan vài tiếng, bị nước bọt thiếu chút nữa sặc chết.

Hắn vì đi mộ vu hồn này, chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ, thậm chí ngay cả di chúc cũng viết xong... Người này thì hay rồi, cảm giác giống như đi dạo phố, tâm tình vô cùng nhàn nhã.

Người so với người quả nhiên là có chênh lệch lớn...

Cố nén phiền muộn, hắn cúi đầu thoáng liếc mắt nhìn địa hình phía dưới, phán đoán vị trí một chút, sau đó đi tới trước mặt Trương Huyền.

- Trương sư, lập tức tới mộ vu hồn!

- Sắp tới? Đây là địa phương nào?

Trương Huyền nhìn qua.

- Là núi Cửu Khúc của liên minh vạn quốc.

- Vạn dặm biển Xích Ba, ngàn dặm núi Cửu Khúc. Nơi này là địa phương giáp giới với Minh Hạ đế quốc sao?

Trương Huyền nhíu lông mày lại một cái.

Giám Bảo các có địa đồ của vương quốc liên minh. Trước đó hắn cũng đã xem một lần, biết được một ít phương hướng đại khái. Hắn vốn tưởng rằng cái gọi là mộ vu hồn, sẽ ở một địa phương trung bộ của liên minh, không nghĩ tới tự nhiên đến biên cảnh.

Minh Hạ đế quốc là quốc gia thế lực cực lớn tương đương với liên minh vạn quốc. Hai mươi bảy chỗ thế lực trong thi đấu danh sư, có tên của bọn họ.

Núi Cửu Khúc là nơi giáp ranh giữa hai thế lực lớn, hàng năm chinh chiến không ngừng, thuộc về một trong những dải đất cực kỳ nguy hiểm

- Còn chưa tới địa phương giáp giới. Ở khúc thứ ba dãy núi lớn Ôn Ngôn!