Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 106: Xạ điêu-ra mắt nhạc phụ hoàng dược sư



“Ngươi không nên đánh nữa a.” Hoàng Dung liền mở miệng cầu xin.

“Ngươi nhìn nếu còn đánh nữa cái này bến cảng liền hủy đi.” Hoàng Dược Sư liền cười nói chỉ xuống bến tàu đóng bằng gỗ.

Diệp Thần cũng cười đá nẹ một cái từ chỗ hắn thi triển Anh Đào Xuy Tuyết Bí Kiếm Tuyệt Kỹ Cuồng Phong Loạn Trảm sau đến chỗ Hoàng Dược Sư vừa đứng lập tức nát vụn.

Mọi người liền trừng mắt nhìn. Cái này bá đạo kiếm khí thực sự quá lợi hại đi.

“Cha sao cha lại tới đây?” Hoàng Dung liền tò mò hỏi.

“Con không nói không rằng cứ thế mà đi cả mấy tháng rồi. Không biết sống chết ra sao. Ta làm sao có thể không đi tìm cho được?” Hoàng Dược Sư liền gõ nhẹ vào đầu Hoàng Dung một cái trách móc, nhưng trong lời nói thực sự có sự lo lắng đi.

“May mà con còn nhớ ta là cha con.” Hoàng Dược Sư yêu thương nhìn bảo bối của mình.

“Cha con biết cha thấy nhớ con mà. Sau này Dung Nhi sẽ ngoan ngoãn, chuyện gì cũng sẽ nghe lời cha. Được không ạ?” Hoàng Dung liền nắm lấy tay của cha mình làm nũng.

“Ukm. Như vậy còn tạm được.” Hoàng Dược Sư gật đầu mỉm cười vừa ý nói. Hắn thừa biết con gái hắn mà ngoan liền không phải là Hoàng Dung đi, nhưng nàng đã làm thế người làm cha sao có thể trách nàng à. Huống chi, sau khi vợ hắn mấ hắn đối với cái này con gái yêu thương đúng thật có thừa a.

“Diệp ca ca!” Hoàng Dung liền đánh mắt cho Diệp Thần để ra mắt cha nàng a. Hiện tại nàng khó khăn lắm mới khiến cha có chút vui vẻ lợi dụng cho Diệp Thần ra mắt không tốt sao.

“Chào Nhạc phụ đại nhân. Lúc nãy hiểu nhầm xin người thứ tội. Vãn bối Diệp Thần ra mắt Nhạc phụ đại nhân.” Diệp Thần liền đi lên phía trước chắp tay lễ phép nói.

“Cha à, con chưa giới thiệu cho cha. Huynh ấy là người tốt nhất mà con gặp được trên đời này. Huynh ấy tên Diệp Thần.” Hoàng Dung nói tốt cho Diệp Thần trước mặt cha nàng.

“Ngươi là DIệp Thần, ta biết. Nhưng ai là nhạc phụ ngươi chứ?” Hoàng Dược Sư không lạnh không nhạt nói ra.

“Cái này còn cân hỏi sao? Nhạc phụ chính là người nha. Ta và Hoàng Dung nhất kiến chung tình à.” DIệp Thần liền thẳng thắn nói.

“Cái gì mà nhất kiến chung tình. Ta không cho ngươi lại gần ta nữ nhi.” Hoàng Dược Sư liền trừng mắt nói. Hắn là nhìn ra Diệp Thần một đống nữ nhân bên cạnh a, làm sao hắn để nữ nhi mình chịu thiệt thòi đi theo Diệp Thần bên cạnh được à.

“Vậy sao, con à. Xem ra con quả thực bất hạnh chưa sinh ra liền không có ngoại công. Ôi đứa con đáng thương của cha.” Diệp Thần liền ôm lấy bụng Hoàng Dung khóc lóc.

“Ngươi làm cái gì vậy. Cha còn đang ở đây.” Hoàng Dung ngượng ngùng đẩy Diệp Thần mắc cỡ nói.

Những người xung quanh liền trợn tròn mắt ra à. Lục Thừa Phong cùng Mai Nhược Hoa liền run như cầy sấy ra, bọn họ có chết cũng không ngờ Diệp Thần cùng Hoàng Dung dám làm chuyện ăn kem trước cổng à. Đã thế còn nói cho Hoàng Dược Sư biết a.

Mấy người Thất Quái cùng Quách Tĩnh đều giơ lên một ngón tay cái với Diệp Thần. Thức sự là cao thủ trong cao thủ. Gạo nấu thành cơm tuyệt chiêu này ai cũng biết nhưng không phải ai cũng có thể làm à. Đã thế nhìn mặt Hoàng Dược Sư lúc tím lúc đỏ quả thực quá đặc sắc rồi.

“Ta giết chêt tên súc vật cảnh nhà ngươi.” Hoàng Dược Sư như phát điên xông tới muốn cho Diệp Thần một trận no đòn.

“Ấy con ơi là con. Xem ra chưa sinh đã không có ngoại công hiện tại liền cha cũng sắp không có rồi.” Diệp Thần vẫn thà chết không buông ra Hoàng Dung hét khóc lên.

“Cha, người nếu muốn đánh huynh ấy liền đánh chết con đi. Dù gì hiện con mang thai cốt nhục huynh ấy, con không thể để đứa bé không có cha.” Hoàng Dung nhanh trí liền che trở Diệp Thần đưa bụng ra uy hiếp cha mình.

“Các người, các ngươi... Ta... Ta...” Hoàng Dược Sư liền lúng túng. Đánh con gái hắn thương còn không kịp làm sao đánh nàng à. Hiện chỉ có thể trợn mắt nhìn cái tên chết tiệt này ôm bụng con gái chiếm nàng tiện nghi a.

“Nói, rốt cuộc ngươi cho nàng uống cái gì bùa mê.” Hoàng Lão Tà liền tức giận chỉ Diệp Thần nói.

“Nhạc phụ ngươi không nên nói vậy a. Ta cả gia tài cũng chỉ có mỗi một cây thần thương làm vốn à. Còn có thể cho nàng ăn gì đâu, nếu nói bùa mê thì chắc là nó rồi.” Diệp Thần buồn bực nói. Hoàng Dung cùng chúng nữ nghe thấy liền đỏ ửng mặt. Mấy cái khác nam nhân liền nháy mắt cho Diệp Thần cổ vũ. Ta hiểu mà, đàn ông với nhau cả a.

“Ngươi tên khốn nạn. Dám khi dễ con gái ta, làm hỏng nàng trinh tiết.” Hoàng Dược Sư liền đạp một cái về phía Diệp Thần nhưng không có chúng à.

“Ta nói này, nhạc phụ cái này ngươi không muốn thừa nhận cũng không được a.” Diệp Thần liền đứng dậy chỉnh chu lưu manh kiểu như tao làm đấy mày làm gì được tao nào vậy.

“Không cho phép ngươi gọi ta nhạc phụ.” Hoàng Dược Sư liền hừ nói.

“Không gọi không được nha. Cái này cũng chỉ có thể trách ngươi thôi. Nếu ngươi đến sớm hai ngày liền có thể phủ nhận à. Bây giờ thì quá muộn rồi.” Diệp Thần trách móc nói.

“Ai bảo muộn, ta đánh ngươi một trận xong liền đem nàng về Đào Hoa Đảo. Nàng sinh xong hài tử liền mang họ Hoàng, ta liền nói ngươi chết rồi là được.” Hoàng Dược Sư không chịu thua nói.

“Nhạc phụ ngươi nhìn xem. Bây giờ nàng thuộc quyền sở hữu của ta à.” Diệp Thần lôi trong người ra giấy bán thân của Hoàng Dung.

Đông Tà nhìn xong liền trợn mắt. Con gái hắn liền nhất định bị ép điểm chỉ à. Nhìn điểm chỉ tay học qua y thuật là hắn có thể biết rồi. Tên này quá vô sỉ, con gái hắn tại sao lại thích nó cơ chứ à.

“Ta còn lâu mới thừa nhận. Ngươi phải biết Đông Tà không bao giờ tuân thủ luật lệ a.” Hoàng Dược Sư khinh thường nói.

“Luật lệ sinh ra đúng là để người ta đánh vỡ à. Nhưng ngươi nghĩ xem Hoàng Dung cũng không thể cả đời không ra khỏi đảo nha. Nếu ta gửi lên quan phủ ngươi bắt người của ta. Cộng với chút tài lực tin tưởng Nhạc Phụ biết sẽ ra sao à.” Diệp Thần không nặng không nhẹ nói.

“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Hoàng Dược Sư liền nói. Hắn có thể không sao. Nhưng Dung Nhi không thể cả đời không bước chân vào Trung Nguyên.

“Đào Hoa Đảo làm vật trao đổi thể nào?” Diệp Thần phất phơ tờ giấy bán thân nói.

“Ngươi quả nhiên tham lam. Mơ tưởng đi.” Hoàng Dược Sư liền tức giận lắc đầu nói. Ai cũng biết Đảo Đào Hoa là công sức tích góp cả đời hắn à.

“Dung Nhi ngươi xem ngay, ngươi đối vơi cha ngươi ngay cả một hòn đảo nhỏ cũng không bằng.” Diệp Thần thở dài nói.

“Tiểu tử im ngay không phải một hòn đảo thôi sao cho ngươi cũng được nhưng chỉ được một phàn ba.” Hoàng Dược Sư nhìn con gái xong liền mở miệng mặc cả.

“Hai Phần Ba không thì không được.” Diệp Thần lắc đầu nói.

“Các người đang làm ta trở thành món hàng sao. Đừng làm bẩn chuyện này, đúng là đậm mùi kinh tế” Hoàng Dung liền tức giận nói. Chuyện cả đời nàng liền coi như trò đùa sao.

“Dung Nhi ngươi nói gì vậy, ai dám coi ngươi là món hàng chứ.” Diệp Thần liền phản bác.

“Đúng vậy, chúng ta làm vậy là đang định giá món nghệ thuật kiệt tác như con a, nó quyết định đến việc để cho hắn biết con đáng giá nhường nào à, đừng làm bẩn việc này chứ. Ta nói một phần hai đây là mức cuối cùng rồi.” Hoàng Dược Sư cũng tán thành nói.

“Được liền một phần hai đi.” Diệp Thần liền gật đầu nói.

“Chính hai người mới đang làm bẩn chuyện này đấy.” Hoàng Dung liền tức giận hét lên. Cha cũng thật là Diệp Thần đùa một chút liền theo hắn đùa được rồi.

“Thôi không đùa nưa vào chuyện chính sự đi.” Diệp Thân liền cười nói. Hắn còn lâu mới chịu mang Hoàng Dung ra đổi một cái đảo nhỏ a. Có cả thế giới đem ra cũng không đánh đổi được nàng.

“E hèm, đúng vậy vào chuyện chính.” Hoàng Dược Sư thấy mọi người xung quanh nhìn minh liền đỏ mặt đánh qua chuyện khác à. Đối mặt với Diệp Thần hắn cảm giác mình như trẻ lại cảm giác a, không chủ ý liền đùa theo hắn à.

“Nhạc phụ ngươi nghĩ kỹ nha, ta có thể để đứa con đầu tiên Hoàng Dung sinh ra mang họ mẹ được không. Ngoài ra ngươi yên tâm ta đối xử với nàng thật tốt à.” Diệp Thần liền nhìn Lão Tà nói.

“Thật sự bất kể trai gái. Ngươi sẽ không khi dễ nàng, còn các nữ nhân của ngươi thì sao.” Hoàng Dược Sư liền nhìn chúng nữ nói.

“Bất kể trai gái. Ta cũng không có phân biệt lớn nhỏ à. Các nàng đều bình đẳng như nhau. Với lại nhạc phụ ngươi xem Dung Nhi khi dễ ta ta nào dám khi dễ nàng đâu.” Diệp Thần khẳng định.

“Tốt, hiền tế ta liền tin tưởng ngươi. Nếu ngươi dám khi dễ con gái ta. Dù liều cái mạng già này ta cũng cho ngươi sống không bằng chết.” Hoàng Dược Sư vui vẻ gật đầu nói. Tuy hắn đối với con gái yêu thương hết mực nhưng thời đại này đều trọng nam nha. Hắn chính là độc đinh cũng không muốn dòng họ Hoàng đứt đoạn từ đây à.

Bây giờ thì quá tốt rồi không phải sao, Diệp Thần đưa ra điều kiện quá sức mê hoặc à. Đúng hắn ý muốn nha.

“Vậy lựa chọn ngày, ta sẽ đích thân lên đảo đón nàng về nhà. Lúc đó, sính lễ đảm bảo không để người thất vọng.” Diệp Thần chắp tay nói.

“Được, ta đợi ngươi.” Hoàng Dược Sư liền cười lớn nói. Diệp Thần quá hợp khẩu vị hắn rồi. Quá tà, so với hắn còn tà a. Thực không thể ghét hắn được à.

“Quá tốt rồi Diệp ca ca.” Hoàng Dung liền chạy lại ôm lấy Diệp Thần mừng rỡ.

“E Hèm, chú ý hình tượng đi.” Hoàng Dược Sư liền ho nhẹ nói. Con gái con lứa không biết ý tứ gì cả.

Hoàng Dung thả ra Diệp Thần đỏ mặt tía tai. Cúi đầu không nói gì.

“Trước tiên, để lão phu quản lũ đồ đệ này đã.” Hoàng Dược Sư mạnh lạnh lại. So với lật sách còn nhanh nhìn Mai Nhược Hoa cùng Lục Thừa Phong nói.

Hai người nghe xong liền lạnh hết sống lưng à.