Bước đến Đồng Nhân bóng xế tà, người đi chen lấn, lấn sang ngang. Lang thang ta bước một vài bước, bỗng liếc sang ngang.
“Nhìn cái gì mà nhìn chưa thấy ăn mày bao giờ sao.” Tên ăn mày thấy Diệp Thần nhìn quay sang nhìn liền mở miệng khó chịu nói.
“Vị huynh đệ này, ngươi không nhìn ta sao biết ta nhìn ngươi vậy. Quả thực chuyện lạ nơi nào cũng có hôm nay đặc biệt nhiều. Các ngươi nói đúng không.” Diệp Thần liền nói với tứ nữ. Hắn giác quan rất nhạy cảm rõ ràng mấy tên này để ý đến hắn trước tiên hắn mới liếc sang mà.
“Công tử nói phải, rất phải.” Tứ nữ lập tức phối hợp à. Dù sao cũng đã qua hai đời chủ nhân rồi. Cái này còn không biết thì khỏi làm hầu gái đi.
“Ta... Ta... Ta không có nhìn ngươi.” Tên ăn mày lúng túng nói. Từ trước đến giờ cái bang thông tin đều nhanh nhạy chưa từng sơ xót lớn như vậy à. Với lại họ cũng chỉ nhìn qua thôi tên này là chó sao mà thính thế.
“Ngươi không phải giải thích ta sinh ra soái vậy ngươi ghen tỵ nhìn một tý cũng không có sao đúng không. Huynh đệ không cần giấu diếm làm gì ta hiểu.” Diệp Thần liền mở miệng tự sướng nói.
“Ta thèm vào ganh tỵ với nhà ngươi.” Tên ăn mày mặt đen lại nói. Ngươi nghĩ ngươi đẹp trai ta liền quan tâm chắc. Nếu không phải lo ngươi làm hại Trình cô nương ta mới mặc xác.
“Ngươi thật không ghen tỵ với ta sao.” Diệp Thần liền hai tay ôm lấy tứ nữ nói.
Tứ nữ cũng lập tức phối hợp bắn ra kiều mỵ kinh người.
Người ăn mày nhìn thấy chúng nữ liền há mồm suýt rớt ra ngoài à. Người với người sao so ra khác biệt quá vậy. Người ta lấy được một mỹ nhân liền tốt người này chơi hẳn bốn cái a.
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Thần đắc ý ôm eo tứ nữ quay người đi vào bên trong hiệu cầm đồ để lại tên ăn mày thơ thẩn mất hồn ngẩn ngơ đứng trơ trọi.
“Xin chào công tử, ngươi đến đây là có món đồ gì muốn cầm sao?” Một cô gái liền mỉm cười đi đến gần nói.
“Ân, ngươi là chủ quán sao. Quả nhiên xinh đẹp như hoa.” Diệp Thần liền nhìn cô gái trước mặt gật đầu. Hắn chỉ đơn giản thưởng thức vẻ đẹp thôi chứ cũng chẳng có ý gì khác cả, cô nàng này tuy đẹp nhưng hắn cũng chưa phải đến mức muốn chiếm lấy như Hoàng Dung à. Cứ để tiếp xúc một lúc xem sao, biết đâu bất ngờ em lại về bên anh thì sao.
“Ta là chủ quán tại đây không biết công tử có gì muốn cầm đồ.” Cô gái liền mở miệng không nao núng nói.
“Ân, giọng nói cũng rất hay a. Cô nương ngươi tên gì vậy nói nghe xem nào.” Diệp Thần liền cười híp mắt nói. Mỹ nhân sinh ra để nam nhân trêu trọc không phải sao. Hắn chỉ thuận lý thành chương thôi.
“Công tử xin tự trọng, ta tên Trình Dao Già, ngươi có thể gọi Trình cô nương. Tiệm cầm đồ này rất uy tín ngươi yên tâm” Trình Dao Già liền lui lại một bước mỉm cười nói. Nàng cảm thấy người đàn ông trước mặt này thực sự có gì đó đang thu hút nàng.
“Ân, tên cũng rất hay. Như vậy đi, ngươi giúp ta chuyển đống ngân phiếu này ra vàng lá được chứ. Làm nhanh dùm cái. Tiểu Dao.” Diệp Thần liền rút ra sấp ngân phiếu đặt lên bàn nói. Hắn không thích cùng mỹ nữ có khoảng cách nha, cái tên Tiểu Dao nghe rất kêu à.
Trình Doa Già có hơi đỏ mặt bởi cách Diệp Thần gọi nhưng cuối cùng khách hàng vẫn là thượng đế a. Nàng liền tiến đến gần cầm lên ngân phiếu bắt đầu tính toán của mình.
“Ân, Tiểu Dao ta thấy ngươi mặt mày có chút không tốt. Ngươi có phải đang bị bệnh gì không.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Công tử ngươi là thầy thuốc sao?” Trình Dao Già có chút ngạc nhiên mặt hơi đỏ nói.
“Công tử nhà ta nào phải đơn giản thầy thuốc. Chủ nhân chính là thần y a, không bệnh gì không thể y đi.” Tứ nữ liền thổi phồng nói.
“Ân, Tiểu Dao ta thấy ngươi bệnh này không nên để lâu. Ngươi thứ cho ta nói thẳng ngươi là âm khí quá thịnh đi nên dẫn đến kinh nguyệt không đều, có đôi khi đau đầu chứ, có lẽ ngươi đã từng tập võ nên đã tốt hơn nhiều rồi à.” Diệp Thần liền bắt đầu công việc đa cấp của mình.
“Công tử nói không sai, quả thật như vậy. Công tử có thể chữa được sao.” Trình Dao Già liền gật đầu thừa nhận, cái này là bệnh khiến con đường võ đạo của nàng trở nên rất gian nan à.
“Có thể a, ngươi có thể tìm một nam tử Dương Khí có thừa để trừ đi ngươi phần âm khí dư thừa đi. Ngươi xem ta cũng đủ tiêu chuẩn đi.” Diệp Thần liền trêu trọc một tiếng.
“Công tử ngươi số ngân lượng này quá lớn, cảm phiền đi cửa tiệm khác đi. Chúng ta không phụng bồi.” Trình Dao Già liền thay đổi sắc mặt nói. Song tu vốn có thể chữa nàng khỏi bệnh nhưng nàng không phải người tùy tiện được không.
“Ân, ngươi giận cũng rất đáng yêu. Ta không có thời gian ngươi nên biết chuyện kinh doanh cùng với chuyện tình cảm khác nhau không nên đánh đồng nó lại được chứ.” Diệp Thần liền nhỏ nhẹ nói. Hắn nói thật mà, song tu có thể trị bệnh của nàng, tuy có nhiều cách khác nhưng hắn không thích dùng có được không.
“Công tử nói phải là ta quá mức.” Trình Dao Già bình tĩnh lại nói. Người nam tử trước mặt này thực khiến nàng khó cưỡng lại được hắn. Với lại, hắn cũng chỉ nói ra mình suy nghĩ cũng không có sai.
Diệp Thần nhìn thấy nàng phản ứng cũng liền kéo dài khoảng cách một chút. Cơ thể hắn vốn có dương khí rất mạnh, đối với nữ tử có sức hút chí mạng à.
Huống chi Tiêu Dao nàng âm khí thừa thãi. Âm Dương vốn hút nhau, nàng cũng khó mà không nghĩ lung tung khi đối mặt với mình đi. Hắn không thích dùng năng lực này ép buộc nữ nhân lạ mặt như vậy không có hứng thú chút nào.
“Tốt rồi ngươi đi lấy vàng cho ta đi. Ta hôm nay còn có việc phải đi nữa. Không thể ở lại lâu được.” Diệp Thần nhìn chút thời gian nói. Trên đời không bữa tiệc nào không tàn. Cũng có lẽ hắn chỉ như cơn gió thoáng bay ngang cuộc đời của nàng đi.
“Được ta lập tức đi lấy cho công tử ngay.” Trình Dao Già liền đi nhưng bỗng nhiên vấc ngã một cái.
Diệp Thần phản ứng rất nhanh liền ôm lấy Trình Dao Già vào trong lồng ngực của mình. Diệp Thần cười khổ, cái này tuyệt đối là hiểu lầm được không, quá trùng hợp đi.
Trình Dao Già ở trong lồng ngực Diệp Thần tiếp cận Dương khí liền choáng váng lăn ra ngất.
“Công tử ngươi không sao chứ. Để chúng ta giúp ngươi.” Tứ nữ thấy vậy liền đến gần giúp Trình Dao Già nằm ra trên mặt đất.
“Bây giờ phải làm gì đâu. Lần này, xem ra khó khăn chồng chất khó khăn rồi. Thế giới này quả nhiên ngày càng vi diệu a.” Diệp Thần liền thở dài nói. Hư cấu, hư cấu, quá hư cấu bố đéo tin được.
“Chủ nhân ngươi hay là liền bắt nàng đem về đi.” Tứ nữ liền mở miệng đưa ý kiến.
“Ta nói các ngươi đừng cho phép hành động của mình vượt quá ý nghĩ của mình chứ.” Diệp Thần liền đen mặt lại nói. Đúng thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
“Ta biết công tử chúng ta giúp ngươi hộ pháp. Ngươi cứ tự nhiên dùng.” Tứ nữ liền gật đầu nói. Hóa ra vị chủ nhân này thích ăn đồ nóng và chơi ở nơi công cộng à.
“Ấy ấy, các ngươi nói như ta là cầm thú không bằng vậy.” Diệp Thần liền đưa tay đến chỗ Tiểu Dao bắt đầu bắt mạch. Và kiểm tra thân thể để đoán bệnh.
Ân, mạch bình thường này. Chà cái này eo cũng rất gọn không có mỡ thừa. Tiếp đến hắn liền sờ tay xuống phía dưới. Có chút ướt át thấm ra áo nha.
Sau đó liền chuyển tay qua bên ngực phải bóp bóp vài cái kiểm tra tính đàn hồi. Lúc này bỗng nhiên một đám cái bang lao vào cửa.
“Mau thả Trình cô nương ra mau đi.” Mấy tên ăn mày thấy Diệp Thần bóp bóp ngực phải đang hào hùng nói liền hóa đá.
“Ân, tim đập bình thường không có gì bất ổn cả.” Diệp Thần liền đứng lên cười nói.
“Các ngươi đang làm phiền công tử ta xem bệnh đấy biết không.” Tứ nữ thấy vậy liền phối theo nói.
“Ân, mấy vị tiền bối, hắn thật sự không làm gì hại đến ta.” Trình Dao Già cũng dần tỉnh lại xoa xoa đầu nói.
“Hóa ra công tử xem bệnh cho Trình cô nương thất lễ rồi.” Cái bang ăn mày liền chắp tay xin lỗi. Bọn họ cảm thấy có cái gì sai sai nhưng không có nghĩ ra a. Rốt cuộc là sai ở đâu à.
Tứ nữ thì cố nén cười đi. Tim rõ ràng ở bên trái Diệp Thần lại đi bóp ngực phải xem xét thế mà mấy tên này cũng quá ngu ngốc đi. Sau lại nhìn Diệp Thần, người này bên ngoài nhìn như không bên trong thủ đoạn mênh mông ngất trời đi. Nếu không phải họ chứng kiến Diệp Thần sờ khắp nơi trên cơ thể Trình Dao Già có lẽ họ cũng bị lừa đi.
“Đa tạ công tử tương cứu.” Trình Dao Già liền đa tạ nói. Tuy nhiên nhớ đến cảnh Diệp Thần ôm mình mặt nàng lại đỏ ửng.
“Không có gì.” Diệp Thần liền chắp tay nói. Đàn hồi rất tốt a, quả nhiên nàng rất thơm à.
“Ta lập tức giúp công tử thanh toán tiền. Số tiền quá nhiều mong công tử đợi chút để ta đi vay các nơi khác nữa.” Trình Dao Già liền gật đầu liền chạy nhanh vào bên trong nhà. Nàng phát hiện chỗ đó khiến quần nàng đều ướt a, mặc như vậy để người khác nhìn thấy quá mất mặt rồi.
Lúc Trình Dao Già định ra ngoài lấy vàng lúc thì lập tức bị chặn lại.
“Đợi đã, ta nhớ ra rồi. Ngươi muốn lừa chúng ta. Dâm tặc Âu Dương Khắc mau chịu chết đi.” Cái bang đột nhiên thông suốt ngăn lại Trình cô nương, lập tức đánh về phía Diệp Thần,
Tứ nữ liền rút kiếm bảo vệ chủ nhân của mình, cuối cùng hai bên bắt đầu đánh nhau. Trình Dao Già nhìn Diệp Thần liền có chút nghi hoặc sau lại nhớ đến lúc thay quần áo thấy ngực phải hằn vết tay đỏ liền liên hệ ra, sau liền có chút thẹn thùng nhìn Diệp Thần, không hiểu sao nàng không thấy giận hắn à.
Diệp Thần đứng một bên cười khổ. Cái gì đây cơ chứ hắn tại sao lại bị nhầm là Âu Dương Khắc chứ. Chẳng phải tên đấy ngỏm rồi sao. Có cái gì đó sai sai ở đây à. Còn nữa Tiểu Dao ngươi nhìn ta như vậy ta cảm thấy ta có chút tội lỗi à.