Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 105: Xạ điêu-sống thật thì chả quan tâm



Người bịt mặt rất nhanh đứng vững lại thân hình, cũng không mấy tức giận.

“Tiểu tử ngươi khá lắm dám chơi đểu lão phu, bộ không sợ mất hình tượng sao?” Người che mặt liền nói.

“Chỉ có giả tạo mới cần giữ lấy cái gọi là hình tượng. Còn sống thật thì chả cần quan tâm.” Diệp Thần không có chịu thua liền đáp.

“Hay, nói rất hay. Chỉ có giả tạo mới cần hình tượng. Ha ha ha.” Người che mặt liền cười lớn nói. Tên này càng nhìn càng thấy thuận mắt à.

“Nói thừa, không hay thì nói làm gì cho tốn nước bọt. Bổn công tử không thích đùa với ngươi. Nói đi, đi theo Nhược Hoa rốt cuộc muốn gì.” Diệp Thần liền thẳng thắn nói.

“Ngươi muốn biết ta muốn gì? Ngươi nghĩ mình có tư cách đó sao?” Người bịt mặt khinh thường nói. Tuy người trẻ tuổi này hắn thấy thích nhưng thực sự quá ngông cuồng.

“Tư cách không phải là thứ để cho. Mà là để dành lấy không phải sao.” Diệp Thần bước lên phía trước cười nói.

“Đúng vậy, ngươi đến cho ta xem liệu ngươi có hay không tư cách cùng ta nói chuyện.” Người bịt mặt gật đầu nói. Nếu là lúc nãy hắn có thể khẳng định Diệp Thần không có. Bởi một thiếu niên không có nội lực làm gì được ai, không phải là người thiếu niên một đá chết tên Cầu Thiên Nhẫn, hắn mới không có cho Diệp Thần như vậy trước hắn nhiều lời.

“Vậy sao, một khi ngươi đã thích thì ta chiều.” Diệp Thần lập tức biến mất khỏi vị trí xuất hiện trên không đá một cước vào người bịt mặt.

Người che mặt liền giơ một tay lên cầm lấy Diệp Thần chân ném sang một bên. Diệp Thần lộn xuống đứng thẳng lại trên mặt đất.

“Tên này không ngon ăn à. Tốc độ của hắn không thua Hồng Lão.” Diệp Thần liền nghĩ. Chẳng lẽ phải tung toàn lực.

“Nhanh quá.” Người bịt mặt nghĩ. Trước giờ hắn chưa gặp qua đối thủ nào như vậy. Tốc độ nhanh hơn cả hắn, trong khi người này còn quá trẻ tuổi. Nếu lúc đấy hắn khinh định, lập tức sẽ chúng đòn rồi. Hiện tại, đặc biệt tay trái đỡ xong cú đá liền tê dại à. Chẳng qua hắn đeo mặt nạ lẫn tay áo che khuất nên mới không bị phát hiện ra.

“Diệp ca ca cẩn thân.” Hoàng Dung lo lắng nói.

“Diệp Thần chú ý an toàn.” Những người khác cũng lo lắng không kém. Bọn họ có thể nhìn ra được. Cú đá Diệp Thần cực kì mạnh mẽ cũng bị Người bịt mặt dễ dàng hóa giải.

Lục Quán Anh cùng Lục trang chủ thì mặt đen lại. Hối hận không ngừng a, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới Diệp Thần lại mạnh mẽ như vậy. Quả thật là cao nhân. Nếu lúc trước để Quán Anh làm đệ tử của hắn thì quá tốt rồi.

“Ta đã biết.” Diệp Thần nháy mắt an tâm mọi người xong liền xông tới lần hai.

“Đã thế đỡ bổn công tử Tân Kỹ Năng Liên Hoàn Cước 108 Chưởng.” Diệp Thần liền lăng không trên trời đá liên tục vào phía đối phương. Nếu một chân khiến cho kỹ năng của hắn thiếu hụt vậy lợi dụng hai chân cũng tiến công, ngoài ra lợi dụng trên không khiến cho đòn đánh của hắn thêm trọng lực đánh xuống. Ngoài ra nếu thất bại có thể lộn trở lại.

đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện❤ “Vô Ảnh Cước? Thiếu Lâm? Không phải chiêu thức này tấn công vào huyệt đạo trọng yếu.” Người bịt mặt lập tức thay lui lại tránh né chiêu thức.

“Ngươi là học y người? Thú vị vậy mà nhìn ra ta muốn tấn công các huyệt đạo để phòng thủ.” Diệp Thần nhảy ngược lại gật đầu nói. Chỉ có người học y mới có thể dễ dàng đoán được các huyệt đạo hấn muốn tấn công để đưa ra kế sách phòng thủ.

“Xem ra ngươi quả nhiên không đơn giản. Có thể sáng tạo ra môn võ công so với Thiếu Lâm Vô Ảnh Cước còn nhanh và mạnh nữa à. Chưa đầy nửa phút có thể tung ra 108 cước vào chuẩn các vị trí huyệt đạo. Ta có lời khen ngợi đấy. Nhưng muốn nói chuyện với ta chỉ tấn công mạnh chưa đủ.” Người bịt mặt lập tức phóng liền tục các viên đá đến Diệp Thần. Nếu không thể đánh cận chiến liền xa chiến chơi.

“Đạn Chỉ Thần Thông, tại sao hắn lại biết võ công Đào Hoa Đảo. Đã thế còn có thể mềm mại sử dụng thành thạo như vậy.” Mai Nhược Hoa cùng Lục Thừa Phong đều kinh ngạc hét lên.

“Chẳng lẽ là...” Hoàng Dung liền tập trung quan sát xong cũng chưa dám khẳng định.

“Diệp Thần bắt lấy.” Hàn Tiểu Oanh liền ném cây kiếm của mình cho Diệp Thần. Dù sao, tên kia dùng đá làm ám khí tại sao Diệp Thần không thể.

“Trò trẻ con, xem ta Anh Đào Xuy Tuyết Bí Kiếm Tuyệt Kỹ Cuồng Phong Loạn Trảm.” Diệp Thần liền bắt lấy kiếm xong thi triển ra một môn mới võ công. Đây chính là thành quả của Hoàng Dung khi khoe khoang với hắn Lạc Anh Thần Kiếm cùng Ngọc Tiêu Kiếm Pháp của cha nàng nha. Hắn liền tham khảo rồi sáng chế ra Anh Đào Xuy Tuyết Bí Kiếm.

Anh Đào Xuy Tuyết Bí Kiếm với Thất tuyệt kỹ bên trong, Cuồng Phong Loạn Trảm là thức thứ nhất. Cho phép lấy tâm kiếm làm trọng tâm. Dựa theo vận tốc anh đào rơi trong gió mà đưa ra những vết chém nhanh đến kinh người tựa như cuồng phong tới lui.

Đạn Chỉ Thần Thông liền bị chém rụng, kiềm khí liền tăng tốc lướt đến người bịt mặt.

“Bộ này kiếm pháp.” Người bịt mặt liền trợn mắt nhìn. Uy lực kiếm pháp này quá mạnh, kiếm khí ngang dọc đất trời. Nhanh quá mức đi.

Tuy kịp thi triển khinh công tránh thoát nhưng có thể thấy một manh trên áo liền bị chém xuống. Mọi người xung quanh nhìn Diệp Thần thi triển kiếm pháp mang theo kiếm khí liền trợn trong mắt nhìn. Đặc biết Thất Quái cùng với nữ nhân của DIệp Thần, bọn họ chưa từng thấy qua Diệp Thần dùng qua kiếm bao giờ a. Có thể nói từ khi quen biết đây là lần đầu tiên thấy đi à.

“Toàn Phong Tỏa Diệp Thoái.” Hoàng Dung cùng mấy người Lục trang chủ lẫn Mai Nhược Hoa liền kêu lên ngạc nhiên.

“Tiểu tử ngươi đủ tư cách nói chuyện với ta đấy.” Người bịt mặt liền sờ chỗ áo bị chém đứt nói. Xem ra hắn thực già rồi a.

“Trò hay còn ở phía sau kia.” DIệp Thần liền dùng tay bắn ra đến một viên sỏi tiến đến người bịt mặt.

“Không thể nào, là Đạn Chỉ Thần Thông.” Lục trang chủ cùng Mai Nhược Hoa liền hét lên hết sức kinh ngạc.

Những người khác còn đỡ, bởi họ đều chứng kiến qua Diệp Thần sao chép Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Đả Cẩu Bổng hai bộ võ công thượng thừa này.

“Đạn Chỉ Thần Thông là ai dạy ngươi?” Người bịt mặt có chút ngạc nhiên tức giận nói. Võ công Đào Hoa Đảo bất truyền ngoại nhân. Sau hắn nhìn về Hoàng Dung một chút nhíu mày.

“Cái võ công quê mùa này cũng cần người dạy sao. Dùng 1 hòn sỏi nhỏ, lấy ngón cái và ngón trỏ bắn đi, cộng thêm nội lực dồn vào một cách hợp lý tránh viên sỏi bạo tạc là được a.” Diệp Thần khinh thường nói.

“Ngươi dám nhục mạ Đạn Chỉ Thần Thông. Đã thế ngươi đã biết Đào Hoa Đảo võ công vậy liền chết đi.” Người bịt mặt không tin Diệp Thần nói. Liền cho rằng Hoàng Dung lén dạy cho Diệp Thần liền định thi triển Phách Không Chưởng đánh tới.

“Cha, ngươi tốt nhất giết luôn con đi.” Hoàng Dung liền kêu lên chạy ra che lấy Diệp Thần.

“Ai là cha ngươi?” Người bịt mặt liền nói.

“Cha giấu được người khác chứ không giấu được con đâu. Tư thế cha bắn viên đá, cùng với khinh công cha di chuyển giống hệt cha dạy con hồi nhỏ. Cho dù cha đeo mặt nạ, Con vẫn thừa biêt cha là cha con.” Hoàng Dung liền típ mắt cười nói.

Hoàng Dược sư thì cười khổ, con gái hắn sinh ra giống mẹ nó quá thông minh rồi. Nhìn qua liền có thể nhận ra hắn a. Sau đó Hoàng Lão Tà liền tháo xuống mặt nạ của mình.

“Sư phụ.” Lục Thừa Phong cùng Mai Nhược Hoa liền kêu lên.

“Sư phụ. Mau khấu đầu đi.” Lục Thừa Phong thì mau chóng buông ra cây gậy chống kéo con trai quỳ xuống. Mai Nhược Hoa cũng định quỳ xuống đất liền bị Diệp Thần tiến đến ngăn lại nhìn nàng lắc đầu. Nữ nhân của hắn chỉ có thể quỳ dưới chân hắn. Bất cứ ai đều không được.

Thất Quái liền nhìn nhau nhún vai. Xem ra lần này Diệp Thân chết chắc nha, cha vợ tìm tới cửa rồi. Đã thế còn muốn giết ngươi nữa à. Chúng nữ thì tụ lại chỗ Diệp Thần xem hắn có làm sao không lẫn đề phòng Hoàng Dược Sư tấn công.

Hoàng Dung thì chạy đến ôm lấy Hoàng Lão Tà, thứ nhất là để thỏa lòng mong nhớ. Thứ hai, liền để ngăn cha mình gây bất lợi cho Diệp Thần nha. Dù sao hắn cũng không cho Mai sư tỷ quỳ xuống. Cha nàng hẳn tức giận à.

Mai Nhược Hoa khó xử trong lòng a. Không biết làm thế nào liền đứng im nhìn Hoàng Dược Sư sợ hãi. Lần này sư phụ đến tận đây nàng chết chắc rồi.

Diệp Thần giữ lấy Mai Nhược Hoa, hắn có quy tắc của mình, mặc kệ sẽ xinh ra chuyện gì, chỉ cần hắn tại, nữ nhân của hắn đừng ai muốn động. Xong cũng cười khổ. Đánh cha vợ nha, lần này quả thật nguy hiểm à. Cha vợ đánh hắn thì Dung Nhi không tha cho hắn à. Còn không đánh chẳng lẽ để hắn đánh mình a. Thực sự quá khó khăn à.

Hoàng Lão Tà cũng tiến thoái lưỡng nan. Hắn làm sao không biết con gái hắn muốn ngăn hắn ra tay a. Lúc nãy không bình tĩnh, giờ bình tĩnh lại rồi nha. Đánh không thắng Diệp Thần giờ xông lên mà bại, hắn biết làm sao bây giờ à, hình tượng trong lòng con gái và đệ tử liền sụp đổ nha. Còn không đánh liền nghĩ hắn hiền lành à. Có lẽ hắn sống giả tạo đi rồi đâu. Đông Tà danh hiệu cho cái thiếu niên trước mặt thì đúng hơn,

Được coi như nể mặt con gái tha cho ngươi một lần. Hoàng Dược Sư dối lòng tự an ủi mình xoa đầu con giá nói. Thực sự khó khăn chồng chất khó khăn à.